Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Chương 21: Chương 21




Rốt cuộc tôi hiểu vì sao ngày hôm trước khi tôi hỏi: Lâm Hạo Hải mình mặc thế có được không, anh ta lại trưng bộ mặc chẳng để tâm đấy ra rồi...

Bởi vì anh ta biết cha mẹ anh ta mới sáng sớm đã đến, mà tôi... lúc đó đương nhiên là đang ngủ, trên người chắc chắn là bộ áo ngủ nhìn đần thối, cho nên cũng chẳng cần để ý tôi mặc gì...

Lâm Hạo Hải, sao anh không nói với tôi!!!

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hạo Hải, sau đó lại chuyển ánh mắt đáng thương sang phía cha mẹ anh ta: "Ừm, chào bác trai, bác gái... Cháu, cháu không biết hai bác gái đến sớm thế này, cháu, cháu... Thật xin lỗi, cháu đi thay đồ ngay đây ạ, oa oa oa oa!!!"

Tôi quay đầu chạy thẳng vào phòng, sập mạnh cửa sau lưng, trước khi đóng cửa hình như còn nghe thấy tiếng cười bị nén xuống của Lâm Hạo Hải.

Cái tên biến thái chết tiệt!!!

Uổng công tôi chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng lại thành công cốc cả...

Tôi ủ rũ tròng vào người bộ đồ đã được tuyển chọn kỹ càng từ hôm trước, trang điểm đơn giản để bản thân cũng không đến nỗi lôi thôi như lúc mới mở cửa, sau đó cúi đầu dùng thái độ con dâu ra mắt mẹ chồng bước ra ngoài.

Cảnh tượng trong phòng khách vô cùng hoà hợp, Lâm Hạo Hải nhỏ nhẹ kể lại cho cha mẹ những chuyện đã xảy ra trong thời gian này. Tôi nhẹ chân rón rén bước vào, sau đó lại rón rén ngồi bên cạnh Lâm Hạo Hải, định giả vờ không có chuyện gì mà gia nhập vào câu chuyện của bọn họ.

Nhưng mẹ Lâm rõ ràng không cho tôi cơ hội đó, bà nhướng mày: “Dĩ Sương, lâu lắm không gặp rồi nhỉ?”

Tôi: “… Chào bác trai, bác gái… Vừa rồi bất ngờ quá nên cháu thất lễ, hì hì…”

Lâm Hạo Hải như cười như không bảo: “Ừm, Dĩ Sương bình thường không như thế đâu.”

Tôi cảm động nhìn Lâm Hạo Hải một cái, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế, đúng thế, bình thường cháu luôn…”

“Luôn doạ người hơn vừa rồi nhiều.”

Lâm Hạo Hải cười tít mắt chêm vào.

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải, sao anh không chết quách đi cho rảnh nợ!

Tôi để tay phải lên cánh tay Lâm Hạo Hải, làm bộ thân mật cười bảo: “Ha ha, Lâm Hạo Hải anh thật đúng là thích nói đùa…” trong khi dùng móng tay cắm cật lực vào tay anh ta.

Lâm Hạo Hải: “… = =”

Cha Lâm từ đầu đến cuối vẫn lạnh te, bộ mặt âm u hệt như lúc Lâm Hạo Hải mới quen tôi… Quả nhiên là cha con…

Mẹ Lâm cười cười bảo: “Dĩ Sương, cháu có vẻ khác trước nhiều nhỉ.”

Hở?

Tôi căng thẳng nhìn sang Lâm Hạo Hải, thấy anh ta vẫn thản nhiên như không, đành cười trừ: “Dạ, con người ta trước sau gì cũng thay đổi mà, hì hì hì hì, không biết… sự thay đổi có làm bác hài lòng không ạ?”

Mẹ Lâm: “Ha ha, bản thân cháu thấy thế nào?”

Hai tiếng “ha ha” kia khiến tôi rùng mình. Mẹ Lâm cũng không tiếp tục làm khó tôi, từ tốn rút từ sau người ra một… trái sầu riêng?! Một trái sầu riêng… đặt trên bàn, bà cười bảo tôi: “Dĩ Sương à, chắc A Hải cũng không để cháu thiếu thốn cái gì nên bác nghĩ lại, cuối cùng mang thứ này tới.”

… Quá đặc biệt luôn?!

Tôi khóc không được mà cười cũng không xong, nhận lấy quả sầu riêng, cũng chẳng biết phải nói gì. Mẹ Lâm lại bảo: “Bác nhớ ngày trước cháu…”

“Dạ, đúng ạ, cháu thích thứ này nhất ạ!” Tôi ôm trái sầu riêng vào lòng, làm bộ yêu thích vô cùng, còn hít sâu một hơi… hu hu hu hu.

Mẹ Lâm nhướng mày: “Í, bác nhớ lúc trước cháu cực kỳ ghét sầu riêng mà.”

Tôi: “…”

Tôi vứt ngay sầu riêng sang bên Lâm Hạo Hải, bảo: “Cháu cháu cháu nhầm ạ! Cháu tưởng là quả thanh long!”

Lâm Hạo Hải: “…”

Nụ cười của m lại càng tươi rói, ngay đến khoé miệng trên gương mặt cứng đơ của cha Lâm cũng xuất hiện nét cười nhàn nhạt. Lâm Hạo Hải đặt quả sầu riêng sang góc bàn phía bên kia: “Được rồi, em đừng có nói lung tung nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”

Tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Hải. Anh ta liếc tôi một cái, sau đó quay đầu nói với mẹ mình: “Mẹ, con với Dĩ Sương bây giờ rất tốt, những việc trước đây đều đã qua cả rồi.”

Ý tại ngôn ngoại, đây đại khái là đang cầu tình cho tôi, xin mẹ anh ta đừng hành hạ tôi nữa…

Mẹ Lâm cười cười, bảo: “Mặc dù đã nghe con nói đại khái nhưng mẹ vẫn thấy rất hiếu kỳ, con bé Dĩ Sương lúc trước khiến con tránh như tránh tà, vào lúc sắp cưới Tiền Chấn Hựu sao lại… biến thành bạn gái con rồi? Đã thế còn sống chung luôn nữa.”

Thật là hoài nghi trúng hồng tâm, bác gái ạ!

Câu hỏi có độ khó cao thế này, đương nhiên là đẩy cho Lâm Hạo Hải! Tôi chớp chớp mắt nhìn Lâm Hạo Hải, anh ta cười cười: “Tình cảm là thứ chẳng thể nói rõ được, trái tim còn người khó đoán mà. Con cũng không biết vì sao mình ghét Lư Dĩ Sương, cũng chẳng biết tại sao lại thích Lư Dĩ Sương… Đúng không, Dĩ Sương?”

Tôi gật điên cuồng.

“Cũng phải.” Mẹ Lâm gật đầu đồng tình xong lại tiếp: “Dĩ Sương giống như biến thành người khác vậy.”

Mồ hôi tôi đổ như mưa: “…”

Mẹ Lâm đột nhiên lại bật cười: “Ừ, thế câu hỏi cuối cùng: Sao hai đứa lại ngủ riêng?”

Mợ chứ!!! Không nghĩ lại có câu này!

Quả thật, Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương nếu đã “tình trong như đã, mặt ngoài chẳng e” dắt nhau về sống chung rồi mà lại phân phòng ngủ riêng thì chẳng phải… chẳng phải quả là phi logic, quá kỳ quái bất thường sao!

Tôi lắp bắp một hồi vẫn chưa biết phải nói sao thì Lâm Hạo Hải đã nhanh hơn một bước: “Tối qua Dĩ Sương làm mình làm mẩy, bởi vậy bọn con mới ngủ riêng. Vốn bên đó là phòng khách, về sau sửa thành thư phòng và phòng để quần áo cho Dĩ Sương, cứ mỗi lần không vui là cô ấy lại về đó ngủ.”

Lâm Hạo Hải mỉm cười nhìn tôi: “Đúng chứ, Dĩ Sương?”

“Đúng đúng đúng!” Tôi gật đầu liên tục như giã tỏi: “Hôm qua Lâm Hạo Hải với chị Trương ở công ty chúng cháu bắn điện tới tấp luôn! Thế nên cháu mới ghen, mới… ngủ riêng ạ.”

Lâm Hạo Hải: “…”

(Chị Trương nằm một bên rồi còn trúng đạn: T__T)

Lâm Hạo Hải véo véo mặt tôi: “Dĩ Sương đừng ghen bừa nữa, anh với… chị Trương thật sự không có gì đâu.”

Oa oa oa, lực tay anh ta mạnh thế…

Mẹ Lâm như cười như không, cũng chẳng biết rốt cuộc bà có tin không nữa. Tôi lại ôm tâm trạng bất an thấp thỏm ngồi cùng bọn họ một lúc, chỉ lo mẹ Lâm ra chiêu gì đó nên cẩn thận hỏi han. May mà mẹ Lâm tâm tình có vẻ rất tốt, không tiếp tục lôi tôi ra chơi trò “tìm kiếm điểm khác biệt” nữa. Mắt thấy thời gian trôi dần, tôi đang chuẩn bị thở phào một hơi nhẹ nhõm thì cha Lâm nãy giờ vẫn ở bên chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng.

“Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi nhỉ?”

Tôi: “…”

Mẹ Lâm dường như được nhắc nhở, nhướng mày bảo: “Đúng rồi, Dĩ Sương, bác nhớ lúc trước cháu nấu ăn ngon lắm, lần này biểu diễn một bữa chứ?”

“Dạ?” Tôi lúng túng xua xua tay: “Không, không tốt lắm đâu ạ. Các bác từ xa đến mà lại ăn ở nhà… Đương nhiên là phải ra ngoài ăn mới được chứ ạ! Cứ chọn mấy món đắt cắt cổ cũng được, tuỳ ý hai bác! Đúng không, Lâm Hạo Hải…”

Mẹ Lâm cười nhạt, lắc đầu: “Bình thường ăn ngoài mãi còn chưa đủ sao? Đã đến đây, đương nhiên phải ăn mấy món thường ngày trong gia đình rồi.”

Cũng có lý…

Tôi lắp bắp một hồi, không biết phải lấy cớ gì. Mẹ Lâm hỏi: “Sao thế, Dĩ Sương không muốn nấu?”

Bà còn cười hiền từ bảo thêm: “Nếu đã không muốn thì cũng không cần gượng ép, ha ha.”

Lại “ha ha”!

Tôi muốn quỳ luôn xuống rồi, nhưng ngoài mặt chỉ có thể đứng lên, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không phải ạ, bác đừng hiểu lầm. Nếu bác đã muốn ăn cơm cháu nấu, đương nhiên ‘cung kính chẳng bằng tuân lệnh’!”

Nói xong liền quay người đi thẳng vào bếp.

Lâm Hạo Hải lập tức kéo tôi lại ấn xuống sô pha, mặt mày âm u: “Em ngồi đó cho anh là được rồi.”

Sau đó ngẩng đầu cười cười: “Mẹ, dạo gần đây Dĩ Sương không thích hợp nấu ăn lắm, để con làm cho.”

Mẹ Lâm đẩy gọng kính: “Ồ? Tại sao lại không thích hơp?”

Lâm Hạo Hải thở dài một hơi: “Đồ ăn Dĩ Sương nấu… Tóm lại, để con làm cho.”

Mẹ Lâm dường như càng khó hiểu hơn: “Đồ ăn nó nấu làm sao? Mẹ nhớ lúc trước nó gửi đồ ăn đến cho nhà chúng ta trông đều rất ngon lành mà, hương sắc đầy đủ cả.”

“Nhưng bên ngoài ngon ngọt, bên trong nhạt nhẽo”, Lâm Hạo Hải nói đầy đau thương, “Cái vị đó con cũng không muốn hồi tưởng lại.”

“… Nhưng lúc đó chẳng phải con vứt luôn hộp cơm cho Định Xuân ăn sao?” Mẹ Lâm thắc mắc.

Tôi chen vào: “Định Xuân, tên nghe quen quá, đó là ai ạ?”

“Là con chó giống Samoyed nhà bác.” Mẹ Lâm mỉm cười.

Tôi: “…”

Lư Dĩ Sương, cô còn mặt mũi nào chứ…

Lâm Hạo Hải bình tĩnh nói: “Nhưng sau khi Dĩ Sương đến đây sống cũng có nấu cơm cho con, thật sự là thảm không để đâu cho hết.”

Tôi bó tay chẳng biết dập lửa làm sao: “Đúng thế ạ… Xin lỗi…”

Mẹ Lâm bất đắc dĩ: “Vậy thì Dĩ Sương cháu nấu đi, A Hải con ở bên cạnh giúp đỡ để ý một chút. Dĩ Sương trước sau gì cũng phải học cách nấu sao cho vừa ngon vừa đẹp mắt, đúng không?”

“Dạ vâng.” Cháu tuyệt đối không muốn ở một mình với bác, cháu thà vào bếp ngửi khói hít dầu còn hơn!

Tôi kéo kéo Lâm Hạo Hải: “Đi nào, chúng ta đi mua đồ ăn thôi.”

Lâm Hạo Hải nhìn tôi một cái, gật đầu rồi đưa tôi đi, chỉ để lại cha mẹ Lâm ngồi trong phòng khách.

Vừa ra khỏi cửa tôi liền như tội phạm bị giam ba mươi năm trong tù rốt cuộc cũng được hít thở không khí tự do, hít từng hơi dài không khí trong lành. Lâm Hạo Hải buồn cười: “Có đáng sợ đến thế không?”

“Anh nói thì nhẹ nhàng rồi!” Tôi nước mắt lưng tròng, “Mẹ anh quá đáng sợ luôn!”

Lâm Hạo Hải: “Thế à? Để tôi nói cho mẹ ý kiến của cô…”

Anh ta quay người định về lại, tôi lẠtức giữ chặt: “Này, anh đừng có đổ dầu vào lửa chứ!”

Lâm Hạo Hải cuối cùng cũng không nhìn nổi, bật cười: “Được rồi, đừng căng thẳng nữa, mẹ tôi chỉ trêu cô thôi.”

“Hả? Là sao…” Tôi ngẩn ra nhìn Lâm Hạo Hải.

Lâm Hạo Hải: “Tôi nói với bà cô gặp tai nạn giao thông, rất nhiều việc trước đây đều không nhớ được nữa. Mặc dù bà chưa chắc đã tin nhưng cũng không hỏi thêm gì. Vừa rồi rõ ràng là cố ý muốn đùa cô… Cũng tại cô ngốc nữa, ngốc như thế, căng thẳng đến độ này, bởi thế nên bà mới càng có hứng thú trêu chọc.”

Tôi muốn khóc mà không ra nước mặt: “Sao sở thích của anh và mẹ anh giống nhau thế! Hành hạ tôi vui lắm sao! Đừng có cười trên nỗi đau của người khác thế chứ!”

Lâm Hạo Hải chẳng thèm để ý: “Ờ, vậy cô tự mình nói với bà đi.”

Tôi: “…”

Tôi hiếu kỳ: “Có điều sao vừa rồi anh cản tôi làm cơm cho các bác?”

Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ: “Cô cũng không tự nghĩ đến trình độ nấu ăn của mình đi. Mẹ tôi chắc muốn biết cô có thật là mất trí rồi không, kỹ năng nấu ăn là không thể quên được, bởi vậy mới bảo cô đi nấu. Nhưng mà… tôi là người biết chân tướng, sao có thể để cô mưu sát bố mẹ mình được!”

Tôi giậm chân: “Sao mà mưu sát được! Chẳng qua chỉ là mùi vị hơi quái dị tí thôi mà!!!”

Tôi giơ ngón cái và ón trỏ lên, cố ý để lại một khe nhỏ xíu giữa hai ngón, ý bảo món ăn tôi nấu chỉ khó ăn xíu thôi mà.

Lâm Hạo Hải căn bản chẳng thèm để ý, lôi tôi lên xe lái đến siêu thị, mua hết các nguyên vật liệu cần thiết xong lại xách tôi về nhà.

Bác gái chắc hành hạ tôi cũng mệt rồi, đã sớm vào trong nghỉ ngơi. Bác trai hệt như Lâm Hạo Hải mỗi ngày ngồi xem tivi buổi sáng, đang ngồi trên sô pha, mặt lạnh tanh đọc báo. Lâm Hạo Hải đưa tôi nhẹ chân nhẹ tay vào phòng bếp, sau đó vứt cho tôi một túi đậu tương: “Ngồi một góc bóc vỏ đi.”

Tôi nhận lấy cái túi, xách cái ghế đôn chuyên dụng của mình ra, thê lương ngồi một góc bếp bóc vỏ đậu tương.

Lâm Hạo Hải thì vô cũng thuần thục rửa đồ ăn, thái rau quả, chiên xào luộc nướng, từng động tác đều vô cùng thuần thục. Tôi nhìn đến xuất thần, nhất thời ngẩn ra. Lâm Hạo Hải hờ hững quay lại bảo: “Đến tách vỏ đậu tương cũng không muốn làm hả?”

Tôi: “…”

Khóc không được mà cười cũng không xong, tôi chỉ có thể tiếp tục cúi đầu làm việc. Đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi và Lâm Hạo Hải nhìn nhau một cái, sau đó tôi để ngay chỗ đậu tương sang một bên, bay thẳng đến cạnh Lâm Hạo Hải, giả bộ nghiêm túc nhìn anh ta làm, miệng còn không ngừng cảm thán: “Ồ, hoá ra phải làm như thế… Ừm, em nhớ rồi…”

Quả nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Lâm Hạo Hải hỏi: “Mẹ ạ? Trong này toàn mùi dầu mỡ, mẹ đừng vào.”

“Là cha.”

Không ngờ lại là cha của Lâm Hạo Hải!

Bác trai tiếp tục: “Đã được chưa, đói quá.”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải buồn cười: “Sắp rồi ạ.”

Đối phương lại chậm rãi rời đi.

“Cha anh… lại là người…” Ham ăn?

Hai chữ cuối tôi không dám nói ra miệng, Lâm Hạo Hải lại cười cười gật đầu: “Ừ. Năm đó cha mẹ tôi ở bên nhau là vì mẹ tôi nấu ăn rất ngon. Bởi vậy bà mới nói thân là con gái nhất định phải biết nấu ăn, như thế mới gả cho mối tốt được.”

Tôi trêu chọc: “Khó trách anh lại nấu ăn giỏi như thế! Sau này anh nhất định sẽ gả được mối tốt!”

Lâm Hạo Hải khẽ mỉm cười: “Thế sao?”

Tôi: “… Ha ha, đùa tí thôi mà.”

Lâm Hạo Hải gõ đầu tôi: “Tiếp tục ngoan ngoãn tách vỏ đậu tương đi.”

Tôi ôm đầu chạy lại bên cái ghế đôn. Đợi đến khi đậu tương đã tách xong, Lâm Hạo Hải liền làm món đậu tương xào thịt, món ăn thường nhật nhưng hương sắc đầy đủ, lại thêm những món anh ta làm lúc trước, tôi bưng từng món bày lên bàn ăn, sau lại xới cơm cho bác trai, bác gái. Bác trai một câu không nói vùi đầu vào ăn, xem ra đúng là đói lắm rồi…

Còn bác gái thì thưởng thức một chút, nói: “Ừm, mùi vị rất ngon. A Hải, con nấu ăn ngày càng lên tay đấy.”

Lâm Hạo Hải: “Dĩ Sương cũng có giúp đỡ.”

Tôi lập tức gật đầu: Cháu cũng giúp tách vỏ đậu tương đấy!

Mẹ Lâm cười cười, từ chối cho ý kiến. Trong bữa ăn, nhà họ Lâm dường như chẳng có ai lên tiếng, chắc vì câu nói “ăn không nói chuyện, ngủ không nói mớ” chăng… Bình thường nếu chỉ có tôi và Lâm Hạo Hải thì tôi vừa bắn cơm tung toé vừa huyên thuyên đủ chuyện. Mặc dù Lâm Hạo Hải thông thường đều lạnh nhạt nhìn tôi nhưng cũng không ngăn cản, có điều bây giờ hai bác đều có mặt, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong tôi chủ động đi rửa bát, mọi khi tôi đều quyết không làm, vứt cho Lâm Hạo Hải giải quyết. Lâm Hạo Hải mặc dù chẳng phải loại người gì tốt đẹp nhưng về mặt chăm sóc nhà cửa này thì chưa bao giờ ép buộc tôi cả, chắc là vì lần trước tôi làm vỡ đĩa, lại hại bản thân đến thê thảm nên anh ta sợ luôn rồi.

Tôi bê bát đĩa cẩn thận đưa vào phòng bếp, Lâm Hạo Hải lập tức đi theo: “Cô đứng bên nhìn là được rồi, đừng đụng vào.”

Tôi ngoan ngoãn đứng sang bên nhìn anh ta rửa bát: “Aizzz, đôi tay ngày kiếm một núi tiền này lại dùng để rửa bát đũa thật phí của giời. Mà thời gian anh rửa bát có thể kiếm thêm bao nhiêu tiền nữa chứ!”

Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: “Đúng thế, bởi vì có ai đó chỉ biết đợi ăn, không biết rửa đấy.”

“Ai, ai nói thế?” Tôi chột dạ, “Tôi có thể rửa mà! Là anh không cho tôi rửa đấy chứ!”

Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, cười gian: “Nhắc mới nhớ, sao anh lại không để tôi rửa bát? Là sợ xảy ra chuyện giống như lần trước à? Hóa ra anh cũng… Rất! Xót! Tôi!”

Lâm Hạo Hải cười âm trầm: “Thế sao?”

“Đúng thế!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, “Anh xem, tôi nói đúng nên anh xấu hổ rồi chứ gì?”

Lâm Hạo Hải bình tĩnh tính toán: “Ừm, tiền cái đĩa vỡ đó, tiền xăng đưa cô tới bệnh viện, tiền khám bệnh, à, cô cũng vừa nói, chỉ riêng thời gian rửa bát tôi cũng kiếm được cả mớ tiền nữa rồi… Công nhận, tôi rất xót, cô thấy thế nào?”

Tôi đổ mồ hôi như mưa: “Chúng ta không nên bàn luận về vấn đề này nữa… Tôi biết anh là người tốt mà, oà oà oà.”

Lâm Hạo Hải cười, cũng chẳng nói gì nữa. Tôi nhỏ giọng bàn bạc với anh ta ngày mai có cần đưa cha mẹ anh ra ngoài chơi không. Lâm Hạo Hải nhìn tôi đầy khinh bỉ, bảo cha mẹ anh ta chỉ muốn biết về Lư Dĩ Sương nên mới chạy đến xem thôi… Đưa họ đi chơi… cô nghĩ quá nhiều rồi.

Tôi choáng.

Quả nhiên đến chiều cha mẹ Lâm Hạo Hải đã ra ngoài, tôi thở phào một hơi, Lâm Hạo Hải lại bảo: “Đừng có mừng vội, tối nay bọn họ nhất định sẽ quay lại.”

“Hả?!”

“Hai người họ đến kiểm tra chúng ta, nhân tiện đi công tác luôn. Buổi chiều ra ngoài là để làm việc.” Lâm Hạo Hải giải thích.

Tôi nhăn nhó: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì tôi ngủ sớm chút, cũng không đến nỗi nhiều cơ hội nói chuyện với họ lắm đâu…”

Lâm Hạo Hải nghiêm túc nhìn tôi: “Ngủ mới là vấn đề.”

“… Hả?”

“Cô quên rồi à, theo lý mà nói, chúng ta phải ngủ cùng nhau.”

Vẻ mặt Lâm Hạo Hải cực kỳ âm trầm.

Tôi: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.