Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 118: Chương 118: Vượt Khu (2)




Khu vực dựa theo thực lực xếp hạng, Lâm Bắc thành là khu thứ mười ba, ở trong mười lăm thành Tam Sơn xếp hạng ba đếm ngược.

Lưu Vân thành xếp hạng sáu, thực lực chỉnh thể rõ ràng cao hơn Lâm Bắc một khoảng, ngay cả danh ngạch có được cũng nhiều hơn Lâm Bắc ba cái.

Toàn bộ thí sinh lúc ban đầu tiến vào đều là khu vực chỗ mình, nói cách khác, Tô Trầm nếu muốn đi khu thứ sáu chỗ Lưu Vân thành, phải xuyên qua vài địa điểm thi mới có thể đến.

Thật sự là nhiệm vụ gánh nặng mà đường xa.

Nhưng một tin tức tốt là, giám khảo cũng chưa nói chỉ có thể từ trên thân thí sinh khu vực của mình đạt được điểm.

Nói cách khác, đi khu khác cũng có thể đạt được điểm, điều này tiết kiệm cho Tô Trầm không ít thời gian.

Thật ra Tiềm Long viện sở dĩ dựa theo phân khu thu học sinh, chủ yếu vẫn là vì bảo hộ thành thị thực lực yếu kém, cho bọn họ một ít cơ hội. Nếu là không bố trí danh ngạch, trực tiếp lựa chọn sử dụng điểm cao nhất, như vậy như thí sinh Lâm Bắc thành loại địa phương này có thể ngay cả một người vào trăm hạng đầu cũng không có.

Chính trị cần cân bằng, chính bởi vậy mới có quy định như thế.

Nhưng phân chia khu vực không ảnh hưởng người khác thu hoạch điểm ở khu vực khác, bởi vậy Tô Trầm ở khu khác cũng có thể đạt được điểm, chẳng qua áp lực cạnh tranh sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho nên dưới tình huống bình thường, khu thấp là sẽ không vào khu cao săn bắn, ngược lại là người khu cao chạy đi khu thấp quét điểm, nhìn mãi quen mắt.

Không có dư địa để lựa chọn, thuận tay đeo mặt nạ cho bản thân, Tô Trầm hướng khu thứ sáu xuất phát.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, ở trước khi giải quyết chuyện Táng Linh Đài Tô Trầm tạm thời không tính chiến đấu.

Nhưng sự thật lại ra ngoài Tô Trầm đoán trước, đi còn chưa được xa bao nhiêu, một tên to con từ trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ra, cầm kiếm lớn lưỡi rộng trong tay chém về phía Tô Trầm, trong miệng còn kêu í ới cái gì.

Tô Trầm vừa dùng Yên Xà Bộ né tránh, chỉ thấy người cao to kia vung đại kiếm quay vòng đánh tới, một đợt kiếm phong mãnh liệt quét ngang tới, uy lực lại không yếu, hiển nhiên là một môn chiến kỹ loại quần chiến.

Chỉ tiếc tốc độ gã chậm chút, quay một vòng cũng chưa thể chạm tới một sợi lông của Tô Trầm.

Đợi kiếm thế của gã hơi dừng lại, Tô Trầm đã chuẩn bị xong bảy tám xúc tu không khí, toàn bộ quấn tới, đem người cao to này trói chặt, sau khi lấy điểm của gã thì thuận tay vung lên, đem người cao to này lại ném về bụi cỏ, rời đi.

Chờ người cao to kia thoát khỏi xúc tu từ trong bụi cỏ đứng dậy, đã sớm không còn tung tích Tô Trầm.

Nhất thời ngạc nhiên, sao chiến đấu còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi?

Chỉ cảm thấy tất cả như ở trong mơ, cảm giác rất chân thật.

Phành!

Ở sau khi đánh ngã một thí sinh, lấy điểm của gã, Bối Phúc Lâm trực tiếp đem ngọc bài của đối thủ bóp nát, hoàn toàn chôn vùi cơ hội cuối cùng của tên thí sinh kia, lúc này mới về tới sau cái cây ẩn nấp.

Không phải hắn nhẫn tâm, thật sự là khu vực hắn tìm kiếm này quá tốt.

Đây là một đoạn đường ruột dê, hai bên đường đều là Tử Kinh Cức (bụi gai tử kinh) mọc đầy gai nhọn, ép người đi đường chỉ có thể đi qua trên con đường này. Mà cái cây to kia chỗ Bối Phúc Lâm, dựa vào trên một bên vách núi, tán cây tươi tốt, trong vách núi còn có khe hở, vừa lúc có thể giấu người, cực có tính chất bí ẩn.

Mượn dùng tính bí ẩn của nơi này, trước sau Bối Phúc Lâm đã tập kích ba người. Mỗi lần tập kích xong, hắn đều sẽ bóp nát ngọc bài của đối phương, sau đó tiếp tục ngồi canh.

Điều này cũng khiến Bối Phúc Lâm âm thầm cảm thấy đắc ý.

Chiến đấu là cần giảng trí tuệ, lợi dụng địa hình hữu hiệu như thế nào chính là một loại biểu hiện của trí tuệ chiến đấu.

Mặc dù thực lực không đủ, Bối Phúc Lâm tin tưởng mình ở trên trường thi này cũng có thể đánh ra một khoảng trời của bản thân, nếu vận khí đủ tốt, có lẽ có thể tiến vào trăm hạng đầu cũng nói không chừng.

Đang nghĩ, xa xa đã lại có một người đi tới.

Bối Phúc Lâm cẩn thận nấp ở trong khe đá sau cây, chờ đợi thời cơ. Chỉ cần đối phương đi vài bước nữa, là tiến vào điểm công kích tốt nhất của gã, lúc này bùng nổ làm khó, đối thủ quá nửa sẽ thất kinh. Bọn họ sẽ theo bản năng lui lại, nhưng Bối Phúc Lâm đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu, đòn sát thủ thật sự của hắn sẽ ở lúc đó cắt đứt đường lui của đối phương cũng cho đối thủ một đòn trí mạng...

Chỉ cần đi ba bước nữa là tới điểm công kích tốt nhất, đúng lúc này, đối thủ lại dừng bước.

Hắn tựa như là nghĩ tới cái gì, thế mà bắt đầu ở đó cúi đầu suy tư.

Mẹ nó, ngươi đi nhanh lên.

Trong lòng Bối Phúc Lâm buồn bực, lại chỉ có thể chờ. Nơi này khoảng cách hơi ngại xa, nếu cố gắng ra tay hắn không có mười phần nắm chắc.

Đang sốt ruột, lại thấy người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu hướng chỗ gã nhìn thoáng qua, trong ánh mắt thế mà lại lộ ra một tia ý cười quỷ dị.

Sau đó hắn giơ tay, một quả cầu lửa lớn đã xuất hiện.

Nhìn thấy quả cầu lửa kia, Bối Phúc Lâm chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, lập tức biết không ổn.

Muốn nhảy lên trốn tránh, lại phát hiện mình thế mà không chỗ nào để chạy —— địa điểm này dễ phục kích người khác, lại còn ẩn giấu một vấn đề lớn, chính là không có đường lui.

Quả cầu lửa trên tay tên thí sinh kia đã ầm ầm ném về phía sau cái cây.

Ầm!

Trong tiếng nổ thật lớn, Bối Phúc Lâm bị đập bay lên, kêu to oa oa bay lên không trung, khi rơi xuống ngã đúng vào trong Tử Kinh Cức.

Gai bén nhọn cắm vào thân thể, trên người Bối Phúc Lâm trong nháy mắt có thêm gần trăm cái lỗ nhỏ.

Tô Trầm đủng đỉnh đi tới, lấy ra ngọc bài, cướp bóc một phen.

Thế mà được hai điểm.

Tô Trầm cũng hơi sửng sốt, cười nói: “Làm ăn không tệ nhỉ, thời gian ngắn như vậy đã đạt được ba điểm. Nhưng lần sau nhớ kỹ, đừng ở lại một chỗ quá lâu.”

“Ngươi... Ngươi là làm sao phát hiện ta?” Bối Phúc Lâm gian nan bật tiếng.

“Chung quanh có Tử Kinh bị đẩy đổ, trên đất có dấu chân sau khi dùng sức giẫm, đều nói rõ nơi này từng xảy ra chiến đấu. Mà cái cây kia là nơi duy nhất thích hợp giấu người... Ta không cần biết ngươi ở nơi đó, ta chỉ cần chọi một quả cầu lửa để thử. Nhưng quan trọng nhất là... tập kích giống như vậy ta đã đụng phải rất nhiều lần.” Tô Trầm thuận miệng nói.

Bối Phúc Lâm nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Tô Trầm vung tay, đem Bối Phúc Lâm quăng ra ngoài, sau đó liền tiếp tục tiến lên.

Tâm tình hắn rất không ổn, bởi vì dọc đường hắn quả thực đã đụng phải quá nhiều lần tình huống như vừa xong.

Tô Trầm đã hiểu đây là có chuyện gì.

Đối với rất nhiều thí sinh mà nói, mặc dù cuộc thi lần này không thể khiến bọn họ đạt được danh ngạch Tiềm Long quý giá, nếu có thể đạt được thứ hạng tốt, cũng có thể khiến bọn họ ở trước khi tiến vào học viện khác có vốn riêng tốt hơn —— một đống học viện đang chờ tranh nhân tài ưu tú bị Tiềm Long viện đào thải xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.