Nguyên Nhược Ngữ

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 50-51

Nghe giải thích rõ, thái độ của La Hằng quay ngoắt 180 độ. Hắn xúc động cầm tay chặt con người vừa bị mình bắt làm culi như kiểu chết đuối vớ được cọc.

Nhược Ngữ phát hiện nam sủng trước mặt thực ra là người ngây thơ  nếu không thì cũng chẳng lưu lạc tới lãnh viện này, sống cô đơn không ai quan tâm chăm sóc ở đây. Hắn không hề khinh thường mà ngược lại, cảm thấy La Hằng rất đáng yêu. Chính vì vậy, hắn quyết định sẽ tận lực giúp đỡ, cho dù người đối phương muốn lấy lòng là người hắn yêu.

“Ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng tức chết!” La Hằng hưng phấn nói.

“Vậy vương gia thì sao?” Nhược Ngữ đang chải đầu giúp hắn, buột miệng.

Hỏi xong Nhược Ngữ mới thấy hối hận bởi La Hằng bỗng nhìn với vẻ mặt kỳ quái khiến hắn có cảm giác đối phương vừa nhận ra điều gì. Nhưng dường như La Hằng chỉ tình cờ quay đầu lại, “Nhất định ngươi là người mới đến, nếu không ta gọi ngươi đã không giúp ta.”

“Không phải… Ta chỉ là…”

“Thương hại ta? Ha ha, cũng đúng… Bất quá…” La Hằng lại quay đầu nhìn hắn lẫn nữa, trong ánh mắt xuất hiện tia hạnh phúc, “Ta còn phải cám ơn nguơi. Không hiểu vì sao lúc gặp ngươi ta có cảm giác ngươi sẽ giúp ta. À, ta thích ánh mắt của ngươi. ”

Nhược Ngữ cười không nói, tiếp tục chải tóc.

“Vương gia là một kẻ dưới một người trên vạn người. Mọi người đều kỳ thực nói không ai có thể đứng trên hắn. Hắn có rất nhiều thị sủng nhưng hắn không thực sự yêu ai bởi ta cảm tưởng người hắn yêu không phải ở đây. Điều này phải lâu sau ta mới nhận ra. Vì thế nên thứ mọi người tranh nhau chỉ là sự sủng ái. Sủng ái thì sao? Sẽ không phải là vĩnh viễn.

“Vậy ngươi…” Nhược  Ngữ thấy thương cho nam tử trước mặt. Hắn biết đối phương đã quen với việc này, trong lời kể không có tức giận mà chỉ có sự chua xót.

“Ta muốn tranh đoạt a! Chỗ này, người không tranh đoạt thì chẳng còn ý nghĩa sống!”

……

“Tốt lắm, vấn không tồi a! Ngươi… Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi. Ngươi tên gì?” La Hằng hài lòng ngắm nghía kiểu tóc mới của mình, trông đơn giản bất quá cũng không tệ.

“Ta là… Nguyên Nhược Ngữ. ” Tuy hiện tại có mang diện cụ nhưng hắn không muốn giấu con người này.

“!” La Hằng mở to mắt nhìn Nhược Ngữ một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cụp mắt xuống.

“Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tên này khác nghe rất quen… Đúng rồi, ngươi chẳng bảo còn cần nhạc điệm và vài cái khác sao? Nhạc sư  thì có, còn ngươi xướng ca…”

“Trong phủ không ai biết ư?”

“Đuơng nhiên là biết song sẽ không ai chịu giúp ta.” La Hằng thất vọng đáp.

“…” A, như thế nào ta lại không nghĩ ra. Người múa kiếm không nhất định phải là người hát nhưng mà muốn hoàn hảo thì không thể thiếu. Nhược Ngữ suy nghĩ một lúc rồi đề nghị, “Tuy thanh âm của ta không được hay lắm nhưng ta có thể giúp ngươi phần nào.”

“Thật chăng?! Tốt quá! Đúng rồi, không còn nhiều thời gian nữa! Chúng ta mau luyện tập!”

Nhìn thái độ hưng phấn, Nhược Ngữ hiểu La Hằng đã một mình lâu lắm rồi. Vì không đành lòng nhìn con người cô độc này nên mới động lòng? Trước đây, Tiêu Nam đã từng nói chính ta mới ta người cô độc nhất.

Dù La Hằng mới lần đầu múa kiếm nhưng trông cũng không đến nỗi nào. Bài hát được chọn sớm đã giao cho nhạc sư, Nhược Ngữ chỉ còn nhiệm vụ luyện tập cùng La Hằng. Sau đó, thời gian vài ngày trôi qua như  tên bắn, chẳng mấy chốc đã đến đại nhạc hội.

Màn chọn y phục biểu diễn luôn khiến ta người ta đau đầu, nhất là khi có hai người với hai phong cách trái ngược nhau cũng lên sân khấu. Nhược Ngữ đã thành công trong việc loại được mấy thứ diêm dúa phức tạp còn La Hằng cũng xuất sắc loại được phục trang đơn giản nhất thiên hạ. Rốt cuộc, La Hằng chọn một bộ màu tím nhạt điểm vài bông hoa, nom không phức tạp như  thường ngày.

Nhược Ngữ thì ngày từ đầu đã nhìn trúng chiếc áo choàng đơn giản màu tuyết trắng phất chút lục nhạt, trông như một bức tranh thủy mặc và dùng một dải lụa như màu áo choàng để cột tóc. Nhìn bộ dạng như vậy của hắn, La Hằng không khỏi thốt lên: “Đúng là ngươi thích hợp với y phục dạng này. Quả nhiên người đẹp vì lụa a…”

Nhược Ngữ mỉm cười ngượng ngùng khiến mặt La Hằng bất chợt ửng đỏ.

Lấy từ trong áo ra một mảnh da nhăn nheo, Nhược Ngữ cẩn thận dán lên mặt rồi bước ra ngoài gặp La Hằng. Tuy rằng vị trí của người xướng ca nằm tại chỗ khuất và bản thân đã mang diện cụ nhưng đề phòng vẫn hơn, không nên để Lý Nhứ Ca nhận ra.

“Ngươi trông xấu quá!” La Hằng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt biến đổi hoàn toàn, thái độ hoàn toàn không đồng tình.

Hiện tại, khuôn mặt của Nhược Ngữ biến thành màu vàng bủng, còn có vài vết nám và sẹo rỗ, trông chẳng khác gì dân đen ngoài đường. Nếu không nhờ y phục và trực giác thì La Hằng chẳng thể nhận ra nổi.

Đó chẳng phải là điều chính chủ muốn sao?

Nơi tổ chức nhạc hội là một mảnh đất trống rộng nằm dưới chân núi, xung quanh có vài chiếc lầu ốc và cả một cái hồ sen rất lớn. Nghe nói, với mỗi mùa phong cảnh vật ở đây lại những sắc thái khác nhau. Bây giờ đang vào mùa hạ nên trong hồ hoa sen nở rất nhiều, thực sự là cảnh đẹp tươi mát.

Một vũ đài lớn được dựng lên ở giữa hồ. Các nhạc sư sẽ ngồi bao quanh còn nơi trung tâm thì dành cho người biểu diễn.

Khi hai người đến thì khán đài đã được chia làm hai phần, một bên là nam sủng, một bên là thị thiếp, đang cãi nhau ầm ĩ. Nhược Ngữ không muốn ở đây nghe mấy lời đối thoại nhàm chán mà La Hằng lại chạy đâu mất nên bèn rời đi. Lúc xoay người, hắn bất ngờ gặp ngay thân ảnh quen thuộc đã nhiều ngày không thấy, Tiêu Mộc Dao. Chắc tại khoác lên mình bộ y phục sang trọng lộng lẫy nên có cảm giác nàng không giống với trước kia. Đặc biệt, hắn có thể cảm nhận được khí chất hoàng gia của nàng. So với đám thị sủng bình thường kia thì nàng quả thực khác biệt một trời một vực. Không thể không công nhận nàng quả đúng là mỹ nhân.

Tiêu Mộc Dao không nhận ra nam tử áo trắng bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm bởi nàng còn mải quan sát đám thị sủng đang chí chóe, ánh mắt hiện rõ tia không vui.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Nhứ Ca và cả Tiêu Mộc Dao đâu. Nhược Ngữ cố gắng áp chế cảm giác khó chịu, tỏ vẻ dửng dưng như mọi chuyện không can hệ tới hắn.

Lát sau, rốt cuộc chủ nhân bữa tiệc đã xuất hiện, mọi người đồng loạt quỳ xuống thỉnh an. Lý Nhứ Ca với biểu tình hoàn mỹ cầm tay Tiêu Mộc Dao đang ngượng ngùng đi lướt qua Nhược Ngữ, chậm rãi tới vị trí cao nhất rồi ngồi xuống.

Thấy hai người nắm tay nhau thân mật, Nhược Ngữ bỗng phát hiện lòng như bị lửa đốt, như muốn xé rách ***g ngực nhảy ra ngoài.

Chương trình bắt đầu. Thứ gọi là tranh đoạt những ngày tháng tươi đẹp là thế này?

Mỗi người đều tận lực phô hết tài nghệ của mình khiến khán giả hoa cả mắt. Song người ngồi trên cao dường như hề để mắt tới. Không biết Lý Như ca vừa nói với Tiêu Mộc Dao gì đó khiến cả hai đều cười vui vẻ.

Nhược Ngữ quyết định quay đầu lại cho khỏi nhìn thấy bọn họ. Hắn làm bộ như một hạ nhân không có chỗ ngồi, đứng đến tê cả chân. La Hằng tìm được, kéo hắn cùng ngồi xuống một chiếc ghế, dù sao mọi người đang mải xem nên cũng không để ý. Nhược Ngữ bất giác gõ chân xuống nền đất xua đi cảm giác căng thẳng.

Tựa hồ La Hằng cũng biết đối phương lo lắng cho buổi biểu diễn, bèn đưa cho hắn một chén rượu, bảo rằng lấy thêm can đảm, “Chúng ta cùng uống vì ta cũng rất run…”

“Ha ha, được.”

Nhược Ngữ cao hứng cụng chén. Lập tức, hắn lại cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Theo phản xạ, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy không ai hướng sang nơi này. Chần chừ một hồi, hắn quyết định đưa mắt về phía trên. Tiêu Mộc Dao cười tươi sau câu nói của Lý Nhứ Ca, không những vậy nàng còn đấm nhẹ vào người hắn. Hai người ở giữa bàn dân thiên hạ đùa giỡn làm không ít kẻ gai mắt.

Phải chăng ta cũng vậy?

“Đến lượt chúng ta.” La Hằng đứng dậy, kéo Nhược Ngữ đi.

Nhược Ngữ ngẩn người khi bị cầm tay đột ngột nhưng sau đó liền khôi phục tinh thần, chủ động nắm chặt. Ngay lúc tay chạm tay, lại có ánh mắt phóng hỏa về phía bọn họ. Hắn nhìn quanh lần nữa, không thấy gì, tự trách bản thân đa nghi. (bó tay với mấy bạn)

Nhược Ngữ đến vị trí dành cho nhạc sư, thuộc mặt sau của vũ đài, chào hỏi mọi người ở đây.

Không hiểu lý do gì, giây trước còn cùng Tiêu Mộc Dao trò chuyện, giây này Lý Nhứ Ca đã dừng lại, đưa mắt hướng ra phía vũ đài. Âm thanh ồm ào dần dần lắng xuống, ngay đến đám người đang cãi nhau rôm rả cũng im bặt, đồng loạt hết nhìn về vương gia rồi sang kẻ sắp sửa biểu diễn với vẻ nghi hoặc.

Sự tình chuyển biến quá nhanh khiến Nhược Ngữ càng cảm thấy căng thẳng hơn. La Hằng trên kia cũng căng thẳng không kém.

Vì sao… Bất luận xoay ngang xoay dọc thế nào thì La Hằng vẫn không có mị lực lớn tới vậy a. Bầu không khí như ngưng đọng, liên tiếp những tia không mang hảo ý bắn về một điểm. Nhược Ngữ đưa mắt nhìn nạn nhân an ủi, cứ theo lúc luyện tập là ổn.

La Hằng nhận được nụ cười động viên, nuốt nước bọt chuẩn bị biểu diễn. Nhạc sư bắt đầu dạo khúc, La Hằng nhắm mắt lại, nhắc nhở mình phải tỉnh táo rồi từ từ thả lỏng thân  thể, hòa mình vào điệu nhạc. Tuy còn vài ánh mắt khinh thường nhưng tổng thể vẫn là bị điệu múa lạ cuốn hút. Ngay cả Lý Nhứ Ca và Tiêu Mộc Dao cũng thế.

La Hằng cố gắng đè cảm giác căng thẳng xuống, nhớ lại từng động tác, từng câu hát mà mình đã luyện không biết bao nhiêu lần.

Tay áo nương theo động tác tung bay, y hệt con bướm tím xinh đẹp. Thanh kiếm thi thoảng vút qua, lóe lên tia sắc chói, tạo thành đường cong hoàn mỹ. Mỗi lần ngưng, mỗi lần xoay tròn, cổ tay lại biến hóa dẻo dai, kiếm lại thêm linh khí thiên phú. Qủa thực hiện tại, hình ảnh con người đang mải mê trên vũ đài kia nom vô cùng diễm lệ, đã nắm bắt toàn bộ ánh nhìn.

La Hằng có cảm tưởng thân thể mình ngày càng nhẹ, nhẹ đến nỗi muốn bay, giống như một tinh linh vô tư nhảy múa.

Giữa nhu có cương, trong cương hàm nhu.

Nhược Ngữ ám hiệu cho nhạc sư bên cạnh. Nhạc điệu chậm rãi chuyển đổi. Bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Lùi vào sâu thêm chút nữa, Nhược Ngữ theo nhạc ngân xướng. Tuy hắn hát không lớn nhưng bởi sự chú ý cao độ của mọi người nên tạo ra thanh âm tuyệt vời.

“Tế vũ phiêu, thanh phong diêu, bằng tạ si tâm bàn tình trường.

Hạo tuyết lạc, hoàng hà trọc, nhâm do tha tuyệt tình tâm thương.

Phóng hạ ba, thủ trung kiếm, ngã tình nguyện.

Hoán hồi liễu, tâm để tình, túc mệnh tẫn.

Vi hà yếu, cô độc nhiễu, nhĩ tại thế giới lánh nhất biên.

Đối ngã đích thâm tình, chẩm năng dụng chích tự phiến ngữ tả đích tẫn, tả đích tẫn.

Bất tham cầu nhất cá nguyện.

Hựu tưởng khởi, nhĩ đích kiểm, triêu triêu mộ mộ, mạn mạn nhân sinh lộ.

Thì thì khắc khắc, khán đáo nhĩ đích nhãn mâu, lí nhu tình tự thủy.

Kim sinh duyến, lai thế tái tục, tình hà vật, sinh tử tương hứa.

Như hữu nhĩ tương bạn, bất tiện uyên ương bất tiện tiên.

Tình thiên động, thanh sơn trung, trận phong thuấn tức vạn lí vân.

Tầm giai nhân, tình nan chân, ngự kiếm đạp phá loạn hồng trần.

Cao tường na, thương khung trung, tâm bất tẫn.

Túng hoành tại, thiên niên gian, luân hồi chuyển.

Vi hà nhượng, tịch mịch trường, ngã tại thế giới giá nhất biên.

Đối nhĩ đích tư niệm, chẩm năng dụng thiên ngôn vạn ngữ thuyết đích thanh, thuyết đích thanh.

Chích xa vọng nhất thứ túy.

Hựu tưởng khởi, nhĩ đích kiểm, tầm tầm mịch mịch, tương phùng tại mộng lí.

Thì thì khắc khắc, khán đáo nhĩ đích nhãn mâu lí, khiển quyển vạn thiên.

Kim sinh duyến, lai thế tái tục, tình hà vật sinh tử tương hứa.

Như hữu nhĩ tương bạn, bất tiện uyên ương bất tiện tiên.”

(Tiên kiếm vấn tình)

[Tạm dịch: Mưa bụi bay, gió thổi nhẹ, cũng tùy như ái tình cuồng mê.

Tuyết rơi mờ, Hoàng Hà đục, cũng bởi người ấy tuyệt tình.

Xin hãy buông, kiếm trong tay, ta tình nguyện.

Trở về đi, tình đã chôn, duyên đã đứt.

Hà cớ sao, ta cô độc, ngươi đã ở thế giới bên kia.

Với thâm tình của ta, làm cách nào có thể viết rõ được, viết rõ được.

Chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi.

Lại nhớ tới, gương mặt ngươi, sớm sớm tối tối, đời người vốn đằng đẵng.

Mỗi giây mỗi phút, ta đều cảm nhận được đôi mắt của ngươi, dịu dàng như làn nước thu.

Duyên kiếp này, hẹn kiếp sau nối, tình là chi khiến người đời sinh tử bên nhau.

Nếu được ở cạnh ngươi, dù không thành uyên ương, không thành tiên thì cũng chẳng sao.

Trời cảm động, núi rơi lệ, một cơn gió cuốn mây bay ngàn dặm.

Tìm giai nhân, khó được chân tình, ngự kiếm khuynh đảo hồng trần.

Kìa bay lượn, giữa thiên không, tâm bất tận.

Tung hoành khắp, giữa ngàn năm, kiếp luân hồi.

Nguyên do đâu, khiến ta cô đơn, ở thế giới bên này.

Nỗi nhớ ngươi, dù ngàn lời vạn câu cũng chẳng thế nói hết, chẳng thế nói hết.

Chỉ hy vọng say một lần.

Để được gặp, gặp lại ngươi, trong giấc mộng đẹp.

Từng giây từng phút, khi nhìn đôi mắt của ngươi, trong đó chất chứa muôn vàn lưu luyến.

Duyên kiếp này, hẹn kiếp sau nối, tình là chi khiến người đời sinh tử bên nhau.

Nếu được ở cạnh ngươi, dù không thành uyên ương, không thành tiên thì cũng chẳng sao.

                                                                                                                                                                                                                      (Tiên kiếm hỏi tình)]

Giọng hát tuy không phải tuyệt diệu song kết hợp với lời ca thì tuyệt đối chạm được vào tâm khán giả. Một mảng thâm tình nồng đượm nhẹ nhàng đi vào lòng người.

Dù người đã hát xong, kẻ cũng đã ngừng múa nhưng không có một ai lên tiếng, thậm chí không có tới cả một tiếng động nhỏ nhất. Dường như tất cả vẫn còn mê man ở nơi nào đó, chìm đắm trong điệu múa thần tiên, trong thanh âm du dương. Sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm phá vỡ bầu không khí kỳ diệu.

Lúc này, Nhược Ngữ đang tự hỏi, tại sao mình lại có thể hát với cảm xúc như vậy?

Nhớ rõ, bài hát này là do em gái dạy hắn từ kiếp trước. Nó bảo, anh không biết đến âm nhạc thì quả thực lãng phí. Thế nên, hắn quyết định học. Nhưng khi nghe hắn hát, nàng lại thở dài ngao ngán, tiếng hát của anh chẳng có cảm xúc, nghe như vô hồn ấy. Lúc trước hắn không có cảm giác gì hết mà giờ đây, hát lại tràn ngập một thứ gì đó.

Nhược Ngữ bất giác ngẩng đầu hướng lên trên cao, liền phát hiện ánh mắt của Lý Nhứ Ca xuyên qua đám người, chiếu thẳng về phía mình.

Thời điểm hai đôi mắt bắt được nhau, cứ ngỡ như ngàn năm không gặp. Giữa sự đan xen của thời gian và không gian, có chỉ bởi một ánh nhìn lướt qua?

Qua một hồi im lặng, những tiếng vỗ tay tán thưởng bắt đầu vang lên. Không ai nhìn thấy người hát mà chỉ thấy mỗi La Hằng đứng trên vũ đài.

Lý Nhứ Ca lẳng lặng đứng dậy, khoan thai bước từng bước xuống đài. Tất cả đồng loạt dõi theo hắn, còn La Hằng thì lúng túng không biết phải làm sao. Đúng lúc này, hắn bất ngờ lên tiếng: “Tốt lắm, đi xuống lĩnh thưởng đi.”

“…Dạ.” La Hằng vẫn không hiểu ý tứ của Lý Nhứ Ca.

Đây là lần đầu tiên vương gia rời chỗ đến vũ đài nhưng định đi tới chỗ nào? Mọi người nhìn nhau thắc mắc, sau tiếp tục hướng tầm mắt về vị chủ nhân đang tiến sâu vào trong, đến vị trí của các nhạc sư.

Lý Nhứ Ca chậm rãi vươn tay, dù không mở miệng thì ai cũng hiểu đó là một lời mời. Nhược Ngữ nhìn chằm chằm đối phương một hồi rồi quyết định đưa tay ra, để hắn đưa mình lên chỗ ngồi.

Từ đám người lập tức truyền tới tiếng kinh hô, vì sao một kẻ xấu như vậy mà vương gia cao cao tại thượng lại… Lần này, đến lượt Nhược Ngữ trở thành trung tâm của sự đánh giá. Nghi hoặc có, kinh ngạc có, ghen tị có, khinh bỉ có, thậm chí có cả sát ý.

Nhận ra sự bất an trong mắt ái nhân, Lý Nhứ Ca liền dùng thân thể và đôi mắt sắc bén làm tấm khiên chặn mọi tia nhìn đáng ghét.

Quả nhiên, vừa rồi hắn theo dõi ta sao? Nhưng tại sao hắn có thể phát hiện được ta?

Lý Nhứ Ca để Nhược Ngữ ngồi bên phải mình, còn bên trái là Tiêu Mộc Dao (vương phi and sườn phi)

Không đợi đối phương mở miệng, Nhược Ngữ khó chịu nói: “Ta chỉ là hạ nhân, xin cô phụ ý tốt của vương gia! Hiện giờ, thân thế không được thoải mái, thỉnh vương gia thứ lỗi! Cáo từ!” Dứt lời, hắn lập tức rời đi, bỏ mặc mọi người phía sau còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lý Nhứ Ca  kinh ngạc khi thấy phản ứng của Nhược Ngữ, quên mất phải đuổi theo. Hắn nhận ra đó là biểu tình bi thương và gương mặt hơi ửng đỏ… Tại sao?

Nhưng ngay lúc bị Tiêu Mộc Dao quay sang dò xét thì đôi mắt của Lý Nhứ Ca đột nhiên trợn lớn như đã phát hiện ra điều gì, sắc mặt hắn bỗng trở nên u ám, màu mắt bị bao phủ bởi một mảng đen cùng sự hối hận. Hắn bất giác thốt lên: “Đáng chết!” rồi giật lấy từ tay Tiêu Mộc Dao thứ gì đó, vội vàng đuổi theo kẻ vừa chạy trốn.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến những người ở lại như lạc trong đám sương mù. Chuyện gì vậy? Tại sao kẻ xấu xí kia chạy trốn? Quan trọng hơn, tại sao vương gia lại vội vàng đuổi theo?!

Tiêu Mộc Dao ngồi bất động một chỗ, biểu tình cũng bắt đầu vặn vẹo. Nàng xoa lòng bàn tay.

Nơi đó… lúc đầu…

Lòng bàn tay xuất hiện vết ấn của nửa miếng ngọc bội.

Trên đó khắc nửa chữ “Ca”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.