Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 79: Chương 79: Phiên ngoại 08




—— Đoán xem tôi là ai?

Tuy rằng Nguyễn Y Hàm nắm chặt cổ họng, cố ý lừa gạt Tiểu Hải, nhưng Tiểu Hải lập tức xoay người lại, vành mắt lập tức đỏ lên.

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, nở nụ cười, cảm giác ngày hôm nay lăn lộn không có vô ích, “Như thế nào, tôi trở về không vui vẻ sao?”

Thật kỳ lạ.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Y Hàm chưa từng tưởng niệm ai như vậy, thậm chí bởi vì Tiểu Hải, cái gì mà cảnh đẹp non xanh nước biếc, trong mắt cô đều trở nên buồn tẻ.

Cô chỉ muốn về nhà xem Tiểu Hải, bồi nàng. Cô sợ cô không có ở đây, Tiểu Hải một người ngủ không được.

Nước mắt Tiểu Hải chảy xuống, nàng đứng lên dùng sức ôm lấy Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm ôm lấy nàng, ngửi mùi hương của nàng. Hai người ôm rất chặt, lắng nghe nhịp tim của nhau.

Tố Vân bưng cái ly từ ngoài cửa nhìn nhìn, bà cong cong khóe môi, không quấy rầy hai đứa nhỏ, mà vào phòng ngủ đá chân Nguyễn Niên: “Lão công.”

Nguyễn Niên nhìn bà, buông quyển sách trong tay xuống: “A Hàm đã trở lại? Như thế nào chưa tới đây?”

Con gái lần nào từ bên ngoài trở về không phải tìm hai người làm nũng? Hôm nay như thế nào không tới đây? Là đi tắm rửa sao? Tố Vân cười cười, “Đang cùng Tiểu Hải ôm nhau, sợ là sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta liền có thể ôm cháu gái.”

Nguyễn Niên:......

Khi đó, hai người đã thực ái muội, có dục vọng che chở bảo hộ lẫn nhau mãnh liệt, một phút một giây cũng không thể rời đi.

Nhưng một người mãnh liệt như lửa, một người lại ngây thơ không biết gì.

Tiểu Hải không đâm thủng lớp giấy mỏng manh kia, Nguyễn Y Hàm cũng liền vui tươi hớn hở hưởng thụ “tình chị em” của các nàng, cô ôm Tiểu Hải, ngửi mùi hương cơ thể của nàng, cảm giác phiền não mấy ngày qua lập tức bay hết.

Cái gì không ra ngoài chơi?

Cái gì bãi biển tắm nắng bikini?

Đi theo Tiểu Hải cùng một chỗ, cho dù là trong hồ bơi nhà mình tùy tiện bơi —— du ngoạn cũng thực vui vẻ.

Tính cách giống như Nguyễn Y Hàm, làm cô ngồi xuống dùng thời gian nghỉ hè để học tập là chuyện không thể nào.

Cô một bên lải nhải cùng Tiểu Hải nói chuyện nhàm chán, một bên túm tóc nàng giống như tiểu cẩu ở chóp mũi ngửi ngửi, một bên lại quấn lấy nàng không rời đi.

Tiểu Hải luôn mỉm cười nhìn cô, nghe cô oán giận, có đôi khi, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai cô để trấn an.

Nguyễn Y Hàm rất thích hương vị trên người Tiểu Hải, mùi vị kia khiến cô mê mẩn, thế cho nên sau này cô tìm rất nhiều loại nước hoa, liền muốn tìm hương vị trên người Tiểu Hải, chính là...... Cũng không có.

Đó là hương vị độc đáo, chỉ Tiểu Hải của cô mới có.

Kỳ nghỉ hè này, Nguyễn Y Hàm đi theo Tiểu Hải, mỗi ngày đều nghe nàng lải nhải những loại ngôn ngữ kia, bất tri bất giác, một kỳ nghỉ trôi qua, cô cư nhiên cũng có thể lắp bắp nói được tiếng Bồ Đào Nha.

Điều này làm cho Tố Vân cùng Nguyễn Niên giật mình lại vui vẻ, Tố Vân nhìn Tiểu Hải, đột nhiên cảm giác, Tiểu Hải xuất hiện, rất có thể sẽ kéo con gái mình ra khỏi đội ngũ ăn chơi trác táng, mưa dầm thấm đất trở thành đứa nhỏ phẩm học kiêm ưu.

Có kỳ huấn luyện quân sự trước khi khai giảng năm học.

Tố Vân thu dọn đồ đạc cho hai đứa nhỏ, Tiểu Hải cũng đang vội vàng lên kế hoạch, chỉ có Nguyễn Y Hàm nằm trên giường, còn nhất định phải nằm trên đùi Tiểu Hải, cô từng bước ném đậu tằm vào trong miệng, ném cái kia gọi là chuẩn, cái kia gọi là hương.

Cô hiện tại bị Tiểu Hải chiều đến quả thực muốn trở thành phế vật ngũ cốc bất phân.

Cặp sách gì đó, hành lý gì đó, đều không cần phải xen vào.

Tiểu Hải nhất định sẽ thu thập gọn gàng ngăn nắp, mỗi một bộ quần áo đều gấp lại cho cô, thậm chí ngay cả nội y cũng là do Tiểu Hải chọn. Tiểu Hải cúi đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: “Sẽ đổ mồ hôi, mang theo bảy cái được không?”

Nguyễn Y Hàm nghĩ nghĩ, cô ôm eo Tiểu Hải: “Không sai biệt lắm là được, không đủ tôi liền dùng của chị.”

Mặt Tiểu Hải đỏ lên, nàng có chút thẹn thùng cắn môi cúi đầu, Tố Vân thở dài, “Tiểu Hải, con đừng chiều nó như vậy.” Nguyễn Y Hàm vui vẻ đi theo mẹ mình khoe mẽ: “Khó mà làm được, đây là tỷ tỷ tốt thương con nhất.”

Tố Vân thực vô ngữ, bà cảm thấy EQ của mình rất cao, sao lại sinh ra một đứa con ngốc nghếch như vậy. Đều đã mặc nội y của người ta, còn là tỷ tỷ tốt sao?

Hoàn cảnh sinh hoạt của cao trung cùng sơ trung không đồng dạng.

Cao trung của Ức Đức, tuy rằng vẫn là tư lập, còn có rất nhiều người trực tiếp từ sơ trung thăng lên tới, nhưng hai năm nay, Nguyễn gia tương đối chú trọng giáo dục, vì thu hút học sinh ưu tú bồi dưỡng nhân tài cũng tốn rất nhiều khí lực.

Các loại chương trình hỗ trợ học tập không nói, chỉ cần đủ ưu tú, tất cả các chi phí được miễn, còn có giúp đỡ chi phí sinh hoạt hằng ngày. Mặt khác trong lớp còn không có như vậy rõ ràng, lớp trọng điểm học sinh vừa học vừa làm có thể chiếm được một nửa.

Nếu nói sơ trung mọi người đối với học tập vẫn là chơi đùa, lên tới cao trung, gặp phải chính là tương lai cùng lý tưởng, thành tích học tập có vẻ đặc biệt quan trọng.

Danh sách lớp trọng điểm được xếp theo thứ hạng. Tên của Tần Hải Dao được treo ở vị trí đầu tiên.

Nàng còn chưa tới, mọi người trong lớp trên cơ bản đều biết nàng, nàng cũng trực tiếp được lão sư chọn làm lớp trưởng.

Sơ trung, Tiểu Hải rất được hoan nghênh, chỉ là lúc đó nàng quá lạnh lùng kiêu ngạo, đối với ai cũng lạnh như băng dường như không biết cười, thậm chí thời khắc nào cũng duy trì cảnh giác.

Nhưng một năm nay, được A Hàm dẫn đi khắp nơi, tuy rằng vẫn lạnh một chút, nhưng nụ cười cũng nhiều hơn trước kia.

Trong lớp Tiểu Hải có đặc quyền, nàng cầm danh sách nhìn một lát, lắc lư đến trước mặt Nguyễn Y Hàm.

A Hàm thích vị trí phía sau, nơi đó có thể không kiêng nể gì để nói chuyện phiếm và ngủ.

Nhưng chủ nhiệm lớp cố ý nói với Tiểu Hải, để nàng ngồi ở vị trí chính giữa, như vậy, trước sau trong lớp đều có thể chiếu cố được.

Nguyễn Y Hàm đang soi gương, nhìn Tiểu Hải tới, còn cầm danh sách chỗ ngồi, cô nhướng mày: “Tôi muốn ngồi hàng phía sau.”

Tiểu Hải trầm mặc một lát, nói: “Tôi chỉ có thể ngồi ở giữa.”

Nguyễn Y Hàm nghe xong gật gật đầu, “Đương nhiên, chị là lớp trưởng.”

Tiểu Hải:......

Nàng cúi đầu, trong lòng có điểm khó chịu, có một loại cảm giác nhiệt tình đụng phải tảng đá đau đớn, nhưng cục đá kia, đã bắt đầu nhai kẹo cao su thổi bong bóng, còn cười hỏi nàng: “Tiểu Hải, chị xem, chị xem tôi thổi lớn không?”

Tiểu Hải:............

Tiểu Hải đã không còn là cô gái nhu nhược nhút nhát trước kia, gặp phải chuyện gì cũng trốn sau lưng Nguyễn Y Hàm.

Một năm này, nàng thành thục cùng trưởng thành không ít.

Mới năm đầu của cao trung nàng đã hấp dẫn rất nhiều người, từng bức thư tình còn có không ít cuộc gọi không giải thích được gọi đến, Tiểu Hải phiền chán lại không có cách nào.

Khương Trăn Nguyệt cùng Nguyễn Y Hàm người theo đuổi cũng không ít, đặc biệt là Nguyễn Y Hàm, chỉ là phương pháp cự tuyệt của cô khác với Tiểu Hải và Nguyệt Nguyệt, cô có thể trực tiếp đem kẻ ái mộ biến thành huynh đệ hoặc là hảo tỷ muội, hài hòa không thể hiểu được.

Rất nhiều lần, cô nghe Uông Uông nói có ai lại theo đuổi Tiểu Hải, có bao nhiêu ưu tú, A Hàm đều sẽ dõng dạc: “Dù ưu tú đến đâu cũng vô dụng? Có xinh đẹp hơn tôi sao?”

Tiểu Hải mỗi ngày đều cùng một chỗ với cô, thẩm mỹ đã sớm bị cô nuôi dưỡng.

Uông Uông thật sự là đại biểu cho ngốc bạch ngọt, nàng mắt trợn trắng, “Hai người không phải tỷ muội sao? Cậu luôn so sánh cậu với người theo đuổi Tiểu Hải làm gì?”

Nguyễn Y Hàm dõng dạc không biết xấu hổ, “Ít nhất không thể so với tôi kém hơn, như vậy tôi mới yên tâm gả Tiểu Hải ra ngoài, Tiểu Hải, chị nói có đúng hay không?”

Tiểu Hải đang làm bài tập viết chữ, nghe thấy Nguyễn Y Hàm nói như vậy, nàng mỉm cười, giơ bút lên: “Đúng vậy.”

Nói xong, đầu bút của nàng dừng trên mu bàn tay Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm hít một hơi khí lạnh, “Tiểu Hải, chị đâm tôi!”

Tiểu Hải giơ bút lên, thành khẩn nhìn cô: “Xin lỗi, hoa mắt.”

A Hàm:......

Tính tình Tiểu Hải thật sự càng ngày càng cường, càng ngày càng làm cho Nguyễn Y Hàm nhìn không thấu, hết lần này tới lần khác cô không biết làm sao, trong lòng không sợ trời không sợ đất cư nhiên không biết từ khi nào bắt đầu sợ Tiểu Hải.

Hiện tại ngay cả Tố Vân cùng Nguyễn Niên cũng thật thông minh, có cái gì không dám nói với A Hàm liền trực tiếp để cho Tiểu Hải nói, nhất định có thể thành công.

Ngoại trừ Tiểu Hải tính tình cường đại ra.

Cuộc sống cao trung về cơ bản không có gì thay đổi đối với Nguyễn Y Hàm.

Đặc biệt là cao một, còn chưa có bài tập bận rộn như vậy, hơn nữa tổ ba người kỳ tích tụ lại với nhau.

Uông Uông đến cuối cùng vẫn khóc lóc tìm ba mẹ xin chuyển đến lớp trọng điểm, nàng sợ lần đầu tiên thi sẽ bị đá ra ngoài, hiện tại quả thực là sách không rời tay, còn trở thành tiểu tuỳ tùng của Tiểu Hải.

Hôm nay trời hơi nhiều mây.

Huấn luyện viên cũng biết những đứa nhỏ này mỗi người đều sinh ra từ hào môn, được nuông chiều từ bé, huấn luyện bất quá chính là đi ngang sân khấu, nếu để bị cảm mạo sẽ không tốt, nên liền cho mọi người nghỉ ngơi.

Nguyễn Y Hàm cũng không biết làm sao, có thể là đang phát triển thân thể, hiện tại mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ. Hơn nữa cô khiến Tiểu Hải quen với tật xấu của mình, thích gối đầu lên chân nàng ngủ.

Uông Uông cùng Khương Trăn Nguyệt nói cô rất nhiều lần, Nguyễn Y Hàm đều nhướng mày không để ý tới hai người, còn Tiểu Hải thì sao? Đương nhiên là chiều theo cô, thậm chí thời điểm A Hàm ngủ trán đổ mồ hôi, liền sẽ nhẹ nhàng lau cho cô.

Nếu không phải bởi vì từ sơ trung đã sớm truyền ra ngoài hai người là tỷ muội, tất cả mọi người đều muốn cho rằng Tiểu Hải cùng Nguyễn Y Hàm là một đôi. Uông Uông đọc sách cũng không thành thật, nàng cầm ảnh chụp ồn ào:“Tiểu Hải, cậu xem đây là lớp trưởng lớp bốn, được xưng là tiểu Cổ Thiên Lạc nè.”

Trong ảnh, nam sinh thoải mái thanh tân soái khí, làn da ngăm đen khi cười lộ ra hàm răng trắng bóc, là loại hình được các cô gái yêu thích.

Tiểu Hải ngẩng đầu, nhìn Uông Uông bất đắc dĩ cười cười, “Tôi không thích.”

Uông Uông quả thực muốn vò đầu, “Tiểu Hải, cậu nhìn xem, sơ trung cùng cao trung không giống nhau, không thừa dịp chúng ta tuổi trẻ yêu đương, vậy sẽ cô phụ thanh xuân.”

Nàng mím môi: “Mẹ tôi nói, chỉ có tình yêu thời niên thiếu là thuần khiết nhất.”

Không có bất luận lợi ích vật chất gì, chỉ dựa vào cảm giác.

Tiểu Hải nghe xong cúi đầu, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, đầu ngón tay tách mái tóc dài trên trán cô. Nguyễn Y Hàm lẩm bẩm một tiếng, xoay người, hai tay ôm eo Tiểu Hải.

Tiểu Hải hơi mỉm cười, Uông Uông còn muốn nói chuyện, Khương Trăn Nguyệt nhảy dựng đá qua: “Ai ai ai, thế nào, cậu là Hồng Nương sao? Là người thu phí môi giới sao? Câm miệng đi.”

Uông Uông:......

Nàng thật buồn bực.

Với điều kiện này của Tiểu Hải, không yêu đương thật sự lãng phí.

Năng lực học tập của Tiểu Hải đã sớm làm Uông Uông khuất phục, nàng hâm mộ Tiểu Hải nhắm mắt học cũng có thể đứng đầu, nàng còn trộm xem qua notebook của Tiểu Hải biết được nàng đã bắt đầu tự học vi phân và tích phân của đại học, đây là vượt mức quy định bao lâu, nói chuyện yêu đương thì làm sao?

Nguyễn Y Hàm ngủ đến tối mới tỉnh lại.

Cô vừa tỉnh dậy, điện thoại đã vang lên, là một người bạn của hội sinh viên gọi cho cô.

Kỳ thật A Hàm đối với hội học sinh không có hứng thú gì, nhưng Khương Trăn Nguyệt vẫn luôn ở bên ngoài tuyên truyền hỗ trợ, Tiểu Hải cũng vào đài phát thanh, cô cũng không thể quá lạc hậu.

Cô chọn đơn giản, trực tiếp vào câu lạc bộ bóng rổ.

Trước khi rời đi, cô nói với Tiểu Hải một tiếng, bàn tay Tiểu Hải đang làm đề toán liền dừng lại, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm chần chờ hỏi: “Câu lạc bộ bóng rổ?”

Nguyễn Y Hàm ngáp một cái, “Ừm, nghe nói làm rất chính quy, còn có xã trưởng gì đó, tôi đi xem một chút.”

Tiểu Hải gật gật đầu, “Đi nhanh về nhanh.”

A Hàm cười bỏ chạy, nữ sinh trong phòng lải nhải một tiếng: “A Hàm đi câu lạc bộ bóng rổ sao? Chúa ơi, nghe nói xã trưởng rất xinh đẹp, là một đại tỷ tỷ đặc biệt gợi cảm.”

Vốn dĩ mấy cụm từ khen ngợi “Rất xinh đẹp” “Đặc biệt gợi cảm” Tiểu Hải đều không có để trong lòng, nhưng ba chữ “Đại tỷ tỷ” lại làm cho tay nàng —— run rẩy, bút viết chọc thủng giấy.

Nàng biết gu thẩm mỹ của Nguyễn Y Hàm.

Cô có chút thích tình cảm tỷ tỷ, phi thường thích tỷ tỷ lớn tuổi hơn cô lại ôn nhu. Ngay cả cô truy tinh cũng thích loại hình đó.

Vốn dĩ là một đêm rất tốt, bởi vì một câu nói của người nọ, Tiểu Hải trở nên thất thần, nàng rối rắm dày vò nửa giờ, vẫn là đứng dậy cầm ô đi ra ngoài.

Nguyễn Y Hàm bên kia cũng vừa nói xong. Tiểu Hải đích thật hiểu rõ cô.

Sau khi nhìn thấy xã trưởng Thẩm Nhược Hi, Nguyễn Y Hàm quả thực chính là hai mắt biến thành đào tâm, nổi lên hoa si.

Thẩm Nhược Hi không hổ danh là xã trưởng câu lạc bộ bóng rổ, nàng ăn mặc phóng khoáng, trông rất thành thục, tóc dài cuộn sóng, tán trên vai, trên người có mùi nước hoa nồng đậm, nàng vừa nhìn thấy Nguyễn Y Hàm, đôi mắt đào hoa liền tràn đầy nụ cười: “Nguyễn Y Hàm? Cuối cũng gặp được.”

Thiên kim đại tiểu thư Ức Dương.

Thời điểm Nguyễn Y Hàm học sơ trung, nàng cũng nghe nói qua không ít về truyền thuyết của cô.

Nguyễn Y Hàm ngày thường cùng người khác đều rất bá đạo lại ngang ngược, nhưng hôm nay, cô nhìn Thẩm Nhược Hi, cư nhiên mặt có chút nóng: “Học tỷ, xin chào.”

Ánh mắt Thẩm Nhược Hi không kiêng nể gì đánh giá Nguyễn Y Hàm, khi đó ngũ quan của A Hàm đã hoàn toàn nở rộ, mỹ nữ không thể nghi ngờ, hơn nữa từ nhỏ cô đã yêu cái đẹp, không giống với những thiếu nam thiếu nữ điên cuồng bắt đầu nổi mụn ở tuổi này, làn da của cô giống như gốm sứ, trơn nhẵn sạch sẽ, ánh mắt của cô còn có điểm né tránh, nhìn như vậy đặc biệt đáng yêu.

Thẩm Nhược Hi nói ngắn gọn với cô về tình hình hiện tại của câu lạc bộ, nàng xem xét Nguyễn Y Hàm: “Nhìn dáng người của em có thể chơi bóng rổ, nhưng cũng quá gầy đi.”

Nguyễn Y Hàm chính là tuổi trẻ khinh cuồng, cô tùy tay cởi nút áo khoác, nhướng mày nhìn học tỷ: “Vậy đến thử xem?”

Thử xem?

Thẩm Nhược Hi nở nụ cười, nàng cũng không ngượng ngùng, khom lưng xoay người nhặt một quả bóng từ sân huấn luyện. Nguyễn Y Hàm chơi bóng rổ là chuyên nghiệp, trong phương diện này, cô còn chưa gặp được mấy người có thể vượt qua cô. Mấy vòng xuống, lên rổ, ba điểm, hơn người......

Nguyễn Y Hàm đến cuối cùng, thậm chí một tay vận cầu, cúi đầu nhìn như cố ý chọc giận học tỷ, Thẩm Nhược Hi là một học tỷ cấp nữ thần được mọi người theo đuổi ở trường, chưa từng có ai đối xử với nàng như vậy, nàng một mặt cảm thấy mới mẻ, mặt khác lại cảm thấy ánh mắt của Nguyễn Y Hàm thật sự rất đẹp, vừa sáng ngời vừa thâm thúy, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Chờ hai người trò chuyện xong, thời điểm Nguyễn Y Hàm chuẩn bị trở về, Thẩm Nhược Hi cũng không biết chính mình xuất phát từ tâm lý gì, nói là muốn tặng cô thứ gì đó. Vừa đưa, đã bị Tiểu Hải nhìn thấy.

Tiểu Hải đứng cách đó không xa ngơ ngẩn nhìn hai người.

Nguyễn Y Hàm một đầu mồ hôi, nhìn còn rất vui vẻ, cô một tay ôm quả bóng rổ, vừa đi vừa nói gì đó, mà người bên cạnh cô...... Cô gái chân dài gợi cảm kia, đại khái chính là học tỷ mà mọi người nói.

Nàng cùng Nguyễn Y Hàm sóng vai đi tới, nhìn nàng hơi mỉm cười, khóe môi vẫn duy trì độ cung.

Người khác, có lẽ không thể nhìn ra được cái gì.

Chính là một khắc kia, dựa vào trực giác nữ nhân, Tiểu Hải hít sâu một hơi, tay nắm chặt nắm đấm.

Sắp tới nơi.

Thẩm Nhược Hi cũng không khách khí, nàng đem bóng rổ đưa cho Nguyễn Y Hàm: “Ký tên cho tôi.”

Nguyễn Y Hàm kinh ngạc nhìn nàng, “Ký tên làm gì?”

Thẩm Nhược Hi nở nụ cười, “Kỹ thuật này của em, quay đầu làm đội trưởng chắc chắn không có vấn đề, câu lạc bộ của chúng tôi rất nổi tiếng ở trường, sau này khẳng định fans của em sẽ rất nhiều, tôi giành trước một bước.”

Này vỗ mông ngựa.

Nguyễn Y Hàm vui vẻ nhận bóng rổ, rồng bay phượng múa đem tên mình ký lên.

Thẩm Nhược Hi nhìn Nguyễn Y Hàm, tóc cô ướt một nửa, trên người tản ra mùi bạc hà dễ chịu, Nguyễn Y Hàm thật sự là loại đẹp phô trương tùy ý, giống như chỉ cần cô đứng đó, bất luận kẻ nào cũng không chói mắt bằng cô.

Chờ cô cùng học tỷ cáo biệt, thời điểm trở lại phòng, Tiểu Hải đang cúi đầu làm bài tập, vẫn duy trì động tác lúc cô rời đi, nhìn dáng vẻ lại muốn học cả đêm.

Nguyễn Y Hàm tiến lại gần, theo thói quen ôm lấy Tiểu Hải: “Mệt mỏi quá.”

Tiểu Hải thực lãnh đạm nhìn cô, “Một thân mồ hôi, đừng đụng vào tôi, đi tắm rửa.”

Trên người cô đều là hương nước hoa nồng đậm, hương vị của cô gái khác, làm Tiểu Hải mạc danh bực bội.

Nàng luôn luôn là một người ôn hòa, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần đối với việc Nguyễn Y Hàm cùng người khác ở chung không có chừng mực, đáy lòng sẽ trào lên một cổ lệ khí, chỉ nghĩ muốn hung hăng khi dễ cô, tra tấn cô.

A?

Nguyễn Y Hàm cúi đầu ngửi ngửi, có mùi lớn như vậy sao? Cô cũng biết Tiểu Hải có tính khiết phích, nếu không dựa theo thói quen ngày xưa, nàng sẽ quay đầu lau mồ hôi cho cô.

Nguyễn Y Hàm không nhiều lời, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tiểu Hải nỗ lực muốn bản thân trấn định lại, nhưng ánh mắt nhất định phải có được của học tỷ kia như dấu ấn khắc sâu trong đầu nàng, qua ước chừng năm phút, tiếng nước róc rách truyền đến, Nguyễn Y Hàm bắt đầu ngâm nga tiểu khúc, Tiểu Hải mới đột nhiên hoàn hồn, nàng cúi đầu, bừng tỉnh nhìn không biết từ lúc nào trên giấy đều viết đầy mấy chữ “Nguyễn Y Hàm đại hỗn đản“.

Nguyễn Y Hàm cũng không biết Tiểu Hải bị làm sao. Vốn huấn luyện quân sự đã rất mệt mỏi.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, nàng đột nhiên quấn lấy cô luyện tập bóng rổ.

Bóng rổ là ưu thế hiếm hoi của Nguyễn Y Hàm có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt Tiểu Hải, cô lòng dạ hẹp hòi dạy Tiểu Hải, nhưng lại không chỉ ra hết.

Tiểu Hải đương nhiên là cảm giác được, nàng khi đó chính là có nhẫn nại, tự mình tra video, luyện hết lần này đến lần khác.

Tới buổi tối.

Nguyễn Y Hàm nhìn vết thương xanh xanh tím tím trên đùi nàng, cực kỳ đau lòng, cô vừa thoa thuốc mỡ cho nàng, vừa nhịn không được oán giận: “Chị làm sao vậy? Huấn luyện quân sự cũng đủ mệt mỏi, không sợ thể lực cạn kiệt sao?”

Tiểu Hải không để ý tới cô, tiếp tục xem video.

Nàng thẳng liền có một cỗ tàn nhẫn, chỉ cần là thứ muốn nắm giữ, liều mạng cũng sẽ nỗ lực hết mình. Nàng quá mệt mỏi, thậm chí tay cầm điện thoại đều có điểm run run.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vẫn chưa sáng.

Tiểu Hải liền đi sân thể dục luyện ném rổ, thời gian một tuần, nàng từ lúc bắt đầu cũng không thể hai tay vận chuyển bóng nay đã một tay thành thạo vận cầu, lại đến ba điểm, trên cơ bản đều nắm giữ.

Huấn luyện quân sự chiếm rất nhiều thời gian, huống chi, Tiểu Hải lại được chọn vào phương trận biểu diễn, càng bận rộn, nàng chỉ có thể nắm chặt tất cả thời gian còn lại.

Ngắn ngủi một tuần, nàng ước chừng gầy đi năm cân, cằm đều cất lên.

Chỉ là kỹ thuật của nàng còn cần luyện tập, Tiểu Hải luyện trong chốc lát, mồ hôi đầm đìa thế nào cũng không tìm được điểm đột phá, cảm giác chỗ nào đó kém một chút.

Lúc này, phía sau nàng là một cô gái cao gầy đi ra, nàng nhìn Tiểu Hải cười cười: “Em rất siêng năng, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy em luyện tập ở đây.”

Tiểu Hải hoảng sợ, nàng xoay người nhìn lại, là một cô gái cao lớn gầy gò, nàng ấy vỗ bóng rổ cười tủm tỉm: “Tôi là đội trưởng đội bóng rổ cao nhị Phùng Vân, em luyện không đúng, tôi có thể dạy em.”

Dựa theo tính cách của Tiểu Hải, người bình thường tới bắt chuyện, vô luận là nam hay nữ, nàng cũng sẽ không phản ứng.

Nhưng hôm nay, A Hàm không dạy cho nàng, nàng lại khổ sở luyện tập lâu như vậy cũng không cách nào đột phá, mà trên người Phùng Vân có một loại vân đạm phong khinh “Soái khí”, cùng A Hàm có điểm giống nhau. Thời gian cấp bách, Tiểu Hải trầm mặc một chút, gật gật đầu, nàng đem bóng rổ đưa cho Phùng Vân.

Ai cũng không ngờ, bởi vì cái gật đầu này, scandal cứ như vậy phong sinh thủy khởi truyền đến toàn bộ khuôn viên trường.

Nguyễn Y Hàm vừa tỉnh dậy từ trong chăn đã bị hai mắt đỏ bừng của Uông Uông làm cho chú ý, nàng mừng như điên: “A Hàm, cậu biết không? Tiểu Hải của chúng ta đang yêu! Nghe nói còn là một học tỷ, ngọa tào, cực soái khí!”

Chuyện gì vậy?

Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, “Không có khả năng.”

Tiểu Hải yêu đương sao lại không nói cho cô biết?

Khương Trăn Nguyệt cũng nghe được tin đồn, có chút nghi hoặc đứng ở đó phân biệt, bức ảnh này đều bị người chụp lén đưa lên trang web trường, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng đích thật là Tiểu Hải không sai được, hai người cầm bóng rổ, vừa cười vừa nói, thật đúng là có chút bộ dáng yêu đương.

Uông Uông ra dáng hiểu biết: “Tôi nghe học muội nói, là quan hệ sáng nay vừa mới xác định, cô ấy tận mắt nhìn thấy học tỷ hỏi Tiểu Hải có phải đáp ứng làm bạn gái của chị ấy hay không, Tiểu Hải gật đầu đáp ứng, còn đem bóng rổ là tín vật định tình đưa cho học tỷ.”

Uông Uông còn đem trang web trường cấp sơ trung của mình cho A Hàm nhìn xem. Bức ảnh kia, thật sự là ngập tràn màu hồng.

Dáng người cả hai đều cao gầy như vậy, một người xinh đẹp, một người soái khí, sóng vai đứng chung một chỗ thật đúng là xứng đôi.

Bình luận bên dưới càng rõ ràng phấn khích “Wow!” “Thật đẹp mắt!” “Chúa ơi, nhanh như vậy sao???”

......

Khương Trăn Nguyệt nhìn sắc mặt của Nguyễn Y Hàm trong nháy mắt giống như lừa đá, chạy nhanh túm lấy Uông Uông: “Cậu đừng nói bậy, không có khả năng, nếu Tiểu Hải thật sự yêu đương sao lại không nói cho chúng ta biết?”

Uông Uông che mặt, có một loại cảm giác vui sướng khi mỹ nữ nhà mình rốt cục gả ra ngoài, “Đây đại khái chính là một loại cảm giác ngọt ngào lén lút yêu đương, ha ha, chúng ta cũng giả vờ không biết đi, đừng phá hủy bí mật nhỏ của Tiểu Hải.”

Nguyễn Y Hàm không nói lời nào, cô tiện tay cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn ra uống một ngụm. Khương Trăn Nguyệt có chút lo lắng chạm vào cô, “Ai, A Hàm, cậu không có việc gì chứ?”

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, cười giống như bị người ta giẫm lên, “Tôi không có việc gì. Ha hả, tôi chúc mừng Tiểu Hải còn không kịp.”

Cô nắm chặt chai nước trong tay “khanh khách”, nghiến răng nghiến lợi.

Tần Hải Dao, Tần Hải Dao!

Thật sự hay rồi.

Chuyện lớn như vậy cư nhiên gạt cô!!!

Mệt cô đem nàng xem như tỷ tỷ, móc tim móc phổi đối tốt với nàng!!!

Nhìn xem người nàng tìm chính là người nào? Soái khí sao? Lại đẹp chỗ nào??? Ha hả, cô liền ha hả, ánh mắt chó má gì, trách không được mỗi ngày đều mệt thành như vậy còn đi luyện tập, vụng trộm hẹn hò sao?

Nàng có cái gì không thể nói mà lén lút, ha ha, sợ hãi cô không chúc phúc nàng sao? Cô chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!

Về sau sinh hài tử theo đối phương, giá trị nhan sắc khẳng định không cao được! Nhìn bộ dáng người nọ cao lớn, đừng là một tên đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt? Tiểu Hải không sợ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của thế hệ tiếp theo sao???

Nguyễn Y Hàm vành mắt đều đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô cắn cắn môi, giơ tay lau sạch.

Vương bát đản, Tần Hải Dao!

Khương Trăn Nguyệt:......

Mấy người vừa nói xong, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tiểu Hải mặc quần áo thể thao, thần thanh khí sảng đi vào, trong tay nàng còn ôm quả bóng rổ kia.

Phùng Vân không lừa nàng, nàng đích thật là kỹ xảo dùng không đúng.

Trải qua một buổi sáng được chỉ điểm, Tiểu Hải cảm giác mình tiến bộ thần tốc, luyện thêm một thời gian nữa, nàng có lòng tin, vô luận là về thể lực hay kỹ thuật đều có thể chiến thắng Nguyễn Y Hàm, trực tiếp đoạt lấy vị trí xã trưởng câu lạc bộ bóng rổ, làm cho vị học tỷ có tâm tư bất hảo kia dẹp ý định đối với cô làm cái gì.

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía Tiểu Hải.

Uông Uông vì nàng vui vẻ, cười đến răng đều lộ ra tới, Khương Trăn Nguyệt là 80% không tin, cảm giác tất cả đều là lời đồn. Tiểu Hải ngẩn người, ngơ ngẩn nhìn mọi người.

Đây là làm sao vậy? Đều nhìn nàng làm cái gì?

Trong lúc Tiểu Hải đang nghi hoặc, chân dài Nguyễn Y Hàm đi xuống giường.

Tiểu Hải nhìn cô đang định hỏi sáng nay muốn ăn gì, Nguyễn Y Hàm trực tiếp đi đến lạnh như băng cúi đầu nhìn Tiểu Hải, hai tay đút trong túi, lại xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm lúc mới gặp.

Tiểu Hải mờ mịt nhìn cô, đây là làm sao vậy? Chuyện gì khiến cô không vui?

Nguyễn Y Hàm không nói một lời, cánh tay giơ lên “bang” một cái đem bóng rổ trong tay Tiểu Hải đoạt lấy.

Tiểu Hải:???......

Nguyễn YHàm hai tay đút túi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Hải, mỉm cười: “Chúc mừng chị, tỷ tỷ.”

Khí lực của cô dùng rất lớn, bóng rổ lập tức từ trong tay Tiểu Hải bay ra ngoài, rơi xuống đất lại bắn lên cao, một chút cũng không giống như chúc mừng người khác.

Tiểu Hải càng nghi hoặc, “A Hàm, em...... “

Không đợi nàng nói xong, Nguyễn Y Hàm hai tay đút túi xoay người ra ngoài, lại hung hăng đóng sập cửa.

“Oanh” một tiếng cửa đóng lại, toàn bộ gian phong mơ hồ chấn động.

Tiểu Hải nhìn chằm chằm cửa phòng nửa ngày, nàng cắn cắn môi, quay đầu xem Uông Uông cùng Khương Trăn Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt vuốt tóc một chút, kéo cánh tay Uông Uông đã ngốc không rõ nguyên nhân: “Ai nha, đi mau, tôi nghe nói sáng nay có bánh bao ngọt, không phải cậu thích ăn nhất sao?”

Uông Uông cứng đờ thân mình, ánh mắt nàng đột nhiên mở to, tựa hồ phát hiện ra bí mật không thể để ai biết, “A Hàm, A Hàm, cậu ấy......”

Khương Trăn Nguyệt một tay vặn lấy mông nàng, “Ngu ngốc, câm miệng, đều tại cậu.”

Ai cũng không nghĩ tới, luôn luôn đối với Tiểu Hải tỷ tỷ nói gì nghe nấy, ôn nhu mà chống đỡ muội muội Nguyễn Y Hàm, sau khi tỷ tỷ yêu quý tìm được nửa kia của mình, đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.