Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 118: Chương 118: Ẩn sĩ điên rồ




Với từng gốc từng gốc Huyết Linh chi, Vân Ỷ Phong cũng dần khoẻ lên. Không cần người khác đỡ, đã có thể tản bộ chầm chậm, đi loạn khắp núi đồi, còn biết đường tránh mặt tướng sĩ Đại Lương để không bị cáo trạng. Lần nào đun thuốc xong cũng không thấy người đâu, Tiêu vương điện hạ vô cùng đau đầu, từ đó luận ra—ở ngay cạnh mà còn không khiến người ta bớt lo, nếu đưa về Vương thành hay Phong Vũ môn, e là thoắt cái cũng sẽ chạy biến đi đâu mất.

Vân Ỷ Phong giải thích: “Gần đây đầu óc ta không được minh mẫn cho lắm, thật đấy.” Cho nên lén đi bằng cửa sau, nửa ngày mới nhớ phải quay lại.

Quý Yến Nhiên lau tay cho hắn: “Ta biết, chỉ nhớ ăn cơm, không nhớ uống thuốc.”

Vân Ỷ Phong: “...” Sao lại nói thế, ta thật sự không nhớ mà. Cho nên còn chủ động hỏi Mai tiền bối mấy lần, chỉ sợ mình giải được độc xong, lại quên đi người trong lòng, về sau tình nhân hoá người dưng, vừa nghe đã muốn rơi lệ.

Mai Trúc Tùng khuyên nhủ lần thứ mười tám, không có chuyện đó đâu mà, lại thắc mắc, môn chủ nghe đâu loại chuyện hoang đường này vậy?

Vân Ỷ Phong nghiêm túc nói, tiểu thoại bản đều có diễn biến này.

(*mấy đoạn này cf. “Đồng quy”—bộ thứ 5 trong hệ liệt Giang hồ của má San nè, Vân nhi tính cosplay Tiểu Minh Ngọc hay gì 囧囧囧)

Mai Trúc Tùng: “...”

Mai Trúc Tùng tận tình giảng giải: “Thoại bản đầu đường đúng là toàn viết mấy chuyện hương diễm kì lạ, độc của môn chủ ở trong tâm mạch, chứ có phải trong đầu đâu mà mất trí nhớ, lại còn quên đúng mình Tiêu vương điện hạ? Gần đây hay quên là do lúc trước bệnh nặng lâu quá, thân thể chưa kịp hồi phục hoàn toàn thôi, dần dần sẽ khá lên, mau về nghỉ ngơi đi.” Làm ơn đừng đến phiền ta nữa.

Vân Ỷ Phong bị đại phu mời ra tận cửa, nghĩ bụng, ây dà.

Vốn còn định giả bộ mất trí nhớ trêu Quý Yến Nhiên một chút, nhưng trông đối phương gần đây bận bịu, hắn đành thu lại ý đồ xấu xa của mình, hỏi: “Hồi chiều thấy Vương gia với Giang ngũ gia nói chuyện gì vậy?”

“Về cây đàn cổ tìm được ở Nhã Nhạc Cư bữa trước ấy.” Quý Yến Nhiên nói, “Giang Nam Chấn tự nhận mấy năm gần đây hắn mua không ít đàn, nhưng cũng chỉ là một sở thích nho nhỏ, chủ yếu thấy hiếm lạ thì mua, hoặc được ông chủ nịnh nọt cho vài câu liền mua bảy tám cái về, quả thực không có thời gian thưởng thức hết để mà nhỡ rõ từng lai lịch. Còn Lư tướng quân, nhiều năm trước đây, quả thực đã từng ghé thăm Giang gia một lần.”

Vân Ỷ Phong ngạc nhiên: “Ô?”

Lúc ấy Lư tướng quân suất binh ra biển chống cường đạo, Giang Nam Đấu có thể vì muốn lôi kéo triều đình, cũng có thể vì hắn thật sự hiệp nghĩa can đảm, mà quyên góp rất nhiều, từ lương thảo, thuốc trị thương đến áo bông cho chúng tướng sĩ, lại còn xuất quỹ làm năm chục chiếc thuyền chiến, vì vậy sau khi thắng lợi trở về, Lư tướng quân mới đích thân tới Giang gia nói lời cảm tạ, lúc ấy Giang Nam Chấn cũng có mặt ở đó.

Vân Ỷ Phong hỏi: “Lư tướng quân và Giang có quan hệ thân thiết sao? Về sao bọn hắn còn qua lại không?”

“Giang Nam Chấn nói hắn không rõ chuyện, e là phải hỏi Giang Nam Đấu mới biết được.” Quý Yến Nhiên nói, “Nhưng với tình trạng hiện nay, cũng chưa biết Giang Nam Đấu có thể tỉnh lại nữa hay không. Nghe nói Giang gia có phái người đến đảo Mê Tung tìm Quỷ Thứ, mà không biết vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

“Chắc là trên đảo xảy ra chuyện lớn.” Vân Ỷ Phong duỗi người, thuận miệng nói, “Không thì hắn đã chẳng mặc kệ ta như thế, hoặc nghiêm trọng hơn, có khi lại bị người ta bắt giết rồi cũng nên.”

Quý Yến Nhiên không muốn cho Quỷ Thứ chết dễ dàng như thế, còn chưa kịp tính sổ hai mươi năm trời đối phương hành hạ Vân Ỷ Phong dã man, nếu để người ngoài dùng một đao kết liễu thì quá lợi cho tên cầm thú đó rồi. Hắn cũng không nói cho Vân Ỷ Phong nghe những chuyện bực mình này, mà chờ đến chạng vạng, phân phó thân tín phái người đến đảo Mê Tung, thăm dò xem tình hình trên đó rốt cục là thế nào.

Ở trong hẻm núi, thời gian trôi qua không nhanh không chậm. Không nhanh là bởi bên ngoài vẫn còn một đống nhiễu nhương, nghĩ đến lại thấy phiền lòng. Không chậm là vì cổ độc trong cơ thể Vân Ỷ Phong đã giải xong, từ giờ không cần nơm nớp lo khi nào độc phát độc lui, về sau vẫn còn nhiều thời gian thăm thú Giang Nam, càng nghĩ càng thấy vui vẻ, ngay cả núi thây biển máu cũng không còn đáng sợ. Hôm trước ngày rời đi, Vân Ỷ Phong ngắm nhìn trời chiều trong hẻm núi, hỏi: “Lão đại nhân Nguyên Kiệt vẫn không chịu nói ra bí mật liên quan đến cổ trấn Râm Bụt này sao?”

“Phụ hoàng đã hạ chỉ bắt hắn kín miệng, ta cũng không thể gặng hỏi.” Quý Yến Nhiên nói, “Nhưng mà hắn có nói, suốt mấy chục năm ở đất này, hắn chỉ phái binh trấn thủ chứ chưa từng đi vào hẻm núi, cho nên không biết bên trong có Huyết Linh chi, không cố ý giấu giếm hay gì.” Mà người của triều đình, Phong Vũ môn hay Quỷ Thứ phái đi đều chỉ tìm kiếm trong thành Tương Sở, bởi trấn Râm Bụt cũ đã biến mất khỏi bản đồ, thay bằng một vùng núi hoang mênh mông không có bất kì dấu hiệu nào, lại bị quan phủ cấm vào mấy chục năm, ngay cả dân địa phương cũng còn quên mất về địa phương hoang vắng ấy, bảo sao chẳng thu hoạch được gì.

Về quá khứ liên quan đến Lư tướng quân và trấn Râm Bụt cũ, e là phải về Vương thành hỏi Hoàng thượng trước, rồi mới quyết định có điều tra tiếp hay không, dù gì cũng không vội được. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là đến thành Kim Phong, xem xem bang chủ Cung Thiên của Thiên Thu bang và vị quan địa phương Từ Dục xấu số kia thế nào.

...

Phi Sương Giao và Thuý Hoa đã chờ sẵn ở cổng ra của hẻm núi, một trắng một đen cường tráng khoẻ mạnh, các tướng sĩ Đại Lương đồng loạt cảm khái, nhìn đi, ngay cả ngựa của Vương gia và Vân môn chủ cũng xứng đôi ân ái như thế kia, đúng là một cặp trời sinh, một cặp trời sinh mà.

Đang bàn tán, không biết vì sao Thuý Hoa bỗng quay ra cọ cọ Phi Sương Giao, khiến ngựa trắng cường kiện bất mãn thở phì phì, làm bộ hung hăng doạ cho ngựa đen hoảng sợ chạy ra núp sau lưng Mai Trúc Tùng, nhất quyết không chịu ra ngoài nữa.

Chúng tướng sĩ: “...”

Nhưng mà không sao, Quý Yến Nhiên vốn cũng không định để Vân Ỷ Phong cưỡi ngựa một mình, hắn cẩn thận khoác cho đối phương tấm áo choàng mỏng, ôm vào trong ngực vẫn chưa thấy đủ, đi đường cũng cực kì chậm, được vài bước lại dừng nửa canh giờ, mưa bụi lất phất liền tìm tiệm nghỉ chân, mặt trời lên cao cũng không đi, vì nóng.

Đối với tốc độ lên đường như rùa bò này, nhóm tướng sĩ cận quân dĩ nhiên không có ý kiến gì, Giang Nam Chấn cũng rất ân cần quan tâm, người duy nhất chịu dày vò, e là chỉ có Từ Dục và Cung Thiên—toàn thành Kim Phong bị đại quân bao vây chặt chẽ, quan phủ và Thiên Thu bang thì càng không lọt vào được cả một con muỗi, muốn tìm viện trợ cũng không có cửa, cả ngày ở trong bầu không khí bức bách, sống không bằng chết.

Đợi tới khi đoàn người của Tiêu vương điện hạ đặt chân vào thành Kim Phong, Từ Dục đã phát bệnh vì lo lắng quá độ, bộ dạng tiều tuỵ điên điên khùng khùng, bị tha như xác chó đến trước mặt Quý Yến Nhiên, này cũng coi như tiết kiệm thời gian thẩm vấn, bởi vừa nhìn thấy chồng sổ sách nọ, hắn đã run rẩy dập đầu nhận tội, khai hết lịch sử cấu kết tham nhũng cùng Cung Thiên, chỉ cầu có thể giữ được toàn thây.

Quý Yến Nhiên hỏi: “Ai cho ngươi lá gan ám sát bản vương ngày đó, nói đi?”

“Là... là một người bịt mặt, không rõ diện mạo, công phu rât cao.” Từ Dục kể lại mọi chuyện phát sinh hôm ấy, từ chuyện đối phương tự xưng mình có thâm thù đại hận với Giang Nam Chấn, đến vài trang giấy bị xé ra từ đống sổ sách, lại ai oán lên tiếng: “Người bịt mặt chỉ nói Giang Nam Chấn sẽ đi qua hẻm núi Ngư Nhi, xúi ta và Cung Thiên đặt bẫy giết chết hắn, chứ chưa từng nói Vương gia cũng có mặt ở đó.”

Từ Dục đã lập tức huỷ đi những trang giấy kia, nhưng vẫn nhớ rõ vị trí của chúng, vì vậy nhanh chóng chỉ ra được chỗ thiếu trong đống sổ sách Quý Yến Nhiên mang theo, quả nhiên là có vết xé.

Chứng cứ hoàn toàn xác thực, hai người Từ Cung liền bị tống vào đại lao. Sự vụ của địa phương tạm thời giao cho thống lĩnh trú quân cai quản, ngoài ra, Thiên Thu bang cấu kết và viện trợ cho Từ Dục đã nhiều năm, người có liên quan không ít, cần cẩn thận điều tra thêm—còn việc bổ nhiệm quan viên mới, chí ít cũng phải mất nửa năm nữa. Nhưng nói thế nào, thì bang phái hô phong hoán vũ ở thành Kim Phong một thời, từ đây xem như triệt để thất thủ, khó mà phục hưng lại được.

Giang Nam Chấn phấn khởi ra mặt: “Vương gia quả nhiên là quyết đoán mạnh mẽ, vì dân hành động.”

Quý Yến Nhiên không hứng thú với lời nịnh nọt của hắn, chỉ nhấc ấm lên châm trà: “Giang ngũ gia, ngồi đi.”

“Vương gia có chuyện muốn nói sao?”

Quý Yến Nhiên nói: “Theo Từ Dục thú nhận, đống sổ sách kia vẫn luôn được giấu kĩ trong mật đạo, vô cùng bí mật, làm thế nào mà Giang ngũ gia lại có được chúng?”

Giang Nam Chấn lại rất thẳng thắn: “Ban đầu ta cũng không có ý động đến quan phủ, chỉ là trong lúc điều tra về Cung Thiên thì kéo theo Từ Dục. Phải phái người theo dõi bằng nhiều cách, vất vả mãi mới đào được đống sổ sách này, thăm dò ra tội bòn rút quốc khố của hai người, vừa lúc còn biết Huyết Linh chi ở đâu, nên mới mong có thể hợp tác với Vương gia.”

“Cho nên đống sổ sách này là do đệ tử Giang tìm ra?” Quý Yến Nhiên hỏi lại một lần.

Giang Nam Chấn phát giác điểm dị thường, thăm dò hỏi: “Vương gia có nghi vấn gì sao?”

“Sổ sách bị người xé mất vài trang.” Quý Yến Nhiên nói, “Có người cầm vài trang này đến tìm Từ Dục, bày tỏ thâm thù đại hận với Giang ngũ gia, xúi hắn đi tìm Cung Thiên, thiếp lập bẫy đá lăn ở hẻm núi Ngư Nhi. Điều mà bản vương nghi vấn, là nếu sổ sách đã do đệ tử Giang gia tìm thấy trong mật đạo, thì rốt cục người ấy xé được mấy trang giấy kia vào lúc nào?”

Giang Nam Chấn đổ mồ hôi lạnh đầy trán: “Chuyện này...”

“Thật ra, Giang ngũ gia cũng là ân nhân cứu mạng của Vân nhi, bản vương dĩ nhiên rất cảm kích.” Quý Yến Nhiên lạnh giọng nói, “Nhưng trận đá lăn trong hẻm núi Ngư Nhi hôm ấy, đã làm hơn mười tướng sĩ bị thương, lại doạ Vân nhi một phen suýt nữa không qua nổi, món nợ này, ta nhất định phải tính cho ra nhẽ với kẻ chủ mưu, nếu Giang gia không có quan hệ gì với người bịt mặt kia, tốt hơn hết hãy làm rõ luôn bây giờ, tránh cho về sau lại liên luỵ.”

Giang Nam Chấn trầm mặc một lát, thở dài nói: “Xin Vương gia thứ tội, quả thật ta cũng... có chút quan hệ với người bịt mặt kia, thực không dám giấu, đống sổ sách nọ là do hắn mang đến cho ta.”

Theo lời Giang Nam Chấn, người kia là một ẩn sĩ giang hồ, bọn họ quen biết nhờ cùng có đam mê với đàn, cả hai đều đánh gia cao đối phương, cũng có thể coi là tri kỉ.

“Hắn biết ta muốn đoạt chức Chưởng môn của Giang gia, còn biết Giang Lăng Tự bí mật cấu kết với Lê minh chủ sẽ tạo thành một uy hiếp lớn, bèn nói rằng mình có biện pháp khiến liên minh ấy sụp đổ, rồi đưa ta đống sổ sách kia.” Giang Nam Chấn tỏ vẻ xấu hổ, “Có lẽ là lo ta không thuyết phục được Vương gia, nên hắn mới xé đi vài trang giấy, kích động Từ Dục đối địch với Vương gia. Cũng may là Vân môn chủ không sao, thương thế của các tướng sĩ đã không còn đáng ngại, thỉnh cầu Vương gia, tha cho hắn lần này.”

Quý Yến Nhiên nhíu mày: “Ẩn sĩ này đúng là tận tâm tận lực giúp Ngũ gia đoạt chức Chương môn, nhưng mưu hại hoàng thân quốc thích chính là tội chết, loại giao tình này... Hắn tên gì?”

Giang Nam Chấn đáp: “Không có tên, chỉ tự xưng là Cầm Si, ta thường gọi hắn là Cầm huynh.”

“Cầm Si, thôi được, nể mặt Giang ngũ gia, bản vương tha cho hắn lần này.” Quý Yến Nhiên nói, “Trùng hợp là Vân nhi cũng rất mê đàn, sau này nếu có cơ hội, cho hai bọn họ gặp nhau bàn luận một phen cũng tốt.”

Đúng lúc Vân Ỷ Phong đẩy cửa bước vào, tò mò hỏi: “Bàn về cái gì?”

Quý Yến Nhiên đáp: “Kĩ thuật đàn.”

Vân môn chủ vui mừng khôn xiết: “Với ai? Ta sẵn sàng rồi.”

Giang Nam Chấn: “...”

“Trước mắt chưa được, ngươi phải dưỡng sức cho thật tốt đi đã.” Quý Yến Nhiên đưa qua một tách trà ấm, nhìn hắn uống xong liền dẫn người ra ngoài ăn cơm. Trước khi đi còn quay lại nhắc nhở: “Đá lăn không có mắt, Cầm Si tiên sinh tình nguyện gánh tội chết giúp Ngũ gia đoạt chức chưởng môn, cớ gì lại vô tâm với tính mạng của Ngũ gia như thế, không sợ tổn thương bằng hữu của mình sao, bao giờ gặp lại, ngươi thay bản vương khuyên hắn một câu, đừng làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa.”

Giang Nam Chấn thấp giọng nói: “Vương gia nói đúng, ta nhất định sẽ dạy bảo hắn một phen, cam đoan không tái phạm.”

Thời tiết bên ngoài rất tốt.

Vân Ỷ Phong phe phẩy cây quạt xếp không biết lấy từ đâu ra, bộ dáng phong lưu tuấn tú, vẫn đang nghĩ về người tên Cầm Si được nhắc đến, hỏi, đấy là ai?

“Ngươi là môn chủ Phong Vũ môn, sao lại hỏi ta đấy là ai?”

Môn chủ Phong Vũ môn bị truy hỏi, bèn nói lí, người yêu đàn trong giang hồ nhiều như vậy, ai muốn tự xưng là Cầm Si mà chẳng được, làm sao ta biết các ngươi đang nói đến người nào chứ?

(*cầm si: mê đàn)

Quý Yến Nhiên cười cười, kể lại những gì Giang Nam Chấn vừa nói.

Vân Ỷ Phong nghe vậy nhíu mày: “Thế gian thật sự có người điên rồ, bất chấp hậu quả giúp Giang Nam Chấn đoạt chức chưởng môn như vậy sao?”

“Giang hồ rộng lớn, thiếu gì mấy người kì lạ, quả thật nếu bỏ qua chuyện tham nhũng, thì tình thế hiện tại đúng là có lợi cho Giang Nam Chấn nhất.” Quý Yến Nhiên chỉnh lại tóc cho đối phương, “Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”

Vân Ỷ Phong tranh thủ yêu cầu: “Sau đó chơi đàn một chút nhé.”

Quý Yến Nhiên bình tĩnh nói: “Không được, ngươi còn đang bệnh mà, đánh đàn đau đầu đấy.”

Vân Ỷ Phong khó hiểu: “Thật hả?”

“Thật.”

Ngươi đánh đàn, ta đau đầu.

Thật chứ sao không.

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.