Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 9: Chương 9: Đêm kinh hoàng trong vườn trường




EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 9: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

"Ai! Ai ở phía sau!"

Người ở phòng bếp phía sau hét lên, đồng thời tiếng kim loại cùng kim loại va chạm.

Trước khi hai người chạy vào sau nhà bếp, họ nghe thấy tiếng động từ nhà bếp truyền ra vì vậy ăn ý dừng lại trước cửa.

Ở đây không có cửa chỉ được ngăn bằng một tấm rèm nhựa có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo đang đung đưa ở phía đối diện.

"Ai! Người nào ở phía sau!"

Người ở phòng bếp hét lên, đồng thời có tiếng kim loại cùng kim loại va chạm.

Tề Tư Nguyên cho rằng những người trốn bên trong nhà ăn có lẽ là Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh nhưng giọng nói của Cao Gia Tuấn không ngờ lại vang lên.

Có vẻ như lúc Cao Gia Tuấn rời đi trước cư nhiên cũng tới nhà ăn. Lúc này có thể đã nghe thấy tiếng động phía sau tiến đến kiểm tra. Rốt cuộc chế tài giả vung côn đập tường sẽ không có động tĩnh nhỏ. Chỉ là khi đó vẫn trong thời điểm trừng phạt, ước chừng bọn họ cũng không dám rời đi, nán lại cho tới bây giờ.

"Là chúng tôi."

Tiếu Mạc Hàng bình tĩnh trả lời:

"Chúng tôi vừa trốn khỏi quầy bán quà vặt."

Vừa nói, anh vừa lặng lẽ nhét chiếc rìu cầm tay vừa tìm được vào phía sau lưng.

Chiếc máy khoan điện nhỏ của Đổng Phi bị bỏ lại sau khi cửa được mở. Lúc đó, anh một tay kéo Tề Tư Nguyên một tay kéo Đổng Phi, thuận tay ném nó đi.

  

"Tiếu Mạc Hàng?" Cao Gia Tuấn thở dài nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của anh nhưng không thể không xác nhận một chút.

  

"Đúng. Là tôi và Tề Tư Nguyên."

Tiếu Mạc Hàng vừa nói vừa đưa tay ra mở tấm màn nhựa.

Lúc này ba người đàn ông đang đứng ở bếp sau, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay. Cao Gia Tuấn cầm cây cung của Đại Từ, Đại Từ cầm một con dao dài cắt dưa hấu, Lý Văn Đào đang cầm một thanh sắt lớn, tất cả đều có vẻ lo lắng khẩn trương ở tư thế chuẩn bị, canh cửa.

Nhìn thấy quả thực chỉ có Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên hai người đi ra, cả hai đều không có vũ khí trong tay, bầu không khí liền dịu đi. Dù sao thì lúc trước bọn họ cũng ở cùng một nhóm, Cao Gia Tuấn đối với hai người này vẫn tương đối yên tâm.

Lúc này hai người cũng chật vật, mặt xám mày tro, từ đầu đến quần áo đều xám xịt.

"Các người sao lại thế này? Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?"

Cao Gia Tuấn hỏi nhưng thật ra buông cây cung trên tay xuống.

Tiếu Mạc Hàng chậm rãi đi tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng mới trấn định được, thở dài nhẹ nhõm:

"Lúc trước chúng tôi cũng chạy trốn tới bên ngoài nhà ăn. Ai biết cửa đã khóa. Thấy không có thời gian, chúng tôi liền trốn vào quầy bán quà vặt bên cạnh. Ai mà biết được con quái vật kia vẫn đuổi tới chẳng mấy chốc phá hủy cửa, chúng tôi đành chạy trốn vào nhà kho bên cạnh mới phát hiện được hai nhà kho thông với nhau liền bỏ chạy lại đây. "

"Vừa rồi thật là nghìn cân treo sợi tóc, quái vật thiếu chút nữa liền đuổi theo chúng tôi vừa vặn chế tài giả thời gian kết thúc...... Có lẽ là chúng tôi mạng lớn."

Tiếu Mạc Hàng cảm khái nói, ánh mắt rất chân thành.

Cao Gia Tuấn và những người khác nghe vậy lòng còn cảm thấy sợ hãi chỉ có Tề Tư Nguyên liếc Tiếu Mạc Hàng nhưng cũng không lên tiếng, những lời của Tiếu Mạc Hàng là không đúng sự thật, anh ta không nhắc đến hai người kia nhưng cũng không cố ý che giấu. Đó là loại, tôi không nói vì bạn không hỏi, không phải vì tôi không cố ý nói.

"Đi thôi, mọi người hiện tại đều ở trong sảnh. Chúng ta đi thương lượng xem nên làm gì tiếp theo."

Cao Gia Tuấn xem như tiếp nhận lời nói của Tiếu Mạc Hàng. Rốt cuộc con quái vật ban đầu tấn công chính là nhà ăn nhưng sau khi đập cửa một thời gian dài mới rời đi nơi khác. Quầy bán quà vặt gần nhất khớp với những gì họ nghe được, lời giải thích của Tiếu Mạc Hàng rất hợp lý.

Tiếu Mạc Hàng gật đầu đi theo ba người họ, chuẩn bị rời khỏi nhà bếp cùng đi ra sảnh. Chỉ là Cao Gia Tuấn đột nhiên dừng lại vào lúc này, quay đầu đánh giá Tề Tư Nguyên một phen, đánh giá đến Tề Tư Nguyên không thể giải thích được.

"Hình như tôi chưa bao giờ nghe Tư Nguyên đồng học nói chuyện qua? Vẫn giống như trước không quan tâm đến mọi người! Nhưng mà hai người có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Thấy lúc nào cũng không rời nhau."

Cao Gia Tuấn cười như đang tán gẫu đùa giỡn nhưng ánh mắt hắn nhìn Tề Tư Nguyên lại đầy vẻ dò xét.

Tề Tư Nguyên cẩn thận một hồi nghĩ kỹ, xác thật từ khi gặp Cao Gia Tuấn mặc dù Cao Gia Tuấn tồn tại ở đó nhưng cậu thật sự chưa nói chuyện qua.

Lúc đầu là vì cậu không tin bất cứ ai, duy trì một mức độ cảnh giác nhất định đối với Cao Gia Tuấn và những người khác cho dù là Tiếu Mạc Hàng cũng vậy. Sau đó nhóm của Cao Gia Tuấn rời đi trước, Tề Tư Nguyên không có cơ hội nghe những gì hắn nói với Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh. Sau đó nữa cậu không nói gì mà chỉ giao quyền chủ động cho Tiếu Mạc Hàng. Cậu luôn cảm thấy Tiếu Mạc Hàng đã dự định trước nhiều chuyện, chính mình hà tất làm điều thừa.

Kết quả dường như chính sự im lặng của cậu đã thu hút sự chú ý của Cao Gia Tuấn.

"Anh ấy đã cứu tôi vào thời điểm xảy ra đợt trừng phạt đầu tiên."

Tề Tư Nguyên nói ngắn gọn, cậu không định giải thích quá nhiều, cậu không quan tâm Cao Gia Tuấn nghĩ gì về mình, giải thích chỉ để trước mắt chung sống hòa bình tạm thời. Cậu tin rằng sự yên bình này có lẽ sẽ ngày càng ít đi trong tương lai.

"Ồ. Tề Tư Nguyên đồng học hai lần đều gặp gỡ chế tài giả, cũng là vận khí rất không tốt."

Cao Gia Tuấn cười nói.

Tề Tư Nguyên mang theo vài phần kỳ quái nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:

"Lần đầu tiên chế tài giả xuất hiện ở tòa nhà dạy học thứ nhất chúng tôi chính là ở nơi đó gặp được các người. Các người không gặp sao?"

Không cần phải nói đến lần thứ hai, chế tài giả đã đến nhà ăn đầu tiên nhưng nó phát hiện vào không được mới đi đến quầy bán quà vặt. Vì vậy những nhận xét đầy ẩn ý của Cao Gia Tuấn dường như có vẻ dư thừa.

Cao Gia Tuấn bị Tề Tư Nguyên chặn trong chốc lát, từ khi gặp hai người, Tiếu Mạc Hàng dường như luôn chủ đạo điều khiển cho nên hắn tự nhiên mà nhận định Tề Tư Nguyên phụ thuộc vào Tiếu Mạc Hàng, không nói lời nào bởi vì cậu ta không giỏi ăn nói vì vậy mới cố ý thử một chút, ai mà biết được lập tức bị đẩy trở về.

Hơn nữa Tề Tư Nguyên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng còn có chút nghi ngờ về chỉ số IQ của hắn, điều này khiến Cao Gia Tuấn có chút tức giận. Chỉ là hiện tại tình huống không đúng, hắn phát hiện Tề Tư Nguyên cũng không sợ hắn, hoặc là, Tề Tư Nguyên kỳ thật không sợ bất kỳ kẻ nào giống như lúc vừa mới chuyển trường năm xưa. Vì vậy hắn tranh chấp với Tề Tư Nguyên ở chỗ này đều là vô nghĩa.

Trong nháy mắt, Cao Gia Tuấn lại thấy Tiếu Mạc Hàng nhìn mình cười như không cười thật ra có chút ý tứ ăn dưa bở cùng đám người xem diễn. Nhất thời hắn không còn cách nào khác ngoài cười mỉa một tiếng, tự mình chuyển đề tài:

"Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian."

Nói xong vẫn như cũ dẫn đầu rời đi nhưng trong lòng lại ghim Tề Tư Nguyên.

Tề Tư Nguyên, người đang bị tụt lại phía sau lại vào lúc này khẽ cười một tiếng, trầm giọng nói với Tiếu Mạc Hàng:

"Bắt nạt kẻ yếu là thói hư tật xấu ăn sâu bén rễ của con người. Khi kỳ vọng của bạn khác với thực tế, cảm giác chênh lệch sẽ biến thành phẫn nộ và hận thù chuyển dời lên người khác. "

"Đại luật sư, tôi biết cậu hiểu tâm lý học cho nên hãy tóm tắt nó bằng ngôn ngữ đơn giản, cảm ơn."

Tiếu Mạc Hàng nhướng mày.

"Theo phương thức bình thường mà nói, hắn vốn tưởng tôi dễ bị bắt nạt, kết quả phát hiện không phải như vậy. Loại nhận thức sai lầm này hình thành lỗ hổng trong tâm lý của hắn, hắn bắt đầu ghét bỏ tôi."

Tề Tư Nguyên ánh mắt lạnh lùng:

"Hắn vẫn như trước đây không thay đổi chút nào, cũng không rút được bài học."

Lời nói của Tề Tư Nguyên dường như gợi lại quá khứ, bất quá Tiếu Mạc Hàng không có hỏi đến vì họ đã đến sảnh nhà ăn.

Quả nhiên có những người khác trong sảnh, tất cả đều đã gặp qua. Thậm chí còn bao gồm cả kẻ điên Phương Chi Du có khuôn mặt đầy máu.

Chỉ là hiện tại hắn không điên, cả người thoạt nhìn bình thường, trên mặt cũng đã rửa sạch nhưng có lẽ trong điều kiện hạn chế nên chưa rửa sạch sẽ, tóc và mặt vẫn như cũ nhìn ra được vết máu.

Vết thương trên trán cũng đã được băng bó, có thể thấy kỹ thuật băng bó không chuyên nghiệp, chỉ vội vàng xé quần áo rồi quấn lại nhưng tinh thần của Phương Chi Du thoạt nhìn không tệ, vết thương trên đầu có lẽ chỉ để dọa người. Kỳ thật không nặng.

Hắn ngồi một mình một bàn, nhìn chằm chằm vào nhóm người từ phía sau bếp đi tới.

Sau đó còn có Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh, lúc này Mã Tiểu Lộ cũng đang ngồi cùng bọn họ, bọn họ chiếm lĩnh đại sảnh phía nam gần cửa nhất, hai người cũng nhìn chằm chằm nhóm người từ phòng bếp sau đi ra, mà Mã Tiểu Lộ tránh sau lưng bọn họ cũng không ngẩng đầu.

Hàn Ái một mình đứng gần bếp có lẽ đang đợi những người bên trong. Khi nhìn thấy Cao Gia Tuấn và những người khác đi tới trong tình trạng tốt liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng, phản ứng của Phương Chi Du nhướng mày mà bọn Tần Hải trông rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng lại hừ lạnh một tiếng:

"Thế mà vẫn còn sống, mạng lớn nhỉ!"

Lúc trước bọn họ mở cửa cho Mã Tiểu Lộ tiến vào, Phương Chi Du cũng nhân cơ hội chen vào, không thấy hai tiểu tử kia tưởng rằng bọn họ ném Mã Tiểu Lộ lại tự mình chạy. Lúc đó thời gian trừng phạt sắp đến, không có cổng sắt bảo vệ, Tần Hải hi vọng bọn họ chạy loạn gặp phải chế tài giả là tốt nhất, thứ nhất có thể trì hoãn nguy cơ về thời gian cho những người khác, thứ hai bọn họ luôn cảm thấy đây là hai chướng ngại vật biến mất cũng được.

Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên không để ý đến họ, ngay cả ánh mắt cũng chỉ đảo qua sau đó hai người đều không hẹn mà cùng quan sát Phương Chi Du, người đang chơi dao găm một mình.

"Lại gặp mặt."

Phương Chi Du hướng hai người vẫy tay, không giống với bộ dáng điên cuồng trước đây.

Tiếu Mạc Hàng gật đầu với hắn xem như đáp lại, bất quá anh cũng hỏi Phương Chi Du:

"Tại sao anh lại muốn giết Lâm San San?"

Khi anh ta hỏi, vẻ mặt và giọng điệu vẫn giống như đang nói về những câu chuyện phiếm thường ngày. Phảng phất cũng không phải hỏi về việc giết người.

  

Ngay khi những lời này vừa nói ra, ngoại trừ Tề Tư Nguyên cùng Phương Chi Du, tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cậu nói cái gì?"

Cao Gia Tuấn mở to hai mắt nhìn Phương Chi Du, rồi nhìn Tiếu Mạc Hàng.

  

Ánh mắt của những người khác cũng dồn về phía Phương Chi Du.

Biểu hiện của Phương Chi Du không thay đổi nhiều, cũng không bởi vì không khí căng thẳng lên đột ngột mà phòng bị. Hắn nhún vai nhìn chằm chằm Tiếu Mạc Hàng nói:

"Đó là bởi vì con ả đó đáng chết. Ả hại chết Xuân Mỹ lại muốn hại cả tôi."

Sau đó, hắn chỉ vào trán mình và nói tiếp:

"Cái này là kiệt tác của con ả đó. Ả nghĩ rằng tôi đã chết, kết quả tôi mạng lớn không chết được, giết chết cô ta bất quá chỉ để báo thù mà thôi."

"Cô ta chỉ là một nữ nhân làm sao mà tổn thương đến anh được? Sức của anh lại lớn như vậy."

Tề Tư Nguyên hỏi, chỉ cần dựa theo khoảng cách lúc ấy giữa Phương Chi Du và bọn họ với lực đạo phóng dao đâm chết Lâm San San mà nói, sức lực của hắn ta không nhỏ chút nào. Hơn nữa nếu mục tiêu của hắn chính là Lâm San San, với cú phóng dao chính xác như vậy, hắn thậm chí đã luyện tập qua nhiều lần.

Phương Chi Du cười lạnh một tiếng nhìn Tề Tư Nguyên vài lần, đại khái cảm thấy cậu có điểm lạ mặt nhưng hắn ta như cũ vẫn đáp lời:

"Cô ta là bạn thân nhất của Tuyên Mỹ, tôi là bạn trai Tuyên Mỹ, thêm nữa chúng tôi vốn là bạn học cấp ba, vì vậy chúng tôi rất thân thiết. Kết quả là - con tiện nhân đó— " hắn nghiến răng nghiến lợi.

  

Sau đó, hắn kể về việc mà bản thân đã trải qua.

Ở phía nam trường cao trung Bình Tân có khu rừng nhỏ. Có một hồ nhân tạo phía sau rừng cây. Thời học sinh có không ít đôi uyên ương tranh thủ tiết tự học buổi tối hẹn nhau ở đó. Cách đây rất lâu, Phương Chi Du cùng Ngô Tuyên Mỹ là một trong những người đã hẹn hò ở đây.

Sau khi tốt nghiệp, Phương Chi Du cùng Ngô Tuyên Mỹ vào cùng một trường đại học, hai người vẫn duy trì mối quan hệ tình lữ ổn định, mà Lâm San San là bạn thân từ thời cao trung của Ngô Tuyên Mỹ.

  

Trong ván đầu tiên của trò chơi, Phương Chi Du cùng Ngô Tuyên Mỹ còn có Lâm San San chính là tỉnh lại từ hồ nhân tạo đó.

Đêm đó, cả ba người lẽ ra sẽ có một buổi tụ tập tại nhà của Phương Chi Du nhưng họ lại tỉnh dậy ở gần hồ nhân tạo.

  

Trong đầu ai cũng hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra. Mặc dù mọi người đều phát hiện nội dung trong điện thoại di động nhưng họ không coi trọng những nội dung đó. Thậm chí, Ngô Tuyên Mỹ cùng Lâm San San còn hoài nghi tự hỏi liệu đây có phải là trò đùa dai của Phương Chi Du hay không.

Họ mất rất nhiều thời gian mới tìm hiểu được chính mình đang ở nơi nào. Sau đó là bất ngờ cùng sợ hãi. Cuối cùng cả ba quyết định rời đi.

  

Về phía tây của rừng cây nhỏ là thư viện, lối vào chính của thư viện quay về hướng bắc đối diện là toà nhà thực nghiệm, hướng bắc tòa thực nghiệm là khu dạy học thứ nhất, 3 toà nhà gần như nằm trên một đường thẳng.

Ở phía tây giữa khu dạy học thứ nhất và thư viện, đối diện với tòa nhà thực nghiệm là cổng nhỏ phía tây của trường. Vào thời điểm đó, một cửa nhỏ phía sau hằng ngày đều không được mở ra. Tuy nhiên, nơi đó lại là lối ra gần nhất để rời khỏi rừng cây.

  

Vì vậy cả ba quyết định đến cửa phía Tây xem liệu họ có thể thoát ra được hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.