Nhập Hí

Chương 4: Chương 4




“Sau đó tôi liền nói ca ca của ngài đã trả tiền rồi,y có vẻ thực kinh ngạc, y nói y không có ca ca…… Tôi cũng không nhớ rõ sau đó y nói gì nữa……” nữ y tá nhăn mày nhớ lại, “Đúng rồi! Y hỏi tôi có gương không, hơn nữa có vẻ thực kích động.”

Liền như vậy, Trần Chi Mặc cơ bản đem tình cảnh sau khi Trần Mộc Ngôn tỉnh lại hiểu được bảy tám phần. Đặc biệt sau khi hắn nghe thấy Trần Mộc Ngôn hỏi thăm sống chết của Diệp Nhuận Hành, chân mày cau lại.

“Tốt, cám ơn cô ,xin cô tiếp tục chiếu cố đệ đệ của ta.” Trần Chi Mặc cười làm không khí đều muốn ngưng đọng lại.

Quay người lại, hắn thu hồi tất cả vẻ mặt.

Thời gian sau đó, Diệp Nhuận Hành chính là nằm ở nơi đó dưỡng thương. Bởi vì hắn không thể động đậy, Trần Chi Mặc thay hắn mời một người giúp việc, nữ trung niên hơn 40 tuổi, làm việc tương đối nhanh nhẹn. Chính là thời điểm được bà giúp đỡ đi toilet, thật sự rất không thoải mái.

Đại tẩu kia cũng hết sức ngay thẳng, “Thằng nhóc, ngươi xấu hổ cái gì? Tuổi của ngươi cũng có thể làm con ta rồi!”

Liên tiếp cả tuần lễ Trần Chi Mặc cũng không có tới, mà Diệp Nhuận Hành mỗi ngày đều nhìn gương như cũ, hi vọng mình đột nhiên trở lại trong thân thể của mình.

Bất quá sau đó hắn nghe thấy một tin tức thật đả kích, đó là thân thể của Diệp Nhuận Hành bị hỏa táng.

“Hỏa táng?Tại sao?” Hắn hỏi tên tiểu hộ sĩ kia.

“Còn có thể là cái gì a? Y bị tai nạn xe cộ, thi thể bị đụng đến không thể nhìn ra, hơn nữa quan tài chôn cất bao nhiêu tiền cậu có biết không? Nếu không phải y có bạn gái, tro cốt của y liền rơi vào trong nước rồi, ngay cả bia mộ cũng sẽ không có.”

Bạn gái chắc là chỉ Thẩm Thanh. Nghĩ đến này, Diệp Nhuận Hành cảm thấy vô cùng có lỗi với Thẩm Thanh, làm cho nàng tiễn đưa mình đoạn đường cuối cùng, trong lòng của nàng nhất định không chịu được.

“Đúng rồi, cậu làm sao biết được chuyện này?”

“Có một người hộ sĩ học cùng tôi, bạn gái y là bạn học sơ trung ở đấy.” Tiểu hộ sĩ nở nụ cười một cái, “Tôi mới hỏi cậu vì sao muốn biết những chuyện này đây!”

“A…..Đương nhiên là vì tôi và Diệp Nhuận Hành xảy ra tai nạn cùng một chỗ…..”

Đợi cho tiểu hộ sĩ rời khỏi phòng, Diệp Nhuận Hành ngồi ngẩn người, hắn hiểu được một việc, đó chính là cho dù mình không phải Trần Mộc Ngôn, hắn cũng sẽ không trở về thân thể của Diệp Nhuận Hành được nữa.

Bây giờ hắn lên làm cái gì mới tốt đây?

Hắn thật sự có thể chiếm cứ thân thể Trần Mộc Ngôn mà sống sót sao? Nếu hồn phách Trần Mộc Ngôn bức bách hắn rời khỏi thân thể này thì sao? Đến lúc đó mình nên làm cái gì bây giờ? Hơn nữa nếu có người luôn luôn thân thiết cùng Trần Mộc Ngôn chắc chắn sẽ phát hiện mình là đồ giả, có lẽ Trần Chi Mặc cũng không để yên cho hắn.

Ông trời! Làm sao ngươi lại cho một trò đùa lớn như vậy?

Diệp Nhuận Hành hít một hơi thật sâu, sau đó làm ra một cái quyết định——hắn muốn làm Trần Mộc Ngôn mà sống sót! Bởi vì không phải mỗi người đều có cơ hội sống lần thứ hai! Nếu như hồn phách Trần Mộc Ngôn thật sự đến tìm mình, như vậy đem thân thể này trả lại cho hắn, nhưng nếu là hắn không đến, như vậy Diệp Nhuận Hành sẽ đem sinh mệnh lần này coi như là trời cao ban ân.

Từ hôm nay trở đi, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả trang mất trí nhớ, tất cả những chuyện trước kia hắn không kịp hoàn thành lần này hắn nhất định sẽ làm được.

Đúng! Hắn không còn là Diệp Nhuận Hành mà là Trần Mộc Ngôn!

Gần buổi tối một ngày, một tuần qua Trần Chi Mặc không xuất hiện nay lại đến.

Trần Mộc Ngôn nghe thấy từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, trái tim liền một hồi buộc chặt.

Cửa bị đẩy ra, trong tay Trần Chi Mặc mang một cái gói to, thật tự nhiên ngồi xuống bên giường hắn.

“Tinh thần không tệ a.”

Trần Mộc Ngôn không giống lần trước nhìn thấy Trần Chi Mặc cúi đầu, mà là hướng đối phương nở một nụ cười: “Hoàn hảo, chính là chỗ chân bó thạch cao có chút ngứa.”

Trần Chi Mặc nhìn nụ cười trên mặt của đệ đệ, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn đã muốn chuẩn bị tốt trong lòng một trận khẩn trương, không biết có phải hay không lộ ra điều gì.

Trần Chi Mặc cười nhẹ đưa xoa đầu của hắn một chút,nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi ngươi không có cười qua như vậy, từ lúc đem ngươi từ sân bay về nhà, ngươi chính là bộ dạng tiểu hài tử xấu xa, còn quăng rắc rối cho ta, làm cho ta thật muốn đem ngươi ném về nước Mỹ.”

Nghe thanh âm đối phương có chút ôn nhu, Trần Mộc Ngôn cũng chầm chậm ý thức được trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, tình cảm hai huynh đệ này cũng không phải tốt lắm, chính là hiện tại mình mất trí nhớ, hình thức ở chung nổi lên biến hóa, cho nên thái độ Trần Chi Mặc đối với mình có chút thay đổi đi.

“Thật xin lỗi, đại ca.” Câu thật xin lỗi này là vì Trần Mộc Ngôn, cũng là bởi vì mình chiếm cứ khối thân thể này.

“Ngươi xin lỗi cái gì?” Chóp mũi Trần Chi Mặc cách hắn rất gần, trong ánh mắt đều lóe lên ý cười, giọng nói lại thích thú: “Rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ, như vậy xin lỗi có ý nghĩa gì đâu.”

Trần Mộc Ngôn ha ha cười hai tiếng, có chút xấu hổ.

“Còn có, ngươi đừng kêu ta là đại ca, giống như ta đang ở diễn thời cổ xưa. Mặc dù ngươi từ nước Mỹ chạy tới nơi này, cũng không hảo hảo kêu ta một tiếng ca ca. Ngươi giống như khi bé gọi ta Mặc ca ca, ta gọi ngươi là tiểu Ngôn.”

“Mặc ca ca?” Thân mình Trần Mộc Ngôn run lên một chút, “Hay là không cần, nghe qua thật giống như cùng vần với Lâm muội muội a…”

Trần Chi Mặc kéo một chút khóe miệng, suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì gọi Mặc ca đi, lúc ngươi chưa khôi phục trí nhớ ta đều gọi ngươi là tiểu Ngôn.”

“Như vậy sau khi khôi phục trí nhớ thì sao?” Trần Mộc Ngôn hỏi.

Ánh mắt mỉm cười của Trần Chi Mặc nhất thời tối sầm xuống, có một loại ý vị lạnh như băng. “Ta sẽ đem ngươi đóng gói đuổi về nơi ba mẹ.”

Trần Mộc Ngôn không có nhìn qua người nào có vẻ mặt thay đổi nhanh như Trần Chi Mặc so với lật sách còn nhanh hơn, mất tự nhiên nuốt xuống nước miếng.

“Uống đi, không canh gà liền nguội.” Trần Chi Mặc lại hiện ra loại tươi cười mang theo yêu thương cùng thích thú, mở nắp hộp bưng đến trước mặt Trần Mộc Ngôn.

Mặc kệ như thế nào, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn có chút cảm động nho nhỏ, đây là sau khi hắn tiến vào phòng bệnh, lần đầu tiên Trần Chi Mặc có hành động quan tâm đến mình.

Trần Mộc Ngôn bưng canh gà, mang theo tâm tình cảm kích uống lên.

“Cám ơn Mặc ca.”

Trần Chi Mặc rời đi ghế dựa, ở trong phòng bệnh đi lại, “Không cần cảm tạ ta, cái này hôm nay cùng mọi người tổ kịch đi ra ngoài ăn cơm uống còn thừa lại.”

Trần Mộc Ngôn cười một chút, cho dù là tổ kịch uống thừa lại, ít nhất Trần Chi Mặc nhớ rõ đem cho đệ đệ này một phần.

“Mỗi người đều hướng bên trong nhổ một ngụm nước miếng.” Trần Chi Mặc dùng giọng bình tĩnh nói. [Vũ: Mặc ca ác ma >”<,Nấm: muốn chọc bé a ,dễ thương thế mờ Ô^Ô]

Quả nhiên Trần Mộc Ngôn phun ra một ngụm canh gà,sau đó ra sức ho khan lên, hắn vịn vào đầu giường bắt đầu nôn mửa.

“Ngươi cũng không thể trách mọi người, dù sao xưa nay ngươi thật không tốt. Ngươi luôn gặp rắc rối, không phải ở trong quán bar đánh người, thì làm nữ học sinh lớn bụng, còn có vài lần vào cục cảnh sát, hại ta không thể không dời đi tổ kịch để xử lý cục diện rối rắm của ngươi.” Thanh âm Trần Chi Mặc không nhanh không chậm, có thể nghe ra y dự mưu đã lâu, “Bất quá lấy cá tính trước đây của ngươi tuyệt đối sẽ không ăn đồ người khác ăn thừa lại, ta cũng không nghĩ đến ngươi sẽ mắc mưu.”

Trần Mộc Ngôn không thể ngừng xúc động muốn đem dạ dày mình nôn ra hết, “Cái gì ta cũng không nhớ rõ.”

Nhưng là lời nói của đối phương làm cho trong lòng Trần Mộc Ngôn cả kinh, hắn không nghĩ tới thân thể chủ nhân này còn không thích cái này cái kia…

“Không nhớ rõ là tốt rồi.” Trần Chi Mặc ngồi vào bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, “Bây giờ ngươi mất trí nhớ so với thời điểm nhớ rõ đáng yêu hơn. Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi.”

Trần Mộc Ngôn cúi đầu như trước, chính là lắc lắc tay ý là: “Đi hảo.”

Rời đi bệnh viện, Trần Chi Mặc lên xe của mình, lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, là người đại diện.

“Chi Mặc, đệ đệ của ngươi cái gì cũng không nhớ sao?”

“Đúng.” miệng Trần Chi Mặc cong lên một chút tươi cười, đem xe lái ra khỏi chỗ đỗ xe.

“Vậy ngươi không tính dẫn y đi bác sĩ chẳng hạn, xem tên kia có bị thương để lại di chứng linh tinh gì đó.”

“Không cần, ngươi không biết là cái gì y cũng không nhớ rõ so với trước khá hơn .”

“Nhưng thật ra, nếu y ít chọc tời phiền toái thì ngươi có thể chú tâm vào trên công việc. Chính là kiểm tra não bộ linh tinh không thể thiếu, vạn nhất y mất trí nhớ là do tổn thương đầu óc thì sao?”

“Ngươi không cần lo lắng, tuyệt đối không phải bởi vì đầu óc tổn thương.” Trần Chi Mặc lái xe qua một chỗ quẹo, có một chút hương vị tự phụ: “Bất quá nói đến diễn trò…….ta tin tưởng không ai có thể ở trước mặt ta diễn trò mà không bị nhìn thấu.”

Vì hôm nay đã thuận lợi vượt qua mà Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi.

Bất quá xem ra, Trần Chi Mặc tựa hồ càng vừa lòng với bộ dáng của mình bây giờ, nếu như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục ‘ngoạn’ xuống, không cần chọc phiền toái, có lẽ Trần Chi Mặc cũng sẽ không để ý mình thay đổi.

Dựa theo cách nói của bác sĩ, nhiều ngày nữa là Trần Mộc Ngôn có thể xuất viện, chẳng qua tạm thời phải ngồi xe lăn một thời gian vì chân bị thương.

Ngay từ đầu hắn nghĩ đến Trần Chi Mặc bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đến nhìn mình, nhưng hắn thật không ngờ, từ sau ngày hôm qua, cơ hồ mỗi đêm Trần Chi Mặc đều đến xem hắn.

Nhìn trên tay Trần Chi Mặc mang theo đồ ăn, Trần Mộc Ngôn có cảm giác, y vẫn là không có ý tốt.

Trần Chi Mặc đem hộp tiện lợi đặt lên bàn, mở ra, cái gì sủi cảo a, bánh bao a “ăn đi.”

Một tiếng ‘ăn đi’ làm cho Trần Mộc Ngôn cứng tại chỗ, trời biết mấy thứ này có thể hay không Trần Chi Mặc mang đến chỉnh mình.

Trần Chi Mặc tựa hồ hiểu được hắn băn khoăn cười nhạt nói: “Điểm tâm này cũng không có nhổ nước miếng, cũng không cho thuốc xổ và vân vân. Tối hôm qua hại ngươi phun ra là ta không tốt, ta cũng không nghĩ tới bây giờ ngươi là ‘lương dân’ a.”

Trần Mộc Ngôn vẫn là một bộ dáng đề phòng nhìn đối phương.

Ngươi nói không có cái gì ta liền tin tưởng ngươi? Chờ ta ăn một nửa liền phát hiện con gián thì làm sao bây giờ?

“Xem ra danh dự của ta đã bị hao tổn a.” Trần Chi Mặc một bộ dáng không thể làm được gì lắc đầu, kẹp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng nhai: “Mùi vị không tệ, ngươi xác định không cần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.