Nguyên Linh Đại Lục

Chương 10: Chương 10: Tiến vào Thiên Nam Học Viện




Chớp mắt, một năm trôi qua.

Dương Phong đã sống tại Thiên Nam quận gần một năm, mà ngày hôm nay chính là ngày hắn tiến vào học viện.

“Phong nhi, tới, trong học viện khắp nơi cũng cần dùng tiền, mang theo ít tiền mới có thể sống thoải mái được”.

“Còn có…”.

“Mẹ, ta vào học viện, không phải đi đánh giặc, cần chuẩn bị nhiều như vậy sao? Lại nói, học phí không phải là miễn phí sao? Nơi nào cần dùng tiền mà ngươi lại cho ta nhiều như vậy?”.

“Nơi này cũng có ba ngàn nguyên tệ chứ? Đủ cho người bình thường dùng nửa đời. Mẹ, ngươi xác thực số tiền này chỉ là một ít sao?”. Dương Phong bất đắc dĩ nói.

“Lão nương là người từng trải, sao có thể không biết. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có mang hay không?”. Phong Nguyệt trợn mắt nói.

“Ta mang, ta mang còn không được sao”.

Không có cách, không thỏa hiệp, hắn sợ cái mông sẽ bị đánh nát.

Tốn một ít thời gian chuẩn bị hành lý cùng đồ dùng hàng ngày. Phong Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng để cho Dương Phong chờ nàng một chút, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài.

Một lúc sau, nàng mang theo một chiếc lồng đi vào.

“Tới, Phong nhi, ta có thứ cho ngươi”.

Nói xong Phong Nguyệt liền đặt chiếc lồng lên bàn, sau đó kéo lớp vải bên ngoài ra, lộ ra thứ bên trong.

Dương Phong ánh mắt sáng lên, sau đó kinh hỉ nói.

“Mẹ, đây sẽ không phải là…”.

“Không sai, đây là Phong Điêu, là một con nguyên thú. Chỉ cần nhận chủ, sau này khi trưởng thành, ngươi liền sẽ có một con Phong Điêu giang cánh vạn dặm vì người vào sinh ra tử”. Phong Nguyệt nghiêm túc nói.

“Mẹ, Phong Điêu không phải là nguyên thú sở hữu trí tuệ cực cao sao? Càng đừng nói là con non. Ngươi làm sao lấy được nó?”. Dương Phong dò hỏi.

Mặc dù nguyên thú không phải Nguyệt Linh tộc, nhưng nói thế nào chúng cũng có tiềm năng trở thành Nguyệt Linh tộc. Nguyệt Linh tộc tuyệt đối sẽ bảo vệ nguyên thú lớn mạnh cho đến khi chúng hóa hình.

Muốn có được một con nguyên thú con non không phải là chuyện đơn giản. Phong Nguyệt có thể lấy được nó, chắc chắn tốn kém cực kỳ lớn. Càng đừng nói là Phong Điêu, thứ này không phải có thể dùng tiền tài là có thể mua được.

“Yên tâm, mặc dù tốn kém chút ít, nhưng chỉ cần có thể trong tương lai trợ giúp cho ngươi, tốn kém một chút cũng không sao. Đúng, còn có thứ này. Đây là công pháp, chỉ cần thức tỉnh thành công là có thể tu luyện”.

“Nếu như may mắn, chờ đến khi thức tỉnh Nguyên Tâm phù hợp, nó liền là trợ lực cực lớn cho ngươi. Nhớ giữ cẩn thận, tuyệt đối không nên làm mất”. Phong Nguyệt dặn dò nói.

Dương Phong nội tâm vô cùng ấm áp, hắn nhịn không được đưa tay ra ôm lấy cổ Phong Nguyệt, âm thanh có chút nức nở nói.

“Mẹ, cám ơn ngươi”.

Phong Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, sau đó nở ra nụ cười đầy từ ái, bàn tay đưa lên vuốt ve đầu của hắn, âm thanh ôn nhu đáp lại.

“Tiểu tử ngươi, nói gì đó. Chúng ta là mẹ con, cám ơn cái gì. Sau này mỗi năm được nghỉ lễ liền đến thăm lão nương là được rồi”.

“Nếu không sang năm ta liền dẫn theo con dâu trở về?”. Dương Phong cười đùa nói.

“Ha ha, ngươi dẫn về thử một chút”. Phong Nguyệt cười lạnh nói.

Dương Phong nụ cười tắt ngấm. Hắn quên mất mẹ hắn nhưng là một cái nhi khống. Hắn còn nhớ rõ mẹ hắn từng nói, con dâu tương lai chỉ có thể là nàng chọn lựa, dám dẫn về nhà, nàng liền dám đem hắn cắt!

Mẹ nó, làm sao lại quên chuyện này đâu, kém chút liền xảy ra chuyện. Hắn cũng không muốn trở thành thái giám đầu tiên của đại lục.

“Mẹ, ta đùa giỡn”. Dương Phong gượng gạo nói.

“Biết là tốt nhất. Hiện tại ngươi còn nhỏ, chưa tốt nghiệp, dám cùng nữ tử khác tiếp xúc thử xem, ta đảm bảo đánh gãy chân ngươi”. Phong Nguyệt trừng mắt nói.

“Biết, ta biết”.

Dương Phong thỏa hiệp nói.

Hắn cũng không định trong thời gian này sẽ tìm người yêu, dù sao hắn lúc này mới 15 tuổi, có thể làm được cái gì chứ. Thật xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối chết chắc.

Hơn nữa nói thế nào hắn cũng là người sống hai đời, đối với mấy tiểu nha đầu 15-16 tuổi không có hứng thú gì, hắn chỉ có hứng thú đối với ngự tỷ, đại loại như Dương Tuyết mà thôi.

Cùng Phong Nguyệt tâm sự một chút, sau đó hắn liền được người đưa tới học viện.

Học viện là nơi không cho phép ngoại nhân đi vào, cho nên việc gia trưởng đưa người đến là không có khả năng.

Mất một ít thời gian, Dương Phong liền được mang tới học viện.

Nơi này rộng lớn vô cùng, chỉ tính riêng cái sân học viện cũng đủ để chứa đựng cả vạn người. Nơi này là học viện duy nhất tại Thiên Nam quận, mỗi quận cũng chỉ có một cái học viện như vậy.

Tất cả đều là do đế quốc quản lý cùng điều hành.

Nhìn người xung quanh nhiều vô cùng, Dương Phong phẳng phất cảm giác trở lại thời cấp ba khi hắn mới vào trường. Cũng giống như lúc này, đầy bỡ ngỡ cùng hiếu kỳ.

Thiên Nam Học Viện, khu A.

Đây là nơi Dương Phong được phân đến. Toàn bộ học viện chia làm 12 khu, mỗi khu đều chứa đựng ít nhất một ngàn học viên trở lên. Dù sao Thiên Nam quận có hơn hai triệu dân, đạt đến độ tuổi này mỗi năm đều có rất nhiều người, cho nên học viện kiến trúc lớn vô cùng.

So với trường đại học lớn nhất ở kiếp trước cũng chỉ miễn cưỡng bằng một khu ở nơi này mà thôi.

Sau khi tốt nghiệp thành công, có thể tiến vào học viện đế quốc, mỗi thành trì đều có một cái học viện đế quốc. Đương nhiên, đây là nói sau. Hiện tại hắn còn cần mang hành lý trở về ký túc xá, sau đó hai tiếng là tới phòng học tập hợp.

“Huynh đệ, mới tới?”.

Vừa mới vào ký túc xá, Dương Phong liền nghe được âm thanh vang lên. Nhìn vào bên trong liền thấy được một tên nam tử ở trong, mỗi ký túc xá đều là hai người ở.

Nhưng mà hắn làm sao lại có cảm giác, nam tử trước mặt này nhìn có cảm giác rất thanh tú đâu? Chẳng lẽ hắn cảm giác sai?!

“Xin chào, người là…”. Dương Phong dò hỏi.

“Phong Thiên, ngươi có thể gọi ta Thiên ca, hoặc là Phong Thiên”. Nam tử kia duỗi tay ra cười nói.

Dương Phong: …

“Dương Phong”. Dương Phong duỗi tay ra nắm lấy tay hắn cười đáp.

“Dương Phong? Ta giống như nghe được cái tên này ở đâu đó, hơn nữa nhìn ngươi khá quen, chúng ta từng gặp nhau chưa?”. Phong Thiên dò hỏi.

“Nếu như có gặp, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi”. Dương Phong nhếch miệng nói.

“Gì?”.

“Lần đầu gặp mặt liền để người khác gọi ngươi là ca, không có ấn tượng cũng khó khăn”.

“Ha ha, đừng để ý, ta chính là như vậy, cũng không phải có ác ý”. Phong Thiên cười đáp.

“Ta biết, nếu không vừa rồi ngươi tuyệt đối là nằm dưới đất, vì ta từ nhỏ liền đã bắt đầu luyện võ”.

“Nói như thể có mình ngươi luyện không bằng”.

Phong Thiên bĩu môi đáp.

Mỗi người tiến vào Thiên Nam Học Viện, người nào mà từ nhỏ không luyện võ qua chứ? Dù sao tương lai, mục tiêu của họ là trở thành nguyên sư cường đại, sao có thể không chuẩn bị đâu.

Chỉ có một bộ thân thể khỏe mạnh mới có tiềm lực trở thành nguyên sư.

“Đúng, Dương Phong, ta nói trước, ban đêm tuyệt đối đừng có mò lên giường ta. Ta có chút tật xấu, nếu như nửa đêm có người tới gần, ta sợ sẽ động thủ giết người”. Phong Thiên như nhớ ra điều gì đó liền nói.

Dương Phong:???

Đại ca, ngươi nghiêm túc sao?!

Ta mẹ nó hết chuyện hay sao nửa đêm leo lên giường của ngươi? Ta cũng không có đam mê đặc biệt, cho ngươi ba giây tổ chức lại ngôn ngữ nói lại một lần.

Nếu không ta tuyệt đối đánh chết ngươi!

Đương nhiên, lời này hắn cũng không có nói ra, chỉ là dùng ánh mắt đầy vẻ im lặng nhìn Phong Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.