Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 135: Chương 135: Tổ Hợp




Vương Đấu Sơn cười to nói: “Còn muốn chạy? Tất cả lưu lại cho lão tử!”

Đôi tay tản ra, hào quang Tuyết Hạc nở rộ, một làn sóng ánh sáng màu tuyết thổi quét hai người, đem hai người nuốt chửng tại chỗ.

Đợi làn sóng ánh sáng biến mất, hai thí sinh kia đã bất tỉnh nhân sự.

“Không tệ. Đây là chiêu số gì?” Tô Trầm đi tới hỏi, thuận tiện lấy điểm các thí sinh kia. Vừa lúc bốn người, mỗi người hai tên.

“Huyết mạch nguyên kỹ, Tuyết Chấn Bạo, thế nào, lợi hại chứ?” Vương Đấu Sơn đắc ý trả lời.

Một đòn Tuyết Chấn Bạo này, uy lực cực lớn, không thua Toái Vân Liệt Không chút nào, lại là công kích quần thể, bởi vậy lại ở trên Toái Vân Liệt Không.

“Nhưng công kích như vậy, sử dụng tiêu hao hẳn là cũng không ít nhỉ?” Nhìn sắc mặt Vương Đấu Sơn hơi trắng bệch, Tô Trầm hỏi.

Mập mạp lập tức tiêu trừ đắc ý, có chút xấu hổ cười nói: “Vẫn bị ngươi nhìn ra, chiêu này rất tốn sức, dưới tình huống bình thường ta cũng không muốn tùy tiện dùng.”

Mập mạp chết tiệt có ý khoe khoang, đi lên đã là tuyệt chiêu sát thủ, ngại là bị người ta nhìn thấu nền móng, liền không vênh váo nổi nữa.

Nghĩ chút, chuyển giọng, nói: “Ngươi vừa rồi là chiêu số gì? Sao uy lực lớn như vậy, là huyết mạch nguyên kỹ sao?”

“Không phải, là một loại kỹ xảo thay đổi ta tự nghiên cứu.”

“Không phải huyết mạch nguyên kỹ còn có thể có uy lực như vậy?” Trên mặt mập mạp lộ ra nét kinh ngạc: “Ngoan ngoãn của ta, vậy không tệ đâu.”

Tô Trầm lắc đầu: “Ta cũng mới nghiên cứu ra, còn không quá thuần thục, mỗi lần ngưng tụ đều cần hao phí không ít thời gian.”

Vương Đấu Sơn bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được ngươi lúc trước cần ta giúp ngươi bám trụ. Đúng rồi, công kích như vậy, ngươi nhiều nhất có thể sử dụng mấy lần?”

Tô Trầm cũng không gạt gã, trả lời: “Nếu là thời kì toàn thịnh, có thể sử dụng xấp xỉ một trăm lần.”

Nghe được con số này, Vương Đấu Sơn bị dọa giật mình: “Nhiều như vậy?”

Huyết mạch của gã tuy cường đại, lại không cách nào liên tục vận dụng. Lấy thực lực trước mắt của gã, Toái Vân Liệt Không nhiều nhất dùng liền nhau hai mươi lăm lần, về phần Tuyết Chấn Bạo, dùng liền nhau năm lần đã là cực hạn, không ngờ Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm thế mà có thể sử dụng nhiều lần như vậy.

Thật ra cái này hắn lại hiểu lầm Tô Trầm rồi.

Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm quả thực tiêu hao không lớn, nhưng cũng không tới mức chênh lệch bảy tám lần.

Mấu chốt Tô Trầm đồng thời còn là tu vi Dẫn Khí tầng năm, Bạo Liệt Hỏa Điểu sử dụng một lần, nguyên lực tiêu hao khoảng nửa hoàng tinh, lấy tu vi tầng năm thi triển, tự nhiên có thể sử dụng nhiều hơn trăm lần.

Nhưng cho dù không phải tu vi tầng năm, tu vi tầng hai cũng có thể thi triển bốn mươi lần, con số vẫn khả quan, từ phương diện này so sánh, Bạo Liệt Hỏa Điểu lại so với huyết mạch nguyên kỹ của Vương Đấu Sơn còn hơn một bậc.

Vương Đấu Sơn không ngờ sẽ gặp phải một tên quái thai như vậy, kinh ngạc nhìn nhìn Tô Trầm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói: “Ta có chủ ý. Ngươi không phải nói nguyên kỹ này ngươi còn chưa thuần thục sao? Ta thấy không bằng cứ như vậy, ta giúp ngươi ở phía trước bám trụ, ngươi ở phía sau dùng Bạo Liệt Hỏa Điểu. Con chim lửa này của ngươi uy lực lớn, còn có thể truy kích mục tiêu, thích hợp nhất tốc chiến tốc thắng, bảo đảm những thằng cha kia chịu không nổi!”

Mắt Tô Trầm cũng hơi sáng lên: “Vừa lúc có thể thuần thục một phen.”

Rầm rầm!

Trong tiếng nổ vang kịch liệt, hai bóng người ngã bay ra.

“Tiếp theo, ngươi một tên, ta một tên.” Theo thí sinh khóc thét, là tiếng hưng phấn chia của từ Vương Đấu Sơn.

Hai người đồng thời lao tới, mỗi người một tên bắt lấy mục tiêu, sau khi cướp điểm lập tức rời khỏi, tốc độ nhanh tới mức không cho người ta thời gian phản ứng, đợi mục tiêu bị “đánh cướp” kia tỉnh ngộ lại, hai người sớm đã nhẹ nhàng đi xa.

“Ta bốn điểm, ngươi thì sao?” Vương Đấu Sơn hỏi.

“Nhiều hơn ngươi chút, năm điểm.” Tô Trầm trả lời.

“Xùy, thực ít.” Vương Đấu Sơn bĩu môi.

Sau khi trải qua một ngày chiến đấu, không ít thí sinh bị đào thải, thí sinh còn lại hẳn là không ít điểm. Bọn họ lại chỉ đạt được một chút như vậy, chỉ có thể nói vận khí rất không tốt.

Điểm đã không đủ, vậy chỉ có thể dùng số người bù lại.

Vương Đấu Sơn Tô Trầm vốn thuộc loại cấp bậc cao thủ trong thí sinh, bây giờ liên hợp lại, thì càng không có người nào có thể đối phó bọn họ, ở khu thứ sáu có thể nói là một đường hoành hành.

Bởi vì không còn áp lực Táng Linh Đài, Tô Trầm cũng không vội đi khu khác, cho nên vui vẻ trước cùng Vương Đấu Sơn càn quét khu sáu, thuận tiện thuần thục vận dụng Bạo Liệt Hỏa Điểu.

Vương Đấu Sơn phụ trách cuốn lấy đối thủ, Thiên Vũ Thủ của gã vốn sở trường vây ngăn, khi toàn lực thi triển ra, quả nhiên là ngay cả con muỗi không được cho phép cũng đừng mơ bay qua.

Tô Trầm thì đứng ở phía sau an tâm chà xát chim lửa của hắn.

Bạo Liệt Hỏa Điểu uy lực cường hãn, còn có thể tự động truy kích đối thủ, người khác lại chưa từng gặp loại chiêu số này, cho nên có thể nói là đánh cái nào chuẩn cái đó, trên cơ bản chỉ cần đụng tới đối thủ, đi lên như vậy ha ba chiêu là có thể xử lý xong.

Nếu đụng phải đối thủ một đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu không thể xử lý xong, vậy bổ sung một cái nữa.

Chiến đấu bởi vậy trở nên thoải mái đơn giản, hai người liên thủ, dọc đường nghiền áp đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Bạo Liệt Hỏa Điểu vốn là Hỏa Cầu Thuật diễn biến mà có, nắm giữ cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sau khi trải qua hơn trăm lần vận dụng, Tô Trầm đối với vận dụng Bạo Liệt Hỏa Điểu cũng dần dần quen thuộc.

Cùng lúc đó, khu thứ sáu cũng rốt cuộc biết có hai sát tinh như vậy liên thủ mang phiền toái cho bọn họ, trong lúc nhất thời mỗi người cảm thấy bất an. Cuối cùng cũng không biết là ai, thế mà dẫn đầu tổ chức một tổ liên hợp thí sinh nhiều tới hơn ba mươi người, bao vây tiễu trừ hai người.

Vương Đấu Sơn và Tô Trầm không biết, lao đầu vào trong cạm bẫy, ngay lúc chuẩn bị động thủ đối với mấy con mồi kia, lại thấy chung quanh nháy mắt trào ra mấy chục thí sinh bổ nhào tới, bị dọa giật mình, nhanh chân bỏ chạy.

Thực lực cường giả ở lúc này thật sự bày ra, hơn ba mươi thí sinh liên hợp, tuy ép hai người chật vật chạy trốn, lại không thể giữ được bọn họ.

Tô Trầm đơn giản nhất, hắn đem Yên Xà Bộ vận dụng đến cực hạn, tốc độ chợt tăng lên, ở trước khi thí sinh hợp vây liền xông ra.

Vương Đấu Sơn cũng không chậm, sau lưng tái hiện hư ảnh Tuyết Hạc, toàn thân chợt lao lên trời cao, thế mà ở không trung lướt đi một vòng, lao xuống rời đi. Tuy bị nguyên kỹ của vài tên thí sinh đập vài cái, tạo ra chút thương thế, nhưng vẫn thành công thoát khỏi bao vây.

Hai người cùng nhau chạy như điên, phía sau là vô số thí sinh đuổi theo, lại phát hiện thực lực kém đối phương, ngay cả tốc độ cũng kém, dần dần bị hai người cắt đuôi.

Chỉ có một thí sinh tốc độ rất nhanh, cũng không thấy hắn có nguyên kỹ gì, cứ như vậy sải một đôi chân dài chạy như điên, thế mà từ đầu tới cuối cắn chặt hai người.

Đợi sau khi chạy ra một khoảng, Vương Đấu Sơn Tô Trầm đồng thời dừng bước, thí sinh chân dài kia đắc ý cười to: “Ha ha, lần này chạy không nổi nữa à. Muốn đấu tốc độ với ta...”

Hắn còn đang lải nhải, lại thấy hai người cũng không nói chuyện, chỉ vẻ mặt cười âm hiểm như vậy đi về phía mình.

Đột nhiên cảm giác không đúng, nhìn lại, nào còn có người phe mình, rõ ràng chỉ sót lại một mình.

Biến sắc, bật thốt lên nói: “Hỏng rồi.”

Nhanh chân bỏ chạy.

Một con chim lửa vỗ cánh bay tới.

Một đòn đánh ngã.

Nhìn thí sinh kia ngã xuống đất, Vương Đấu Sơn cười điên cuồng: “Tiểu tử này được đấy, thế mà có thể một đường cắn chặt không nhả. Ta còn tưởng hắn có bản lãnh lớn bao nhiêu, hóa ra không phải có bản lãnh, là con mẹ nó không có đầu óc.”

Nói xong tiến lên đem điểm thu gặt đi, dựa theo ước định, đang đến lượt gã.

Thu điểm, Vương Đấu Sơn nói: “Ta nói, tốc độ của ngươi không tệ đâu. Vừa rồi đó là thân pháp gì? Thế mà so với Tuyết Hạc Bộ của ta còn nhanh hơn. Ngươi đừng nói với ta cái này cũng không phải huyết mạch nguyên kỹ.”

Tô Trầm cười khổ: “Cũng nói với ngươi rồi ta xuất thân gia tộc vô huyết, lấy đâu ra huyết mạch.”

Vương Đấu Sơn ngạc nhiên nhìn Tô Trầm.

Một cái Bạo Liệt Hỏa Điểu uy lực có thể so với huyết mạch nguyên kỹ đã khiến gã rất kinh ngạc rồi, bây giờ thế mà còn có nguyên kỹ loại tốc độ có thể bằng được huyết mạch nguyên kỹ, cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?

Nguyên kỹ phi huyết mạch mạnh hơn huyết mạch nguyên kỹ cùng cấp không phải không có, nhưng phần nhiều là bí kỹ hiếm thấy, rất khó gặp được.

Lấy đây là tiêu chuẩn, Tô Trầm sử dụng Bạo Liệt Hỏa Điểu và Yên Xà Bộ đều đã thuộc loại cấp độ bí kỹ.

Nhưng Lâm Bắc thành nhỏ, từ bao giờ có thể xuất hiện bí kỹ?

Đó là pháp môn trân quý ngay cả mình cũng không nắm giữ!

Vương Đấu Sơn hoàn toàn không hiểu Tô Trầm.

Nhưng Tô Trầm không nói, gã cũng không tiện cưỡng cầu cái gì, chỉ có thể nói: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”

Tô Trầm nhìn nhìn bốn phía: “Người còn lại của khu thứ sáu không phải bị chúng ta dọn dẹp, thì liên hợp tự bảo vệ bản thân, ta thấy chúng ta không tiện nán lại nữa.”

“Vậy ý ngươi là...”

“Cũng tới lúc đi khu năm.” Tô Trầm trả lời.

“Được, đi khu năm luôn.” Vương Đấu Sơn hưng phấn ủng hộ.

Thảo luận xong, hai người liền hướng khu năm chạy đi.

Vì thế kế sau khu sáu, thí sinh khu năm cũng bắt đầu gặp họa.

Thật ra thí sinh khu thứ năm, thực lực phổ biến đều đã cao hơn khu mười ba một đoạn. Lấy thực lực trước mắt của Tô Trầm, ở khu năm xưng cường có lẽ còn không có vấn đề lớn, nhưng muốn nghiền áp quét ngang lại là không được. Nhưng sau khi có Vương Đấu Sơn, hai người liên thủ, thế mà sinh ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.

Một kẻ huyết mạch cường đại, sức bật kinh người, một kẻ khác tu vi tầng năm, còn mang theo khối thượng phẩm nguyên thạch, năng lực chiến đấu kéo dài mạnh, hai bên phối hợp, bù trừ thiếu sót. Càng mấu chốt là, hai mặt hàng này đều là kẻ vì cầu thắng lợi không từ thủ đoạn.

Vương Đấu Sơn mặt ngoài thoạt nhìn hàm hậu ngốc nghếch, thực ra đầu óc khôn khéo, thân thủ linh hoạt, Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm càng là chưa ai từng gặp, sẽ luôn cực kỳ xem nhẹ uy lực của nó, dẫn tới kết quả chính là, đại đa số thí sinh nhìn thấy hai người này sẽ luôn đem bọn họ coi là dê béo mà xông lên, kết quả lại tự mình thành dê béo.

Điểm của hai người bởi vậy mà vù vù dâng lên, trên quầng sáng bảng xếp hạng, Tô Trầm vốn bởi vì xuống Táng Linh Đài một thời gian rơi xuống ngoài trăm hạng đầu, đã một lần nữa về tới trên bảng.

Lần thứ ba trở về, thứ tự càng cao hơn trước kia, lấy thành tích một trăm mười hai điểm, đứng hạng năm mươi sáu. Về phần Vương Đấu Sơn xếp hạng so với Tô Trầm cao hơn chút, một trăm ba mươi sáu điểm, đứng hạng năm mươi tư.

Một đám quần chúng nhìn thấy số điểm này cũng im lặng không nói gì.

Quầng sáng đã được sửa, mà ở sau khi thấy hai người chiến đấu, ngay cả đám huyết mạch quý tộc kia cũng không thể nói Tô Trầm là chiếm tiện nghi Vương Đấu Sơn.

Thật sự là Bạo Liệt Hỏa Điểu của hắn uy lực quá mức kinh người, vượt xa tưởng tượng.

“Nếu không có gì bất ngờ, tiểu tử này hẳn là có thể tiến vào trăm hạng đầu.” Một quý tộc nói.

“Coi như là hậu bối xuất sắc.”

“Xem ra lại một tên Long Phá Quân sắp xuất hiện rồi.”

“Năm đó, Long Phá Quân là vào thập tuyệt. Muốn thành Long Phá Quân kế tiếp, chỉ dựa vào bóp quả hồng mềm cũng không đủ, phải có trận đánh ác liệt!”

“Quả thật như thế.”

“Trận đánh ác liệt chung quy sẽ đến.” Cũng có người từ từ nói.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thí sinh bị đào thải, còn lại đều là xương cứng.

Nhưng mặc kệ Tô Trầm đi đến một bước nào, thành tựu của hắn bây giờ đều đã đủ kiêu ngạo với người.

Không ít người biết hắn đến từ Lâm Bắc Tô gia, liền ùn ùn tìm kiếm người Tô gia hướng bọn họ chúc mừng.

Chỉ là bọn họ càng chúc mừng, sắc mặt người Tô gia càng khó coi.

Nhất là Tô Thành An.

Ở sau khi biết Tô Thành An là phụ thân của Tô Trầm, đã có hơn mười đợt người gia tộc xung quanh đến chúc mừng.

Mỗi một lần chúc mừng, như cắm một đao ở ngực Tô Thành An.

Thứ hạng của Tô Trầm liên tục tăng lên, lời chúc ở xung quanh theo nhau mà đến, trong nháy mắt, Tô Thành An đã bị đâm mười bảy mười tám đao, trong lòng khó chịu.

Quầng sáng không có khả năng tập trung Tô Trầm mãi, đã sớm đổi cho người khác.

Không có ai biết Tô Trầm Vương Đấu Sơn lúc này đang nhìn một người.

Một người chết.

Đó là một thiếu niên làn da rất trắng, có một đôi mắt to sáng ngời, thẳng đến lúc chết cũng mở to mắt, tràn ngập khiếp sợ nhìn bầu trời, mang theo sắc thái không dám tin.

Như đang nói, tại sao có thể như vậy?

Ngực gã có một cái lỗ lớn, máu từ trong lỗ chảy ra, thấm đầy toàn thân.

Nhưng vết thương trí mạng không ở đây, mà ở cổ họng.

Nơi đó cũng có một cái lỗ, không lớn, lại đem yết hầu của gã đánh nát toàn bộ.

“Vết thương do kiếm, hắn là bị người ta giết chết.” Kiểm nghiệm vết thương một lần, Tô Trầm nói.

Tiềm Long chi tranh cho phép tử vong, dù sao tranh đấu quy mô lớn tới trên vạn người, lại có hung thú tham gia trong đó, không có khả năng cam đoan an toàn.

Nhưng cho phép thì cho phép, một khắc đó nhìn thấy có người chết ở trước mặt, trong lòng hai người vẫn cảm thấy một đợt không thoải mái.

Chỉ là một hồi thi đấu khảo hạch tranh đoạt danh ngạch, không phải thí luyện sinh tử, lại càng không phải chiến trường giết chóc. Nếu là chết ở trong miệng hung thú, chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không tinh, nhưng chết ở trong tay cùng là nhân loại, lại tính là gì?

“Dấu vết chiến đấu từ nơi đó kéo dài mãi tới đây, kẻ kia luôn đuổi giết gã.” Vương Đấu Sơn trước nhìn phương xa một phen, lại nhìn bên hông người chết. Nơi đó vốn nên treo ngọc bài, nhưng hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có một đoạn dây thừng bị cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.