Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 30: Chương 30




Lúc Nghi Huyên chạm đất thì cũng đã cách đó đến vài dặm. Cô đứng dậy định chạy trở về, nhưng chưa bước được bước nào thì đã ngã lảo đảo xuống đất. Độc của hương hoa Hòa Nhạc vì tác động lúc nãy mà tiếp tục hoạt động mạnh lên, vừa thiêu đốt thân thể từng đợt lại vừa hút hết sức lực của cô, khiến cô vừa vội vừa tức. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây mù che phủ, đấm xuống đất mắng: “Tự cho là đúng! Ngươi làm sao biết ta không giúp được ngươi! Đạo hạnh ngươi cao thì sao? Chẳng lẽ sẽ không bị thương sẽ không chết sao! Ngu ngốc!”

Cô mắng rồi mắng, nhưng thanh âm lại dần dần thấp xuống. Giây phút này cô đau lòng chỉ muốn rơi lệ. Nhưng ngay lúc này, lồng ngực cô bỗng thấy mát lạnh, dần dần xua đi sự nóng rực đang bao phủ toàn thân. Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy trong vạt của mình có chứa một quầng sáng màu tối. Cô đưa tay tìm trong vạt áo, lấy ra một tấm gương nhỏ.

Tấm gương này đen như mực, ngay cả mặt gương cũng tối đen, hỗn độn không soi được chút hình ảnh nào.

“Tiềm Tịch?” Nghi Huyên nghi hoặc, nói ra này hai chữ này.

Tấm gương dường như nghe thấy tiếng gọi tỏa ra một chút ánh sáng.

Nghi Huyên thấy thế thì càng ngạc nhiên hơn. Tấm gương này có hình dạng vô cùng giống bảo kính “Tiềm Tịch” của Thương Hàn, ngoài kích cỡ nhỏ hơn thì hoàn toàn giống hệt nhau. Nhưng cô cũng có thể cảm giác được pháp lực của chiếc gương này lại yếu ớt vô cùng. Chẳng lẽ là ngay lúc khẩn cấp Thương Hàn đã lấy một phần của bảo kính Tiềm Tịch, hơn nữa còn dùng một chưởng kia để đẩy mảnh nhỏ này lên người cô? Nếu đúng như thế, chiếc gương này chính là manh mối để cứu người!

Nghi Huyên nghĩ đến đây, tâm tư cũng lập tức linh hoạt lên. Cô nắm chặt tấm gương, chống người đứng dậy, nhưng đành lực bất tòng tâm. Ngay lúc cô đang sốt ruột thì chợt có mấy bóng người bay tới, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt cô.

“Nghi Huyên, muội làm sao vậy?” Người nữ tử đứng đầu bước đến gần, thân thiết hỏi.

Nghi Huyên vừa thấy mấy người đó, thì vui mừng vô cùng, vội kêu lên: “Mặc Trà sư tỷ.”

Cô gái tên “Mặc Trà” lập tức cúi người xuống, đưa tay đỡ lấy Nghi Huyên, rồi hỏi: “Sao muội lại ở đây? Thương Hàn sư huynh cùng các đệ tử khác đâu rồi?”

Nghi Huyên kể lại giản đơn việc bị yêu ma tấn công bất ngờ, rồi Thương Hàn bị bắt đi, xong vội vàng hỏi: “Sư phụ đang ở đâu vậy?”

“Sư phụ dẫn các đệ tử còn lại đi tìm đường. Chỉ sợ trong cốc này bị giăng ma chướng làm nhiễu loạn phương hướng nên chưa thể tìm thấy đường.” Mặc Trà nói xong, lại quay sang nói với hai cô gái đằng sau, “Tư Ngải, Hạ Vi, mau dìu Nghi Huyên đi chữa thương. Mạn Lễ, Hạm Yên, các muội đưa đệ tử đi tìm tung tích của sư huynh. Ta sẽ đi thông báo với sư phụ.”

Mặc Trà còn chưa dứt lời, Nghi Huyên đã vội vàng ngắt lời nói: “Muội không cần chữa thương, hay để muội đi cùng mọi người!” Cô nói xong, liền nâng bảo kính trong tay lên, “Đây là của sư huynh để lại, nhất định có thể dẫn chúng ta đi đúng đường!”

Mặc Trà nhìn tấm gương kia, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.



Lại nói đến Dạ Điệt sau khi quay về phân đà, liền giao Thương Hàn cho thủ hạ giam giữ, còn mình thì bước thong thả đến nơi ở của Phương Thanh.

Hắn vừa mới bước vào cửa viện, thì thấy đám hầu gái đang chơi đùa vui vẻ trong viện. Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Chơi vui nhỉ? Việc ta sai các ngươi làm đến đâu rồi?”

Bọn hầu gái nghe thấy tiếng Dạ Điệt thì đều ngừng vui cười, kính cẩn đi ra đón hắn.

Một cô bé mở miệng, trả lời: “Dạ Điệt đại nhân, chúng tôi vẫn luôn theo dõi bọn Tiểu Cảnh đấy chứ. Nhưng mà lúc nãy vị ca ca kia hắn…” Cô bé nói tới đây, thì che miệng cười, một lúc lâu mới lại nói, “Hắn muốn yêu thương Tiểu Cảnh, nên đã dựng ảo ảnh lên che không cho chúng tôi xem.”

Cô bé vừa nói xong thì các cô khác cũng đồng loạt cười rộ lên.

“Còn có chuyện này sao?” Dạ Điệt nói, “Nhưng ta không tin. Phải tận mắt nhìn thấy mới được.” Hắn nói xong, lập tức đi lên phía trước, chẳng chào chẳng hỏi, tung chưởng đánh văng cửa phòng ra.

Bên trong phòng, ảo ảnh đã được giải trừ, chỉ còn hơi nước bốc lên mờ ảo như sương mù, mỏng manh như sa, ẩn chứa không khí ấm áp kiều diễm. Dạ Điệt còn chưa bước vào nhà thì đã nghe thấy một tiếng thở dài.

Trong phòng yên tĩnh đến u ám, làm cho thanh âm của Lâm Xuyên có phần mờ ảo: “Dạ Điệt đại nhân thật không có lễ độ…”

Dạ Điệt nghe vậy, cười nhẹ nhàng, cứ như không có việc gì mà bước vào, nói: “Hiểu lầm thôi. Ta nghe đám hầu gái nói, một lúc lâu mà không nghe thấy động tĩnh trong phòng, ta lo ngươi lần đầu thi triển pháp thuật nên bị nội thương, lại xảy ra việc ngoài ý muốn mà thôi.”

Hắn vừa dứt lời thì cũng đã đi đến gần giường. Và sau đó, đến kẻ lão luyện như hắn, cũng bị cảnh trước mắt làm cho giật mình.

Phía trong bức màn, Lâm Xuyên đang ôm Phương Thanh ngồi tựa trên gối, quần áo trên người đã cởi hết, da thịt dán vào nhau, hoàn toàn không bị ngăn cách. Có lẽ hai người vừa tắm rửa lúc nãy nên tóc vẫn còn ẩm ướt, bọt nước óng ánh trên da thịt càng tô điểm thêm xuân tình.

Dạ Điệt phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Đây là…”

Hắn mới nói được một nửa, đã bị Lâm Xuyên ngắt lời: “Xuỵt… Đừng đánh thức sư phụ của ta.” Lâm Xuyên nói xong, nhẹ nhàng đứng lên, cẩn thận đỡ Phương Thanh nằm xuống, rồi đắp chăn cho cô. Sau khi đã rém góc chăn thật cẩn thận, thì hắn mới nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc xiêm y vào. Xong xuôi mới ra hiệu cho Dạ Điệt, bước đi đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, bầu trời chỉ còn một mảnh tối tăm, không khí rất đặc ẩm ướt giống như sắp mưa. Lâm Xuyên lẳng lặng nhìn bầu trời, im lặng thật lâu.

Dạ Điệt đợi một lúc, rồi mở miệng nói: “Ta nên chúc mừng ngươi nhỉ?”

Lâm Xuyên nghe hắn nói như thế, thì quay đầu cười nhẹ nhàng, nói: “Phải đa tạ Dạ Điệt đại nhân đã thành toàn cho chúng ta.”

“Đâu có.” Dạ Điệt cười than một tiếng, “Vừa rồi ta đã lỗ mãng, thật là có lỗi. Ta sẽ không quấy rầy hai người nữa.”

Thấy Dạ Điệt cất bước đi, Lâm Xuyên mở miệng, nói: “Dạ Điệt đại nhân dừng bước.”

Dạ Điệt nghe lời dừng lại, hỏi: “Có việc mời nói.”

“Ngươi vẫn giữ lời đã hứa với ta lúc trước chứ?” Lâm Xuyên hỏi.

Dạ Điệt nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi rút đinh Phục Ma giúp lệnh chủ, ta sẽ thả tự do cho Tuyệt Cảnh? … Ha ha, đương nhiên là vẫn giữ lời rồi .”

“Tốt. Đưa ta đến gặp lệnh chủ. Ta muốn rút chiếc đinh cuối cùng.” Lâm Xuyên nói.

Dạ Điệt cười nói: “Việc gì phải vội như vậy? Lần thi triển pháp thuật vừa rồi đã làm tổn thương nguyên khí của ngươi, tốt nhất ngươi nên điều dưỡng thêm chút thời gian nữa.”

“Không cần.” Giọng Lâm Xuyên có phần nóng nảy, “Một giây ta cũng không chờ được. Ta muốn chấm dứt việc này thật nhanh, đưa cô ấy xa chạy cao bay. Từ nay về sau, mãi mãi bên nhau, sẽ không bao giờ chia lìa.”

Dạ Điệt nhìn hắn, cân nhắc một chút mới chậm rãi nói: “Ngươi đã kiên trì như thế, ta cũng không ngăn cản nữa.”

Lâm Xuyên nghe vậy, vội vàng nói: “Vậy dẫn đường đi.”

Dạ Điệt cười cười, gật đầu dẫn đường. Nhưng chưa đi được bao xa thì hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn tòa tiểu viện kia rồi phất nhẹ tay lên. Đám hầu gái trong viện đều biết động tác kia có nghĩa là gì, nên đồng loạt kính cẩn gật đầu.



Khi Phương Thanh thức dậy đột nhiên thấy cơ thể nặng trĩu bị ép đến hít thở không thông. Cô giãy dụa mở to mắt, sau một hồi lâu tầm mắt mới hết mông lung. Tiếng mưa rơi ào ào bên tai, quấy nhiễu lòng người.

Nơi này là đâu? Vì sao cô lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? —— mấy vấn đề này dần dần rõ ràng theo trí nhớ chìm nổi của cô.

Cô nhớ rằng, mình đã chết.

Ngày đó, hình như trời cũng mưa như bây giờ. Trên núi Mặc Lưu ma khí dày đặc che kín bầu trời, dù có đưa tay gạt đi cũng không tiêu tan. Cô biết, thi triển thuật “Kính Ánh” trong thời gian dài đã làm cạn kiệt sinh lực của cô từ lâu, mặc dù vẫn có thể tác chiến, nhưng chắc chắn đây sẽ là trận chiến cuối cùng của cô. Thật kỳ lạ là cô biết rõ số mệnh của mình, nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định thanh thản.

Cứu hắn, là quyết định đúng đắn nhất của cô. Cho đến bây giờ, cô chưa từng hối hận, mà ngược lại cô rất biết ơn vì hắn đã tặng cho cô hơn hai mươi năm sống thanh thản kia.

Bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, và có thể một mình đảm đương mọi việc. Kiếm Tinh Lưu cùng gương Uyên Rừng đều đã truyền cho hắn, nên sau khi cô chết, hắn chỉ cần chăm chỉ tu luyện thêm, nhất định có thể chế ngự được ma chủng. Tất cả mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi…

Chỉ là, nước mưa nhuộm đẫm hương hoa Đan Quế đang cài trên tóc, khiến mùi thơm kia nhè nhẹ thấm vào tâm, cứ lưu luyến không nỡ rời xa.

Nếu có thể gặp lại một lần nữa, cô thực sự sẽ không tiếc nuối ra đi sao?

Cô đã nghĩ như vậy, vì một chút yếu đuối kia mà bật cười. Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng bỗng nhiên áp sát phía sau cô. Cô quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng kia.

Điều cuối cùng mà cô nghe thấy là giọng nói quyết tuyệt lạnh như băng: “Ta là sư huynh của muội, nên không thể để muội đi vào đường chết…”

Đúng vậy, cô đã chết. Ngay tại khoảng khắc đó, cô bị hắn lấy đi nội đan, chặt đứt đường sống.

Khi nhớ lại đoạn ký ức này, bàn tay cô không kiềm chế được mà run run chạm lên lồng ngực của mình. Nó yên lặng và lạnh lẽo khiến chính bản thân cô cũng phải sợ hãi. Từng luồng suy nghĩ chồng lên nhau, từng đoạn ký ức ngắn ngủi cuồn cuộn ập đến. Cấy nhập ma chủng, phục sinh hồn phách. Hấp thu Cửu Hoa, trùng tu đạo hạnh… Ranh giới cấm kỵ của người tu tiên, cô đã bước qua…

Trí nhớ đó làm cho cô vừa hoang mang vừa khiếp sợ. Nhưng cuối cùng, tất cả sự lo lắng bỗng tan biến, trí nhớ lại quay về điểm ban đầu, hắn đứng trước mặt cô, nở nụ cười gọi cô: Sư phụ…

Tâm trí của cô trấn tĩnh trở lại, chỉ còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn thì thầm bên tai:

“… Ta biết khi người tỉnh lại, nhất định sẽ trách ta. Cho tới bây giờ, ta luôn nghe lời người… Mà cũng không phải, có lẽ đã có một lần. Người còn nhớ rõ lúc Thương Hàn sư bá vừa về Dịch Thuỷ đình không? Ta đã tư đấu với đồ nhi của ông ta, đả thương hai đứa nhỏ không hiểu biết kia. Thật ra, là bọn chúng gây hấn với ta trước, ta không thể nhịn được nữa nên mới ra tay. Nhưng người lại không phân biệt trắng đen, bắt ta nhận lỗi với sư bá, còn phạt ta tự kiểm điểm. Đó là lần đầu tiên ta xung đột với người. Bây giờ nghĩ lại, khi đó không phải bởi vì ta phải chịu uất ức, mà là ta ghen tị với Thương Hàn sư bá vì trong lòng người, ông ấy đứng trên ta. Lúc ấy ta thật sự quá nóng nảy, muốn bất chấp tất cả, vậy mà người lại nói với ta rằng người rất áy náy. Trên đời này, làm gì có đạo lý sư phụ đi xin lỗi đồ nhi? Ta thỉnh thoảng lại nghĩ, có lẽ người vẫn chưa coi ta là đồ nhi, hoặc có lẽ đối với người, ta quan trọng hơn Thương Hàn. Suy nghĩ đó thật đại nghịch bất đạo, nhưng mà bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Người đã không còn cơ hội để phạt ta nữa …

Sư phụ, cho dù người là người hay là ma, thì với ta mà nói, người còn sống là tốt rồi. Phủ Cức Thiên đã đồng ý với ta, nếu ta rút đinh Phục Ma thay ma đầu kia, thì bọn chúng sẽ trả tự do cho người. Nhưng phủ Cức Thiên vốn giỏi lật lọng, những lời này tuyệt đối không thể tin. Nếu muốn chấm dứt tất cả, chỉ có thể giết chết lệnh chủ Cức Thiên! Đạo hạnh của ta chưa chắc có thể giết hắn, nhưng nếu có thêm hai bảo kính Cửu Hoa cùng Uyên Rừng, có lẽ sẽ có cơ hội. Ta tuyệt đối không bao giờ quên, chính phủ Cức Thiên đã biến ta thành quái vật. Nếu không vì ta, người sẽ không phải chết, và càng không biến thành bộ dáng như bây giờ. Mà một ngày phủ Cức Thiên chưa bị tiêu diệt, thì sẽ còn nhiều người bị hại hơn! … Ta biết người sẽ ngăn cản ta, nhưng ta cũng biết, chẳng qua là người đã quên, nếu người còn nhớ thì chắc chắn cũng sẽ hàng động như ta thôi. Với tên ‘Tuyệt Cảnh’ của người, có khi người còn cứng rắn quyết liệt hơn ta. Thành bại chỉ duy nhất một lần này, ta nhất định phải đi.

… Sư tôn tại thượng, đệ tử xin cáo lui.”

Trong lòng Phương Thanh thoáng chốc cảm thấy kinh hãi vô cùng, không biết cô lấy sức lực ở đâu, vội vàng chống người xuống giường. Cô chạy nhanh ra ngoài cửa, mưa vẫn nặng hạt trút xuống ào ạt như tấm mành che.

Cô không biết hắn đã đi về hướng nào, cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, cô không thể đè nén được sự sợ hãi cùng bất an, những nhung nhớ sâu nặng, tất cả tình cảm đều bật ra thành tiếng gọi thê lương:

“Lâm Xuyên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.