Nhân Tổ

Chương 744: Chương 744: Vô hình phối hợp




Tôn Kỳ trong đầu hiện ra kế hoạch.

Hắn búng tay một cái cắt đứt động mạch tên đầu ngựa để máu chảy ra. Sau đó tiếp tục ngụy tạo một số dấu vết, không quá rõ ràng nhưng nếu là người có kinh nghiệm đều sẽ nhận ra. Dấu vết một đường kéo dài từ xác tên đầu ngựa chỉ hướng đến ngôi làng.

Hắn sau đó đi lòng vòng một đoạn, rồi trở lại đoàn đội.

Thần tộc thấy hắn thì thở phào, hắn đi lâu như vậy, mọi người còn tưởng hắn xảy ra chuyện.

“Thế nào?” Hoàng Vân hỏi.

Tôn Kỳ lắc đầu, ưu buồn.

“Không có tìm được dân bản địa.”

Hoàng Vân nghe vậy cũng không có nhiều thất vọng, nơi đây là chốn rừng sâu, làm sao dễ dàng bắt gặp được dân bản địa.

“Không sao!” Hoàng Vân an ủi.

“Thuộc hạ phát hiện phía trước là lãnh địa của bầy thú dữ, để thuộc hạ dẫn mọi người đi vòng qua.” Tôn Kỳ đề nghị.

Hoàng Vân gật đầu, không có ý kiến. Hiện tại bọn họ cần tránh mọi xung đột, không thể để lộ hành tung.

Tôn Kỳ dẫn mọi người đi đường vòng.



Khịt khịt… đám chó hai đầu khịt mũi đánh hơi, gâu gâu sủa lớn.

“Tướng quân, có phát hiện.” một tên lính báo cáo.

Phía sau, một tên Nhân Dương cưỡi một con vật giống heo rừng, vằn đỏ vàng giống hổ, răng dài móc lên như ngà voi, hắn nhàn nhã đi đến.

“Đi theo dấu vết!” hắn đơn giản ra lệnh, cũng không quá gấp, giống đi dạo hơn là truy đuổi tội phạm.

Hắn gọi Dư Bộ, thuộc Dư gia, là cánh tay phải đắc lực của Dư Chấn Nam, hắn đã nhận được lệnh của Dư Chấn Nam: truy mà không bắt. Bởi vậy mới có hiện tại tình trạng.

Đám thuộc hạ không hiểu thái độ của vị tướng quân này, đây nào giống như là truy đuổi tội phạm!

Nhưng... thôi được rồi, ai bảo người ta sinh tốt, làm cái tướng quân, theo người ta đi!

Lề mề cả quãng đường, bọn họ cuối cùng cũng đến được chỗ cái xác tên đầu ngựa, máu lúc này đã khô. Đám chó hai đầu chính là ngửi được mùi máu này.

Kiểm tra một thoáng, Dư Bộ đã nhận ra đây là có người cố tình làm ra.

Tên đầu ngựa chết bởi duy nhất một chiêu, bẻ cổ. Dựa trên vết hằn bàn tay trên cổ, rõ ràng không thể nào là dân bản địa, chỉ có thể là tộc có bàn tay năm ngón.

Ai đây? ngoài Nhân Dương tộc và Thần tộc thì có thể là ai.

Nhân Dương tộc có hai bộ phận, một là quân chính quyền, hai là quân phản nghịch.

Chắc chắn không phải quân chính quyền, hắn chính là quân chính quyền đây, tên này chết hắn làm sao không biết.

Quân phản nghịch càng không, đây không phải địa bàn của bọn chúng, nếu bọn chúng giết, bọn chúng cũng sẽ xử lý sạch sẽ.

Vậy chỉ có thể là Thần tộc.

Dư Bộ chợt khóe môi cong lên, thú vị, xem ra Thần tộc không ngốc, biết giở trò. Được rồi! theo các ngươi thôi, dù sao cũng không muốn bắt các ngươi, cứ coi như ta trúng kế đi.

Hắn nhận định đây là Thần tộc dụ hắn.

Hắn cho quân tiếp tục tiến lên theo dấu vết Tôn Kỳ ngụy tạo.

...

Tại một bên khác.

Thần tộc đang dừng lại nghỉ ngơi. Tôn Kỳ sau một vòng thăm dò, hồ hởi chạy về báo.

“Tướng quân, có phát hiện.”

Thần tộc mong chờ, nghiêng tai lắng nghe.

“Ta phát hiện có cái người bản địa, cùng hắn giao lưu, hắn dạy cho ta một ít ngôn ngữ bản địa, hắn nói gần đây có một ngôi làng của bọn họ. Chúng ta có thể đến đấy tìm trợ giúp.”

“Liệu bọn họ có chịu giúp đỡ. Bọn họ thế nhưng rất bài ngoại.” Hoàng Vân lo lắng.

“Hẳn là. Ta nghe tên đấy nói dân trong làng rất thân thiện.” Tôn Kỳ thuyết phục.

Hoàng Vân suy nghĩ một thoáng sau đó gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, nếu bị xua đuổi vậy tiếp tục tiến vào rừng sâu. Lão cũng không nghĩ đến cưỡng ép, người ta không thích, đi là được.

“Tốt!” Tôn Kỳ vui mừng, sau đó hắn tại dưới đất vẽ sơ bản đồ.

“Chúng ta hiện tại chỗ này.” hắn cầm cây chỉ vào một chỗ. “Ngôi làng ở chỗ này. Quân Nhân Dương đuổi theo ngay sau chúng ta.”

“Nếu chúng ta tiến thẳng đến làng, chỉ sợ truy quân cũng vậy, đó sẽ là một hồi tai họa.”

Hoàng Vân gật đầu, bọn họ đến nhờ giúp đỡ, không phải đến kéo tai họa.

“Ta đề nghị chúng ta đi đường vòng, đến chỗ này, chúng ta đổi hướng cắt đuôi bọn chúng, sau đó mới trở lại làng.”

Hoàng Vân cảm thấy ý này rất hay, tránh cho rất nhiều phiền phức.

Kế hoạch đã định, bọn họ cứ theo đó tiến hành.

...

Cùng lúc này, quân Dư Bộ theo dấu vết Tôn Kỳ để lại tiến tới, mặc dù sau đó không còn dấu vết nhưng với trí thông minh của bọn họ, vẫn đủ sức phán đoán con đường tiếp theo. Không bao lâu, một tên do thám quay lại báo cáo:

“Tướng quân, phía trước phát hiện một ngôi làng dân bản địa.”

Dư Bộ ồ lên một tiếng, thật có chút bất ngờ. Ngôi làng này hẳn là nạn dân chạy trốn lập lên, rất bình thường, hắn tiêu diệt không ít ngôi làng thế này.

Chỉ là… Thần tộc dụ hắn đến đây là vô tình hay cố ý?

Dư Bộ vuốt vuốt chòm râu dê suy tư.

Dấu vết giả cũng không trực tiếp dẫn đến ngôi làng, chỉ có chỉ phương hướng đại khái.

Được rồi! mặc kệ.

Cứ tiêu diệt ngôi làng này, kiếm cái công trạng, sau đó trở về, coi như mất dấu Thần tộc, để bọn chúng thoải mái một đoạn thời gian.

Dư Bộ rất nhanh làm ra quyết định, ra lệnh tấn công.

Ngôi làng không lớn, dân số khoảng ba trăm người, có thể chiến đấu chỉ khoảng một trăm, nếu như tình huống nguy cấp, miễn cưỡng điều thêm trăm phụ nữ bổ sung.

Xung quanh làng có đào hào bao quanh, cắm chông gỗ, tường đất cao ba mét… xây dựng tương đối kiên cố.

Có thể là chống lại dã thú hoặc quân Nhân Dương trinh sát.

Tất nhiên chỉ là quân trinh sát mà thôi, gặp đại quân thật sự, ngôi làng chỉ như viên sỏi nhỏ giữa dòng lũ.

Dư Bộ lần này mang quân chỉ có ngàn người gồm bộ binh và kỵ binh, trong rừng không tiện mang đại quân vả lại truy bắt chỉ có mấy người, ngàn quân là đủ. Nhưng chỉ cần bằng này quân cũng đủ nghiền nát ngôi làng mấy lần.

Dư Bộ phất tay cho tiến công, không cần bất kỳ cái gì chiến thuật, tùy tiện chơi, phái ra trăm người là được. Đọc truyện hay tại ++ TRÙMTRU YỆN.ME ++

Đám quân như lang như hổ xông tới. Ngôi làng nhanh chóng phát cảnh báo, thanh niên trai tráng những ai có thể chiến đấu đều ngay lập tức bỏ việc đang làm chạy tới thủ phòng tuyến.

Hai bên lập tức giao chiến, quân Dư Bộ đều là hạng hung ác dũng mãnh nhưng vấp phải sự chống trả quyết liệt của dân làng, tạm thời bị chặn tại bên ngoài.

Dân làng nhốn nháo, trong ngoài chạy loạn, tiếng khóc thét của trẻ con. Dân làng dựa vào nơi hiểm yếu để chống địch nhưng chỉ sợ không trụ được lâu, sớm muộn gì cũng bị phá. Nhìn thấy chiến cục tất yếu, bọn họ bắt đầu di chuyển phụ nữ và trẻ em chạy trốn.

Hai bên quá chênh lệch, chỉ nửa tiếng sau, tường đất ầm ầm sụp đổ, quân Dư Bộ đạp cổng tiến vào, sau đó là một hồi tàn sát cướp bóc.

Một số người dưới sự dẫn dắt của vu bà chạy thoát vào trong rừng.

Nhưng tình huống cũng là ngàn cân treo sợi tóc, có một nhóm lính ba mươi tên tách ra truy sát.

“Chạy đi! để ta cản đường.” một nữ phụ kiên cường cầm cây, quyết định ở lại bọc hậu.

“Ta cũng ở lại.” một phụ nữ khác lên tiếng.

“Chăm sóc tốt em ngươi.” một người phụ nữ đưa đứa em nhỏ cho người chị.

“Mẹ!!!” người chị nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Đi đi!!” người mẹ nén nước mắt, đẩy vai người con.

“Đi nào!” một người phụ nữ khác cầm tay kéo đi.

Ba mươi người ở lại, bọn họ dùng tính mạng tranh thủ thời gian cho những người còn lại.

Đoàn người bỏ đi không lâu, phía sau vang lên tiếng chém giết, được một lát thì ngừng lại. Mọi người không ai nói lời nào, nước mắt từ từ rơi xuống, một số phụ nữ giao phó con nhỏ, sau đó thả chậm bước chân, bọn họ sẽ là nhóm tiếp theo chặn đường.

“Khặc, khặc… đám côn trùng này thật lì lợm.” đúng lúc này có tiếng cười man rợ, một tên cưỡi hổ lao tới.

“Lũ giặc ác ôn, chết đi!” một người phụ nữ hét lên, cầm cây giơ lên nhưng chưa kịp đập xuống thì… phốc một tiếng.

Tên cưỡi hổ lướt nhẹ qua, cây gậy trượt xuống, người phụ nữ mắt trợn trắng, sau đó đổ sụp, máu chảy loang.

Đám binh lính cười điên cuồng, lao vào chém giết, liên tục đầu rơi xuống, những người này hoàn toàn không có sức chống cự, qua được một hai chiêu liền bị chém chết.

Nạn dân la hét chạy loạn, thảm thiết vô cùng.

Lúc này Thần tộc cũng vừa tới gần, nghe tiếng la hét, bọn họ bí mật tiếp cận, rất nhanh biết là chuyện gì.

Bọn họ sắc mặt đều tối sầm, thật không thể chấp nhận, Nhân Dương tộc… quá độc ác!

Thần tộc đi trước quân Dư Bộ nhưng do đi đường vòng, liền tới chậm hơn, quân Dư Bộ một đường đi thẳng tới làng, không có theo tuyến đường mà Thần tộc dự tính. Thần tộc cảm thấy mình cũng có một chút lỗi trong chuyện này, nếu bọn họ không tới gần đây, ngôi làng này có lẽ sẽ không bị phát hiện.

Thần tộc đều cho rằng là ngẫu nhiên nhưng ngẫu nhiên hay không chỉ Tôn Kỳ biết.

“Tướng quân!” mọi người đưa mắt nhìn Hoàng Vân.

Hoàng Vân hít sâu một hơi, lệnh:

“Giết!”

Thần tộc lao ra khỏi chỗ núp.

Phốc, phốc… bảy tên quân lính nhanh chóng được giải quyết.

Thần tộc xuất hiện bất ngờ khiến hai phe đều ngỡ ngàng. Tôn Kỳ lúc này hét lớn:

“Bọn ta đến giúp!”

Tôn Kỳ dùng là ngôn ngữ bản địa, hắn học được lúc sưu hồn tên đầu ngựa.

Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, đám nạn dân liền an tâm một chút, còn đám binh lính biết là kẻ thù.

Có Thần tộc tham gia, chiến cuộc lập tức thay đổi, Thần tộc mặc dù bị phong ấn nhưng so với mọi người ở đây sức chiến đấu vẫn vô cùng cường hoành.

Tên đội trưởng hừ lạnh, thúc hổ xông tới.

Trong lúc Hoàng Vân đang đại chiếm thượng phong, sắp giết chết kẻ địch, đột nhiên cảm giác nguy hiểm, không suy nghĩ, lão lập tức thụp người xuống.

Ánh đao lóe lên một cái, cắt đứt mấy sợi tóc của Hoàng Vân.

Phốc! đầu rơi xuống đất, tên đối thủ của Hoàng Vân không kịp tránh né, bị lưỡi đao hái xuống đầu lâu.

“Lão già được đấy!” tên đội trưởng ghìm lại thú cưỡi, quay đầu nhìn Hoàng Vân, cười hung ác. Chẳng để ý chút nào tên thuộc hạ vừa bị hắn giết.

Hoàng Vân sắc mặt ngưng trọng, cảm giác kẻ này không yếu.

“Cẩn thận! hắn là Uẩn Khí cảnh.” vu bà nhắc nhở.

Nhưng mà Hoàng Vân nghe không hiểu, chỉ có Tôn Kỳ hiểu, vội nói:

“Tướng quân, cần thuộc hạ không? tên này là Uẩn Khí cảnh!”

“Không cần! ngươi đi giúp người khác đi.” Hoàng Vân xua tay, hắn chẳng biết Uẩn Khí cảnh là cái gì, chỉ cảm giác đối thủ khá mạnh, nhưng chưa vượt qua giới hạn của hắn.

Tôn Kỳ thấy vậy không nói gì nữa, hắn tin tưởng Hoàng Vân lão tướng quân.

Hoàng Vân lão tướng quân cũng không phụ lòng mọi người, đúng là gừng càng già càng cay, sau một hồi khổ chiến cuối cùng giết chết đối thủ.

Cùng lúc bọn Tôn Kỳ cũng xử lý những kẻ còn lại.

Vu bà dẫn tất cả phụ nữ trẻ con tới, chắp tay cung kính, nói trong nghẹn ngào.

“Đa tạ các vị ân công!”

Vu bà nghe nói đã hai trăm tuổi, là cái trường thọ, bình thường người Lục Tinh chỉ khoảng một trăm đến một trăm ba mươi tuổi. Sống thọ như vu bà cực kỳ hiếm, bà như thư viện sống của dân làng, chuyện gì không biết mọi người đều hỏi vu bà.

Vu bà ngoại hình như con người, có khác là làn da như vỏ cây: khô khốc và nứt nẻ, dáng người thấp bé, còng lưng chống quải trượng.

Hoàng Vân đỡ tay vu bà, Tôn Kỳ đứng giữa làm phiên dịch, lão tướng quân tỏ ra hơi ngại ngùng, vì nguyên nhân cuộc chiến một phần ở bọn họ.

“Chuyện này một phần ở bọn ta...” Hoàng Vân quyết định nói thật cõi lòng.

Nhưng Tôn Kỳ làm sao có thể dịch lại như vậy, hắn mất công bày bố chính là để chiếm lấy cảm tình của dân làng, không có trận này quyết chiến, dân làng làm sao có thái độ thân thiện như lúc này, chỉ có xua đuổi mà thôi. Nói ra sự thật, tất cả công sức đổ sông đổ biển, còn bị thù ghét.

Tôn Kỳ thay bằng những lời khách sáo nói với vu bà.

Vu bà gật đầu nở nụ cười thân thiện.

“Chỗ này không thể ở lâu, rất nhanh truy binh sẽ đến, chúng ta cần phải đi mau. Không biết vu bà biết chỗ nào an toàn.” Tôn Kỳ dịch lại lời Hoàng Vân.

Vu bà đăm chiêu suy nghĩ, khắp nơi đều có quân Nhân Dương đóng giữ, một nơi yên bình thật là không có.

Vu bà đưa mắt nhìn mọi người, có thể thấy được trong mắt bọn họ sự chờ mong, không thể không cho bọn họ một tia hy vọng.

“Ta biết có một chỗ.” Vu bà cắn răng nói ra. “Chỗ đó không có bọn Nhân Dương thế nhưng rất nguy hiểm.”

“Vu bà, chúng ta sắp bị giết hết rồi, còn sợ cái gì nguy hiểm.” một người phụ nữ lên tiếng.

Vu bà nghe vậy biết không thể không nói.

“Chỗ đó là tổ điện của chúng ta.”

“Tổ điện? không phải ở Thiên Thành sao?” một tên thắc mắc.

Thiên Thành trong lời bọn họ chính là thành Tôn Kỳ vừa thoát ra, Nhân Dương tộc đánh chiếm Lục Tinh, đệ nhất thành Thiên Thành rơi vào tay bọn họ, tổ điện chính là phủ quan tổng trấn hiện nay, tất nhiên một số thứ đã được sửa đổi.

“Không phải! mấy trăm năm trước, lúc ta còn chưa ra đời, tổ điện chúng ta ở cao nguyên Dan Da, nghe nói năm đó xảy ra đại tai biến, có thực thể cực ác xuất hiện khiến tổ điện sụp đổ, chúng ta sau đó mới xây dựng tại nơi hiện nay.” Vu bà nhớ lại đoạn xưa lịch sử kể lại.

Lục Tinh văn minh còn kém, lịch sử phần lớn là truyền miệng, chỉ một ít được lưu tồn trên phiến đất sét. Nên vu bà kể mọi người mới biết.

“Thực thể cực ác còn đó sao?” một người hỏi.

Vu bà lắc đầu:

“Sau lần đấy, mấy vị tổ tông không lại về kiểm tra, có thể do sợ thực ác cực ác kia vẫn còn.”

Mọi người trầm mặc, không biết làm sao quyết.

“Dù sao cũng chết, chết ở tổ điện vẫn tốt hơn chết bởi đám khốn kiếp kia.” một người lớn tiếng nói.

Mọi người nhao nhao gật đầu, trong lòng bọn họ tổ điện vẫn chiếm giữ vị trí thiêng liêng. Vả lại đã qua nhiều năm như vậy, thực thể kia cũng có thể đã già chết hoặc bỏ đi.

Mọi người đều như vậy, vu ba cũng không có lý do gì thoái thác, vu bà sau đó nhìn Hoàng Vân nói lời khách sáo, đầu tiên là cảm ơn hắn, sau đó lại nhờ hắn giúp đỡ đưa mọi người đoạn đường.

Hoàng Vân vốn cảm thấy có lỗi, đồng thời cũng không còn chỗ nào để đi, nên không do dự nhận lời.

Vậy là Thần tộc thuận lợi trở thành đồng minh với dân bản địa. Mà thúc đẩy việc này là do hai người không quen biết nhưng lại phối hợp hoàn mỹ: Tôn Kỳ và Dư Bộ.



Cùng lúc này, một tên lính trở về báo cáo với Dư Bộ, một tên đội trưởng dẫn theo ba mươi người truy sát đều bị tiêu diệt, kẻ ra tay chính là Thần tộc.

“Hừ, thật to gan! bọn côn trùng này vậy mà dám giết thượng tộc.” một tên phó tướng gầm lên tức giận. “Tướng quân để thuộc hạ dẫn quân chém đầu bọn chúng, trả thù cho các huynh đệ.”

“Trả thù! trả thù!” mấy tên lính kích động hô.

“Ồn ào cái gì chứ!” Dư Bộ phất tay, lệnh im lặng, mọi người ngoan ngoãn.

Hắn trầm mặc suy nghĩ, không ai dám thở mạnh.

Dấu vết ngụy tạo kia dẫn bọn họ tới ngôi làng, Thần tộc xuất hiện đúng lúc giải cứu dân làng, là trùng hợp sao? hắn không tin, đơn giản là không tin, không cần cái gì bằng chứng. Hắn có thể leo lên vị trí tướng quân cũng nhờ tính đa nghi này.

Thần tộc lợi dụng hắn kết thân với dân bản địa?! đây là hắn đưa ra kết luận sau một hồi suy nghĩ.

Rất tốt! Thần tộc, cho các ngươi lợi dụng ta một lần.

Thần tộc bây giờ chắc đang đi cùng đám dân làng. Cái này không phải đúng ý hắn sao?

“Rút lui!” Dư Bộ phất tay ra lệnh.

Đám binh lính hoàn toàn không hiểu nhưng không ai dám mở miệng hỏi.

Đi được mấy bước, Dư Bộ ra lệnh thả chó, cũng không thể để bọn chúng quá tự do, sẽ rất dễ bị nghi ngờ. Thần tộc, ta lại giúp các ngươi một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.