Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 75: Chương 75: Phiên ngoại 04




Đối với Tiểu Hải, từ khi bắt đầu có ký ức, ưu tiên số một trong sinh mệnh nàng vĩnh viễn là học tập.

Bởi vì mới trở về nước, nàng không theo kịp chương trình học, cho nên trong kỳ thi khảo thí đầu tiên, nàng chỉ đạt vị trí hơn 20 từ trung bình trở xuống, nàng cầm phiếu điểm vẫn luôn không nói chuyện, thời điểm Tố Vân tới đón hai đứa nhỏ, nàng cũng trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ.

Nguyễn Y Hàm cùng nàng chính là hai thái cực tương phản, cô lần này tiến bộ, cư nhiên đạt được vị trí thứ 20 trong bài kiểm tra, ở trên xe liền cùng mẹ mình ồn ào: “Ai u, con hôm nay buổi tối muốn ăn cá, con tiến bộ nhiều như vậy, mẹ sẽ khen ngợi con thế nào đây?”

Tố Vân cười ha hả, bà lo lắng nhìn nhìn Tiểu Hải.

Tiểu Hải nhìn ngoài cửa sổ, lông mi thật dài chớp động, một tay cầm phiếu điểm, một tay kia dùng sức nắm di động.

Quả nhiên.

Tới nhà.

Nguyễn Y Hàm đi rửa tay, Tiểu Hải nhận được cuộc gọi video từ Tần Thấm.

Trong video, Tần Thấm mặc một thân tây trang, nhìn dáng vẻ hẳn là mới kết thúc công việc, bà nhìn Tiểu Hải: “Kết quả kiểm tra có rồi sao?”

Tiểu Hải gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nàng cầm phiếu điểm đè ở dưới sách không dám lấy ra.

Tố Vân nhìn rất đau lòng, bà muốn đi qua, bị Nguyễn Niên bắt được, hắn đối với bà lắc lắc đầu.

Tẩu tử có bao nhiêu cường thế, chuyện này bọn họ còn nhỏ đều biết, tuy rằng thương tiếc Tiểu Hải, nhưng mẫu thân giáo dục con gái, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì.

Tần Thấm đang sửa sang lại cổ tay áo liền dừng một chút, bà nhìn Tần Hải Dao: “Đạt hạng mấy?”

Tiểu Hải mím môi, cúi đầu trả lời: “26.”

Ánh mắt Tần Thấm lập tức thay đổi, trong lớp tổng cộng có 37 học sinh, lại đạt vị trí 26?

Tiểu Hải không dám nói lời nào, cắn môi nhìn Tần Thấm.

Nàng rất muốn cùng mẹ nói nàng thực nỗ lực, chỉ cần thời gian, tiếng Anh và toán học của nàng trên cơ bản đều đạt điểm tuyệt đối, chính là ngữ văn kéo thành tích xuống.

Tần Thấm nhàn nhạt nói: “Con nói nghiêm túc sao? Ba mẹ phí sức lực lớn như vậy để con về nước, nhưng con lại lấy thành tích này đến cho ta xem sao?”

Tiểu Hải không hé răng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Nguyễn Y Hàm vừa lúc mới rửa tay xong ra tới, cô nhìn Tiểu Hải, lại nhìn nhìn di động, không biết làm sao, đột nhiên có điểm đau lòng.

Giống như cố ý, Nguyễn Y Hàm trực tiếp đi qua, ngồi trước mặt Tiểu Hải ngăn chặn phiếu điểm của nàng, “Dì, đã lâu không gặp.”

Tần Thấm nhìn Nguyễn Y Hàm sắc mặt mới tốt hơn một chút, “Ừm, A Hàm.”

Nguyễn Y Hàm cùng bà tùy ý trò chuyện, trời nam biển bắc nói sang chuyện khác, cô kỳ thật muốn giúp Tiểu Hải giải vây, kết quả thời điểm cô ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hải, toàn bộ hết chỗ nói.

Đúng vậy, nàng giống như những tiểu cẩu ngoan ngoãn đã được thuần hóa, quay mặt vào tường kiểm điểm bản thân.

Đây là điều mà Tiểu Hải thường làm khi muốn trốn tránh, sợ hãi giao tiếp với mẹ mình, mỗi khi Tần Thấm nhìn chằm chằm nàng, nàng đều sẽ đứng quay mặt vào tường, tuy rằng khó chịu, nhưng ít nhất không cần đối mặt với ánh mắt thất vọng cùng phẫn nộ kia, không cần đối mặt với những lời nói chói tai.

Mãi cho đến buổi tối ăn cơm.

Cảm xúc của Tiểu Hải vẫn rất suy sút, nàng một mình đến phòng riêng để luyện đàn.

Một lần lại một lần.

Rất nhiều thời điểm, nàng không thể tự an ủi bản thân, lại không thể giao tiếp được với ai, nàng cứ như vậy một lần lại một lần ở âm nhạc tìm được chính mình, tìm được âm hưởng bi thương cộng minh.

Thời điểm Nguyễn Y Hàm ôm bánh pie táo tới đây, Tiểu Hải đang trộm rơi nước mắt, thấy có người tiến vào, nàng hoảng loạn lau sạch khuôn mặt nhỏ.

Nhìn bộ dạng đáng thương kia, Nguyễn Y Hàm thở dài, cô đi vào, đem bánh pie táo để sang một bên: “Được rồi, là tôi, không cần giả vờ.”

Dù gì hai người cũng đã “chung chăn chung gối” được một tuần, cô cũng dần dần hiểu biết Tiểu Hải tỷ tỷ này.

Nhìn nàng ngày thường quật cường, nhạt nhẽo vô dục vô cầu, nhưng đối với bản thân yêu cầu đặc biệt hà khắc, mỗi một cái kỹ năng, mỗi một cái năng lực, thậm chí mỗi một môn học, nàng tựa hồ đều phải thực nổi bật, nếu không phải, chính bản thân nàng cũng cảm thấy không dễ chịu.

Nàng cũng không giống như Nguyễn Y Hàm, khổ sở trong lòng liền sẽ nói ra, chỉ là A Hàm rất nhiều thời điểm ban đêm đi vệ sinh, trong lúc vô tình phát hiện Tiểu Hải nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ.

“Ăn chút đồ ngọt, tâm tình sẽ tốt hơn.”

Nguyễn Y Hàm nhìn Tiểu Hải, khó có được nhu hòa, Tiểu Hải không hé răng, nàng ngồi ở kia vẫn không nhúc nhích.

Nguyễn Y Hàm cũng kéo ghế ngồi sang, tay cô thử chơi vài âm tiết trên cây đàn dương cầm, một lúc sau, bài hát《 Hai chỉ lão hổ 》 liền phát ra.

Những âm điệu vui vẻ, luôn không có cách nào làm ưu thương tiếp tục kéo dài.

Tiểu Hải giật mình nhìn Nguyễn Y Hàm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nguyễn Y Hàm chơi đàn, Nguyễn Y Hàm nhướng mày nói, “Ánh mắt đó của cô là có ý gì, cho rằng tôi chính là một phú nhị đại ăn no uống say liền ngồi chờ chết sao? Hừ, tôi có nhiều tài nghệ mà cô không biết lắm.”

Tố Vân cùng Nguyễn Niên đối với cô giáo dục buông lỏng nhưng không có nghĩa cái gì cũng không dạy.

A Hàm lúc còn rất nhỏ liền sẽ đàn dương cầm, khi đó, ca khúc lần đầu tiên một nhà ba người hợp tác chính là 《 Hai chỉ lão hổ 》.

Cô có thể học tất cả các kỹ xảo, nhưng Tố Vân cũng nói qua với cô, “Mẹ hy vọng con là thật sự thích nghệ thuật, thưởng thức nghệ thuật, mà không phải học nó với mục đích mưu sinh hoặc là muốn trèo lên ngành giải trí sản xuất.”

Như vậy, quá mức thực dụng.

Nguyễn gia bọn họ dốc sức làm mấy đời, tới thế hệ con cái, còn không cho cô vui vẻ thoải mái một chút sao?

Nguyễn Y Hàm một bên đàn một bên buông tay xuống, cô nhìn Tiểu Hải, nhướng mày.

Tới đây ~

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Tiểu Hải đưa tay lên, đây là lần đầu tiên nàng chơi《 Hai chỉ lão hổ 》, sóng vai ngồi cùng Nguyễn Y Hàm, nàng nhìn đôi mắt cười sạch sẽ kia, tâm gợn sóng, lại giống như được vuốt phẳng.

Chơi dương cầm kết thúc.

Hai người ngồi trên sô pha vừa xem điện ảnh vừa ăn bánh pie táo.

Ngày hôm đó, Tiểu Hải khó có được thả lỏng, rốt cuộc cũng cảm nhận được câu nói “Trời cao hoàng đế xa” của A Hàm, trong lòng cảm thấy thư thái vô cùng.

Chỉ là thói quen từ nhỏ đến lớn không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Nguyễn Y Hàm thức dậy, Tiểu Hải đã đi ra ngoài chạy bộ.

Với thể lực này, dùng lời của Nguyễn Niên mà nói, về sau nàng không chừng còn có thể được nhận vào trường quân đội.

Nguyễn Niên, Tố Vân mang theo Tiểu Hải cùng nhau chạy bộ, hai người vừa nói vừa cười với nàng, Tiểu Hải rất nhiều thời điểm đều im lặng, nhưng trên mặt cũng có mỉm cười.

Chờ nàng trở lại, việc đầu tiên muốn làm tự nhiên là tắm rửa.

Ngày thường Nguyễn Y Hàm như thế nào cũng ngủ đến 8 giờ, không gọi đều sẽ không dậy, cho nên một tuần kia, Tiểu Hải đã quen với việc sau khi tắm rửa xong chỉ bọc khăn tắm ra tới, nhưng hôm nay nàng vừa mới ra tới đã thấy Nguyễn Y Hàm xoa đôi mắt nói, “Tôi đói bụng.”

Cô vừa mở mắt ra, nhìn đến Tiểu Hải đứng trước mặt.

Mười lăm tuổi.

Đúng là thời kỳ hormone cùng thân thể sinh trưởng.

Ngày thường, cô thấy Tiểu Hải ăn mặc quy quy củ củ ngoan ngoãn như vậy, hầu hết thời gian hai người đều mặc đồng phục học sinh trong khuôn viên trường.

Mà hiện giờ, xương quai xanh của Tiểu Hải vẫn còn đang nhỏ nước, nàng kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm, tay nắm chặt khăn tắm.

Nguyễn Y Hàm cũng ngơ ngác nhìn nàng, một lúc sau mới nhìn xuống ngực mình, trong lòng cảm thấy bực bội.

Vì cái gì?!

Đều là bạn cùng lứa tuổi, vì cái gì Tiểu Hải phát dục tốt như vậy?! Mẹ cô sao có thể vô dụng như thế, sinh cô ra lép đến đáng thương?!

Mặt Tiểu Hải lập tức đỏ bừng, nàng cơ hồ đi nhanh về phòng tắm giống như chạy trốn, Nguyễn Y Hàm bị bộ dáng hoảng loạn kia làm cho tức cười, cô thở một hơi nói: “Sợ cái gì? Cô có tôi cũng có, chạy đi làm gì?”

Tim Tiểu Hải đập như sấm, nàng đứng trong phòng tắm không lên tiếng.

Nguyễn Y Hàm rời giường, thay quần áo rồi đi tắm rửa đánh răng như bình thường, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, Tiểu Hải mới thay đồng phục học sinh bước ra, nàng cúi đầu, sắc mặt hơi phiếm hồng, cũng không biết còn ngượng ngùng không, hay là bị hơi nước kích thích.

Nguyễn Y Hàm hôm nay ăn uống không tệ, Tiểu Hải có lẽ đã bị cảm lạnh, khi đến trường, nàng nằm trên bàn với khuôn mặt tái nhợt.

Đại Mã nhìn nàng hỏi, “Tần Hải Dao, cậu không có việc gì chứ?“. ngôn tình hài

Tiểu Hải suy yếu lắc đầu, nàng ghé vào trên bàn, trộm quay đầu nhìn lại một chút.

Nguyễn Y Hàm vẫn là bộ dáng cũ, mặt mày hớn hở cùng Khương Trăn Nguyệt nói gì đó, Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông sắc mặt đều không được tốt lắm, mơ hồ có thể nghe thấy “Tam trung” “Hỗn đản” linh tinh gì đó, Tiểu Hải biết, bọn họ đại khái lại hẹn đánh nhau.

Tuổi trẻ sao.

Không ngông cuồng không phải là tuổi trẻ.

Những lời này đặt trên người Nguyễn Y Hàm vô cùng chuẩn xác, hai tiết học buổi sáng, chỗ ngồi của ba người họ đều trống trơn.

Lão sư tiến vào nhíu mi vài lần, mãi cho tới giữa trưa sắp đến thời điểm tan học, Nguyễn Y Hàm bọn họ mới bước vào.

Xem ra, trận chiến rất kịch liệt, Nguyễn Y Hàm trán bị thương, trên xương lông mày có một băng dán, Uông Uông khóe miệng cũng trầy xước, chỉ có Khương Trăn Nguyệt thân thủ tốt nhất, không nói nên lời: “Hai người các cậu đúng là ham ăn lười biếng, chỉ như vậy cũng bị thương, lúc này mặt mũi ném đến chỗ nào rồi? Cư nhiên chưa đủ để bọn họ tâm phục khẩu phục, ai nha, quá mất mặt.”

Nguyễn Y Hàm sắc mặt rất khó xem, cô cứng đờ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào Khương Trăn Nguyệt: “Đúng vậy, Khương đại tiểu thư thật lợi hại, suýt chút nữa đã bị người ta đạp cho gãy xương.”

Khương Trăn Nguyệt cũng lười để ý tới cô, ánh mắt rơi vào Tiểu Hải đang nằm trên bàn từ lúc bọn họ rời đi, “A Hàm, tỷ tỷ của cậu có phải thân thể không thoải mái?”

Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu nhìn thấy, cô “bận rộn” cả buổi sáng, căn bản không có chú ý đến Tiểu Hải.

Tiết cuối cùng này là tiết tự học, lớp trưởng ở trên đài sẽ tổ chức cho mọi người tự học.

Nguyễn Y Hàm một chút cũng không khách khí, cô đi qua, vỗ vỗ bả vai Đại Mã, “Đi, ngồi ở phía sau.”

Đừng nhìn Đại Mã cao lớn thô kệch, kỳ thật là một người dễ bị bắt nạt, hắn vừa thấy Nguyễn Y Hàm đi tới giống như trốn ác ma lập tức đến phía sau ngồi.

Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, đây là thật sự khó chịu, mồ hôi trên trán đều chảy ra.

“Làm sao vậy, đau chỗ nào?”

Tiểu Hải khó chịu cả buổi sáng, bụng như có vạn mũi kim đâm vào, bình thường, nàng cùng Tần Thấm ít khi nói về phương diện sinh lý của phụ nữ, chỉ là ngẫu nhiên, Tần Thấm sẽ dặn dò nàng đừng ham ăn lạnh, không nên ăn quá cay, dù sao cũng là trẻ con, không có người nào là không ham ăn lạnh, Tiểu Hải thích nhất chính là buổi sáng chạy bộ xong đi tắm nước lạnh, vô cùng thoải mái, cảm giác toàn bộ tế bào trong người đều được thẩm thấu.

Tiểu Hải không nhúc nhích, Nguyễn Y Hàm đã quen với bộ dạng này của nàng, cô sờ cái trán của nàng, lẩm bẩm một câu: “Không phát sốt chứ?”

Tiểu Hải vành mắt có điểm hồng, nàng cọ cọ vào tay Nguyễn Y Hàm, A Hàm sửng sốt một chút, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cuối cùng cũng đoán được: “Cô tới tháng sao?”

Tiểu Hải suy yếu gật đầu, môi trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, trông rất đáng thương.

Nguyễn Y Hàm vừa nghe liền thả lỏng, “A, không nói sớm với tôi.”

Cô là một người nhìn có vẻ thô ráp nhưng kỳ thật lại vô cùng biết bảo dưỡng sức khỏe.

Cô chạy về chỗ của mình lấy ra một túi đường đỏ, Nguyễn Y Hàm đá chân Uông Uông, đem ly nước đưa cho nàng: “Mau lấy nước ấm vào đây cho tôi.”

Uông Uông dựng ngón giữa về phía cô, cầm cái ly rời đi.

Lúc này mới tan học, mọi người rộn ràng nhốn nháo ra ngoài, đều vội vàng đi ăn cơm.

Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm hỏi, “Cậu có ăn không? Nghe nói hôm nay có món nghêu xào.”

Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao đang ngồi phía trước: “Không đi.”

Khương Trăn Nguyệt nhướng mày nói: “Cậu đối với người tỷ tỷ này khá tốt.”

“Đương nhiên.” Nguyễn Y Hàm cố ý chọc giận nàng, “Cô ấy so với cậu đẹp hơn.”

Khương Trăn Nguyệt cầm quyển sách lên định ném qua, Uông Uông đã trở lại, nàng đem nước ấm cho A Hàm liền sốt ruột cùng Khương Trăn Nguyệt đi ăn cơm.

Thời thanh xuân.

Nhà ăn luôn là nơi hấp dẫn nhất trong khuôn viên trường.

Trong nhất thời, phòng học trống rỗng chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Y Hàm đi đến bên cạnh Tiểu Hải, cô nhẫn nại đem đường đỏ xé mở, khuấy đều rồi nhìn Tần Hải Dao: “Tiểu Hải, uống nước đường đỏ đi.”

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ phục vụ ai thế này.

Đến bản thân cô cũng lười tự mình làm, đều muốn sai người khác.

Nguyễn Y Hàm cảm thấy chính mình quá thiện lương, quả thực là trời cao ban xuống một thiên sứ muội muội như cô, đặc biệt tới chiếu cố vị tỷ tỷ thiếu thốn tình cảm và có chút ngốc nghếch này.

Tiểu Hải cũng không thèm nhìn, liền như vậy nằm bò trên bàn.

Nàng cảm thấy chỉ cần nhịn một chút liền sẽ qua, lâu như vậy, nàng đều đã quen.

Nguyễn Y Hàm thực vô ngữ, “Nhanh lên, uống đi, nên uống khi còn nóng.”

Cô là một người cường thế, không nói hai lời liền nắm lấy bả vai Tiểu Hải kéo lên.

Tiểu Hải vành mắt đỏ hồng, nhìn dáng vẻ cực kỳ khó chịu, không còn chút sức lực nào, mềm như bông dựa vào trên vai Nguyễn Y Hàm. Mang theo hương thơm chọc vào cổ, hai người khoảng cách quá gần, gần đến mức hơi thở của Tiểu Hải phun ở cổ đều có điểm ngứa, Nguyễn Y Hàm dừng một chút, cô nâng lên ly nước: “Đến đây, uống một chút đi.”

Tim cô đập nhanh hơn.

Nói đến mỹ nhân, cô cũng gặp qua không ít, trong đó có Nguyệt Nguyệt xem như là người đứng đầu.

Còn có học tỷ......

Chỉ là từ ngũ quan tới vẻ bề ngoài, bọn họ thật sự đều không bằng Tần Hải Dao.

Đôi mắt Tiểu Hải sâu thẳm đen như mực khiến cô không dám nhìn, Nguyễn Y Hàm vô cùng chính trực cứng đờ thân thể, giơ cái ly cho nàng uống.

Cũng may Nguyễn Y Hàm đã nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, Tiểu Hải này là tỷ tỷ trên danh nghĩa của cô, cô đang nghĩ cái gì vậy, về sau nàng còn muốn ở lại nơi này, có lẽ thật sự sẽ giống như tỷ tỷ của mình, đây là do mấy ngày nay bị Tố Vân tẩy não, hiện giờ, Nguyễn Y Hàm dùng nó để tẩy não chính mình.

Ở trong lòng ngực cô, Tiểu Hải ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng nàng quay đầu lại sau khi nhấp một ngụm.

Mùi vị không ngon.

Có một loại mùi lạ.

Nguyễn Y Hàm nhẫn nại nói, “Mau uống đi, uống xong tôi sẽ đưa cô đi phơi nắng.”

Cô trước kia khó chịu chính là như vậy, uống chút nước đường đỏ, sau đó đi phơi nắng, bụng nhỏ sẽ đặc biệt thoải mái, không khó chịu nữa.

Tiểu Hải nhắm mắt lại, gian nan uống, có lẽ là do nước đường đỏ phát huy tác dụng, uống xong nàng cảm thấy không còn khó chịu như ban đầu.

Nguyễn Y Hàm lại kéo nàng đến sân thể dục, ở đây đã có tốp ba tốp năm nam sinh cùng nữ sinh ăn cơm xong ra tản bộ.

Nguyễn Y Hàm đem Tiểu Hải đến một chiếc ghế dài, ngồi xuống rồi kéo nàng gối đầu lên chân mình.

Cô tùy ý đem tóc đuôi ngựa tản ra, hai tay ngã về phía sau, chống thân mình: “Nhìn xem, đây mới là ánh mặt trời, thực ấm áp, còn có hương vị.”

Tiểu Hải trước kia chưa bao giờ biết ánh mặt trời có hương vị, cũng không có cảm giác thực ấm áp, tương phản, ngày thường học tập hay luyện đàn gì đó, nàng vẫn luôn kéo rèm.

Hiện giờ, nằm trên đôi chân mềm mại của A Hàm, Tiểu Hải cảm nhận được ánh mặt trời đang vuốt ve khuôn mặt nàng, cơ thể nàng như được tiếp thêm một luồng năng lượng, cuối cùng nàng cũng chịu đem mắt mở ra.

Vừa mở ra, nàng đã thấy mái tóc dài của người đang ôm mình tung bay trong gió, ánh sáng dịu dàng từ đôi mắt kia khiến trái tim nàng đập loạn nhịp.

Nguyễn Y Hàm thật sự rất kiêu ngạo, đây rõ ràng là trong khuôn viên trường, nhưng cô lại ngồi ở kia, đồng phục học sinh ném sang một bên, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, tóc dài cùng áo sơmi đều bị gió thổi bay phấp phới, tiêu sái phóng túng, thật giống như một nghệ sĩ nào đó đang chụp ảnh bìa, vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Nguyễn Y Hàm là một nhân vật nổi tiếng trong trường.

Vô luận là sơ trung hay cao trung, ai mà không biết cô?

Huống chi phong cách trường học của Ức Đức cởi mở, mọi người cũng đều biết vị thiên kim bá vương này tựa hồ thích nữ nhân, hiện giờ, cô lại cùng một thiếu nữ gần sát như vậy, mọi người tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.

Không chỉ có người bàn tán mà thậm chí có người còn cầm điện thoại lên chụp lén.

Nguyễn Y Hàm nhìn thấy, không nói nên lời lẩm bẩm: “Làm gì vậy, dường như mọi người cho rằng chúng ta là một đôi.”

Tiểu Hải tâm căng thẳng, tay nàng đặt trên đùi Nguyễn Y Hàm giật giật, không biết làm sao, nàng đột nhiên có một loại cảm giác khẩn trương giống như tâm sự bị người khác biết được.

Nguyễn Y Hàm cảm giác được, cô vỗ vỗ bả vai Tiểu Hải: “Đừng lo, quay lại tôi sẽ lên diễn đàn cùng bọn họ nói một chút, cô là tỷ tỷ của tôi.”

Cô cho rằng Tiểu Hải là sợ bị hiểu lầm.

Rốt cuộc Tần Thấm tuy rằng ở nước ngoài, nhưng đối với nàng quản thúc nhiều bao nhiêu, mấy ngày nay, Nguyễn Y Hàm cũng nhìn ra được.

Thành tích học tập hiện tại của nàng vẫn chưa có theo kịp, nếu còn dám yêu đương, truyền tới lỗ tai Tần Thấm, nàng khẳng định lại muốn đứng quay mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân.

Diễn đàn của Ức Đức đặc biệt tinh tế, trên cơ bản mỗi học sinh đều có một tài khoản.

Bên trong có tất cả mọi thứ, từ sự chỉ đạo của lão sư, lịch sinh hoạt của lớp, đến những chuyện bát quái và bê bối trong trường.

Bên trong còn có rất nhiều bài thơ tỏ tình của học sinh, những đoạn thơ đó, Nguyễn Y Hàm xem qua một lần, miệng đều muốn rớt xuống.

Cô là một người đơn giản.

Cảm giác thích chính là thích, nghĩ ra nhiều câu từ hoa mỹ sến sẩm đó để làm gì?

Giống như học tỷ.

A Hàm cũng nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi cô vào cao trung, liền sẽ tìm một thời điểm thích hợp để thổ lộ với học tỷ.

Thích hai người liền ở bên nhau.

Không thích liền tách ra, cỡ nào đơn giản.

Lão sư nếu muốn bắt yêu sớm, tìm mã số học sinh nào đó, đánh vào bên trong, khẳng định sẽ bắt được một đống.

Tài khoản của Nguyễn Y Hàm là cấp hoàng kim, một phát ngôn liền sẽ trở thành bài đăng hot, ở diễn đàn rất có uy vọng.

Tiểu Hải nghe thấy lời cô nói chỉ mím môi, Nguyễn Y Hàm thở ra một hơi, “Cô nói xem những người này cũng thật nhàm chán, từng ngày bát quái tới bát quái lui, cô thấy đôi mắt nhìn trộm đang ẩn nấp ở phía xa kia không, bọn họ quả thực bị mù, nhìn không ra chúng ta là hai tỷ muội sao?”

Thời điểm cô nói lời này, sắc mặt của Tiểu Hải không được tốt lắm, “Ai là tỷ muội của cô?”

“Ha ha, như thế nào, sợ bị người ta nói già sao?” Nguyễn Y Hàm mỉm cười, cô dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, dừng một chút: “Chuyện này...... Tôi thật sự phải làm sáng tỏ, nếu làm học tỷ phát hiện cho rằng tôi “Di tình biệt luyến” thì không ổn”

Tiểu Hải trầm mặc không nói, nàng đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời phơi ở trên người một chút cũng không thoải mái, mà trong lòng cáu kỉnh giống như cương thi muốn chui khỏi quan tài để ăn thịt người.

Hai người phơi nắng xong, trở lại phòng học.

Nguyễn Y Hàm và Khương Trăn Nguyệt thương lượng cùng tam trung hẹn chuyện đánh nhau, còn Tiểu Hải lại đang lướt notebook, thời điểm ở nước ngoài nàng có tham gia một khóa công nghệ thông tin, đạt được vị trí thứ ba do sơ trung tổ chức.

Nàng trước dùng tài khoản của mình đăng nhập lên diễn đàn xem thử, quen thuộc hình thức một chút, phát hiện thiết kế vô cùng đơn giản, tài khoản an toàn gì đó quả thực chính là cấp bậc HelloKitty.

Ánh mắt của Tiểu Hải lúc làm việc rất nghiêm túc, Đại Mã bên cạnh nhìn có điểm si mê, Tiểu Hải lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, không biết vì cái gì, nàng cư nhiên dùng tay che màn hình.

Đại Mã:......

Qua hơn 20 phút.

Nguyễn Y Hàm lúc này mới nhớ cầm lấy điện thoại đăng nhập vào trang web trường, sau khi lên, cô đã thử nhiều lần nhưng không được.

“Ngọa tòa, sao không vào được?”

Ngón tay thon dài bấm lung tung rất nhiều lần, Nguyễn đại tiểu thư tâm tình không tốt, “Nguyệt Nguyệt, gọi cho Tống Hòa, hỏi cậu ấy tại sao mật mã của tôi lại bị sai.”

Khương Trăn Nguyệt một tay cuốn tóc, “Cậu quên Tống Hòa đi chương trình trao đổi giao lưu rồi sao? Đến nửa tháng sau mới trở về, cậu cũng thật là, không phải bảo cậu đem mật mã nhớ kỹ sao? Như thế nào lại bị sai?”

Nguyễn Y Hàm trí nhớ không tốt, luôn nhớ đông quên tây, tới tới lui lui liền như vậy mấy cái mật mã, hoặc là sinh nhật mình, hoặc là sinh nhật Tố Vân, chỉ như vậy cũng hỗn độn không nhớ rõ, Khương Trăn Nguyệt đối với chuyện này thực khinh bỉ, cùng cô nói rất nhiều lần, ghi vào notebook, ghi vào notebook, cô chính là lần lượt lười biếng không động.

Hiện tại thì tốt rồi, mật mã cấp đã quên.

Uông Uông đi qua, “Ngọa tào, A Hàm, đừng bấm nữa, cậu đã thử mật mã quá nhiều lần, tài khoản đều bị khóa, cậu không thể đăng nhập trong một tháng.”

Chuyện này vẫn là bởi vì lúc trước trong trường học, một nam sinh yêu thầm một bạn nữ trong lớp, phát cuồng muốn đăng nhập vào tài khoản của đối phương, thử quá nhiều lần, bị nữ sinh phát hiện ra nên quản trị viên đã sử dụng biện pháp bảo mật đóng băng tài khoản đó.

Nguyễn Y Hàm:..................

Thật là xui xẻo.

Cô như thế nào sẽ nhớ sai mật mã?

Không biết vì cái gì, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Y Hàm, đó là lần đầu tiên trong nhân sinh cô xuất hiện giác quan thứ sáu.

Cô không hé răng, đi tới bên cạnh Tiểu Hải, chạm vào nàng: “A a a, dậy đi, cô có làm gì máy tính của tôi không?”

Tiểu Hải tựa hồ không có sức lực, vẫn luôn ghé vào trên bàn, đáng thương cực kỳ.

Đại Mã nhìn Nguyễn Y Hàm có chút lo lắng cho Tiểu Hải, hắn vừa rồi thấy Tiểu Hải thao tác máy tính rất linh hoạt, sẽ không làm mấy chuyện theo dõi đi.

Tiểu Hải chậm rãi ngồi dậy, môi có chút trắng bệch, khóe mắt ướt át nhìn Nguyễn Y Hàm: “Máy tính gì? Tôi chơi quét mìn, biết công thức, cô có muốn không?”

Nguyễn Y Hàm vừa nghe râu ông nọ cắm cằm bà kia giống như khí cầu bị chọc thủng, “Cái gì quét mìn, quên đi, hỏi cũng như không, cô tiếp tục ngủ đi.”

“Nga.” Tiểu Hải nằm sấp xuống, tiếp tục ngủ.

Đại Mã bên cạnh xem hết thảy há hốc mồm:..................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.