Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 41: Chương 41




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Rất nhanh hai người khiêng nước đến sân bóng rỗ, mấy nam sinh Thất Trung quen biết nhìn thấy hai nữ sinh khiêng nước, chủ động tới giúp đỡ khiêng đến lớp 7 ở phía dưới khung bóng rỗ.

Vận số của Phùng Linh Khải thật là chẳng ra gì, bọn họ vừa khiêng nước về, cậu ta lại ra sân.

Đổi cho một nam sinh đeo mắt kiếng lớp 1, gọi là Chu Vũ Tường.

Trừ Kha thần Chu Vũ Tường coi như là người thấp nhất trong cả đội bóng rỗ, nhưng kỹ thuật chơi bóng ngược lại tỷ lệ thuận với chiều cao của cậu ta, cậu ta là cầu thủ được tuyển chọn, nhưng lại là người duy nhất lớp 1 được vào đội bóng rỗ trường. Mặc dù là người lớp 1, nhưng lại không hề cao lãnh, bộ dạng thoạt nhìn rất giỏi ăn nói, cùng bọn Trần Tư Dĩnh trò chuyện rất vui.

Doãn Manh lại quét điểm số một lần:

14: 61

Chênh lệch càng lúc càng lớn. . . . . .

Chu Vũ Tường liếc mắt, trêu chọc nói: “Lúc trước Vương Vũ Kiệt còn nói chúng ta không quần A trung đừ luôn, sẽ phạt chúng ta đấy.”

“Hắc!” Hàn Siêu nở nụ cười, “Mẹ kiếp, lúc trước Vương Vũ Kiệt còn nói với tớ lúc thi đấu hữu nghị trước kia bọn họ quần A trung ngu luôn, nhưng tớ nghe các anh em bên A trung kia nói là A trung quần chúng ta ngu luôn! Hơi đâu nghe anh ta khoác lác!”

Đồ mặt dày trong truyền thuyết đội trưởng đội bóng rỗ trường Thất Trung - Vương Vũ Kiệt hiện tại đang đứng ở dưới khung bóng rỗ Thất Trung quay sang khiêu khích huýt sáo đội trưởng A trung, thoạt nhìn khá là cao hứng.

Nếu thật sự năm trước không bị quần ngu, có lẽ anh ta cũng sẽ không vui mừng đến như vậy đâu nhỉ ~ Doãn Manh đảo mắt nhìn thấy Lâm Kha bị Phùng Linh Khải hình dung như chó điên chạy khắp nơi cắn người, thoạt nhìn cậu ta như mưa rào sấm chớp chuyển sang trời quang, khá vui vẻ chuyển trái bóng khắp nơi, mấy đội viên A trung vây quanh đưa tay đoạt nhiều lần cũng không thành công.

Thoạt nhìn Lâm Kha cũng không vội ném bóng, ngược lại vòng quanh trong A trung chơi thôi.

Cho nên nói Kha thần mất hứng, A trung thảm; Kha thần cao hứng, A trung cũng thảm. . . . . . Doãn Manh thầm đốt cây nến cho bọn họ.

Sĩ khí A Trung uể oải, chỉ có điều chuyện này cũng không thể trách bọn họ.

Nếu như điểm số chỉ kém một hai điểm, có lẽ người của A Trung sẽ rất gấp gáp. Nhưng điểm số chênh lệch quá xa, trên căn bản đối phương cũng đã mất hết lòng tin truy đuổi, về cơ bản kết cục coi như là ván đã đóng thuyền rồi.

Doãn Manh cầm que kem, nghĩ thầm có lẽ đã mua quá sớm. Đoán chừng chờ trận đấu kết thúc, cái túi nước đá này cũng tan hết, cô liền kêu gọi mọi người chia ra ăn.

Mấy con nhóc Trần Tư Dĩnh, Lý Lộ này, vừa nghe khiêng nước trốn sớm hơn ai khác, vừa thấy có ăn lại trở về còn nhanh hơn thỏ, mỗi người một cây rất nhanh liền lấy xong.

Còn lại năm phút đồng hồ, Doãn Manh nhìn trong túi một chút, còn dư lại hai cây kem Cornetto, một dâu tây, một chocolate. Cô vốn là mua cho Phùng Linh Khải, không ngờ cậu ta lại ra sân.

Nhìn tình hình hiện tại này, có lẽ trận đấu xong kem ly cũng tan hết.

Vậy thì cô cố gắng ăn hai cây là được ╮(╯▽╰)╭~

Doãn Manh lấy cây dâu tây ra trước liếm một ngụm, bong bóng hạnh phúc bay ra ~ từ trước đến nay lúc có mẹ ở bên cạnh cô không được ăn hai cây kem trong một ngày. . . . . .

Lại không nghĩ rằng, Doãn Manh vừa ngước mắt lên lại đối mặt với tầm mắt của Kha thần trên sân bóng, cậu ta vung tay lên, ra hiệu cho Vương Vũ Kiệt. Vương Vũ Kiệt chạy tới, nói cái gì đó với trọng tài. Trọng tài thổi còi đổi người!

Lâm Kha ra sân rồi!

Mẹ nó, tại sao lại ra sân?

Doãn Manh cầm cây kem dâu sợ bóng sợ gió nhảy dựng lên, nếu không phải là Trần Tư Dĩnh trêu chọc vẻ mặt cười gian ở phía sau kéo cô lại, cô đã muốn bỏ chạy. . . . . .

Lâm Kha sải bước đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho tôi.”

Cho, cho cái gì?

Doãn Manh sửng sốt. Lâm Kha nhân cơ hội cầm lấy cái túi trong tay cô, cau mày nhìn cây Cornetto vị chocolate bên trong, sau đó lại ngẩng đầu lên không kiên nhẫn nói: “Tôi không muốn vị chocolate.”

Nói xong đưa tay thuận lý thành chương cầm đi cây dâu tây của Doãn Manh.

“Đợi đã nào...!” Doãn Manh còn chưa kịp ngăn cản liền đối mặt với ánh mắt”Hung ác” của Lâm Kha.

Kha thần mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Doãn Manh nuốt nước miếng một cái, là của cậu đều là của cậu vẫn không được sao. . . . . . Uất ức lấy cây kem vị chocolate ra cắn một cái, mới phản ứng kịp.

Vị thần Lâm Kha này ra sân là để ăn kem sao?

Rốt cuộc cậu ta có hiểu nặng nhẹ hay không? Mà tất cả mọi người ở tại chỗ giống như là tập mãi thành quen, ngay cả vẻ mặt của Vương Vũ Kiệt cũng xem như là chuyện đương nhiên.

Trên sân trận bóng rổ nghiễm nhiên đã bắt đầu tranh tài năm phút đồng hồ cuối cùng, tiết tấu cùng trước đó không khác nhiều.

Doãn Manh quay đầu nhìn Lâm Kha đang ăn Cornetto vị dâu tây, nhìn lại vị chocolate trong tay mình một chút, nhớ lại quảng cáo”Khoảnh khắc ngọt ngào” của Cornetto, đột nhiên cảm thấy hình ảnh ngồi chung một chỗ gặm Cornetto không hiểu sao có chút mập mờ. Đợi đã nào...! Cô vậy mà lại nổi lên tâm tư đối với một pho tượng thần, thật là chê mạng quá ngắn nhỉ! Doãn Manh sợ đến run cả người, vội vàng chặt đứt bất kỳ suy nghĩ linh tinh đang nhảy lên.

Lại nói mặc dù vẻ mặt Lâm Kha không chút thay đổi, nhưng bộ dạng hình như cũng không phải là rất giận cô.

“Kha thần, thật xin lỗi nhé ~ đã tới chậm.” Chỉ có điều dù sao cậu ta cũng không tệ với một mình cô. . . . . . Doãn Manh quơ quơ que kem trong tay, “Bồi lễ ~”

Lâm Kha”Hừ” một tiếng, “Bồi lễ rẻ như vậy?”

Không có chiến tranh lạnh chứng tỏ có thể xoay chuyển! Doãn Manh ưỡn mặt kề qua, “Cậu còn muốn cái gì? Không đủ ăn? Tặng cho cậu một cô em như thế nào?”

Lâm Kha bị dọa nhảy dựng: “Cái gì?”

Doãn Manh nhìn thấy vẻ mặt Lâm Kha như gặp phải quỷ liền vui vẻ, khoan hãy nói, cô vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Vi Mẫn cầm Pulse đi tới, đưa cho Lâm Kha: “Thấy cậu ra sân xuất rất nhiều mồ hôi, uống nước đi.”

Vậy mà lấy Pulse cô mua làm ân huệ. . . . . . Vi Mẫn cô thật là tốt lắm.

Hai gò má thiếu nữ đỏ bừng nhìn khá là xinh, Doãn Manh ngưng nhai chocolate, nhìn về phía Lâm Kha.

Nói thật, bỏ qua Vi Mẫn bụng đầy tính toán không nói, cô có chút bội phục dũng khí này của Vi Mẫn, Kha thần đó cũng không phải là người bình thường á, đó là thần. Một pho tượng thần đối mặt một người theo đuổi, hoàn toàn chính là từng phút muốn bạn đẹp mặt.

Cô thật đúng là không có cảm thấy Lâm Kha có thể thích ai, hoặc là nói, không có ai hiểu được trong lòng cậu ta nghĩ điều gì.

Một người một khi lấy được đồ vật vô cùng dễ dàng, thì rất dễ sống tương đương như thần, thần rất dễ bị mất phương hướng, không tìm được thứ mình muốn. Doãn Manh nhớ lại, đời trước sau khi tốt nghiệp trở về trường tụ họp, cũng chưa bao giờ nghe nói qua loại tin tức Lâm Kha kết hôn.

Dạng người như Lâm Kha vậy, cùng ưu tú bình thường mà nói cũng không giống nhau. Nhìn như không thèm để ý nhưng trong lòng cái gì cũng hiểu; rõ ràng lười biếng đến không nói được nhưng nên làm được một việc cũng sẽ không thiếu; cũng không vì bất cứ vật lấy dễ như trở bàn tay gì mà lưu luyến.

Đáng tiếc không ngớt người chỉ thấy được chỗ phi phàm của Kha thần cậu ta, lại không để mắt đến đặc thù của bản thân cậu ta.

Vi Mẫn chính là một trong số đó. Cô ta hướng tới, nói dễ nghe là sức quyến rũ nhân cách; nói khó nghe một chút chỉ là vì đẹp trai mà thôi. Dù học tập cũng tốt, bóng rỗ cũng tốt, không ai thích loser (thua cuộc).

Bản thân yêu cũng là bởi vì ưu tú mà theo đuổi.

Giống như phụ nữ hư hỏng thích cao phú suất ở chỗ địa vị cao, giàu có, đẹp trai; mà cô gái tốt thích cao phú suất bởi vì địa vị, tài phú mà sinh ra tác phong tích cực, sức quyến rũ từ nhân cách. Nói toạc ra cũng đều là một ý mà thôi.

Doãn Manh cười cười. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, cô vẫn không thể hiểu được loại tư tưởng truy đuổi tình yêu hay là tình yêu bắn ra tia lửa này. Đây cũng là lý do vì sao cả hai đời cô đều “FA“.

Nhưng cô cũng không thể bằng nhận thức của bản thân cô, liền phủ nhận giá trị loại hành vi này.

Vi Mẫn gan dạ là không thể nghi ngờ. Tựa như theo lời cô nàng nói, nếu Doãn Manh cô chẳng để ý quyền sở hữu Lâm Kha, nhường đường cũng chỉ là chuyện nhấc chân.

Chẳng qua là, cô mới lười phải nhấc chân lên.

Đường ở chính giữa, nếu cô ta chen vào, đương nhiên không cần Doãn Manh nhường.

Đứng ở chính giữa, xem diễn một chút cũng là loại hưởng thụ. Cũng không biết lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, người phóng khoáng như Lâm Kha sẽ phản ứng như thế nào đây?

Doãn Manh vẫn ung dung mỉm cười nhìn xem.

Hình như Lâm Kha nhìn ra thái độ hứng thú của Doãn Manh, cầm lấy chai Pulse trong tay Vi Mẫn, nhẹ nhàng ném qua một câu: “Cám ơn.”

Thế mà lại dùng phương pháp bình thản nhất giải quyết.

Doãn Manh kinh ngạc.

Loại hành động này khó có thể nói rõ ràng là cự tuyệt hay là tiếp nhận, không phải khó nói nhất chính là mập mờ sao? Chẳng lẽ đây là Lâm Kha đang cho Vi Mẫn cơ hội à? Thế mà lại dễ theo đuổi như vậy!

Học thần mà cũng có thời kỳ thanh xuân xao động, cần em gái xoa dịu sao?

Vi Mẫn thấy Lâm Kha đón nhận chai Pulse, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ. Nhưng ngay một khắc này bất luận ảo tưởng gì vừa mới dâng lên, cũng đều bị động tác ngay sau đó của Lâm Kha phá vỡ.

Lâm Kha đặt chai Pulse ở bên cạnh, đá đá Doãn Manh: “Cổ họng có chút dinh dính, lấy cho tôi chai nước suối.”

Doãn Manh nháy mắt chống lại Lâm Kha.

Khá lắm!

Ngây thơ như Kha thần cũng bắt đầu chụp mũ cho cô? Đây không phải là trắng trợn kéo thù hận cho cô sao!

Ánh mắt của Vi Mẫn nhìn về phía cô. Doãn Manh cảm thấy bị tổn thương 500 điểm tinh thần, đau trứng nhất là bởi vì lúc trước đắc tội Lâm Kha, cô còn hết lần này tới lần khác nói không ra được lời cự tuyệt. Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt quả đắng vào trong bụng.

Doãn Manh vẻ mặt thống khổ, cầm một chai nước đưa cho Lâm Kha, nhận được vẻ mặt hài lòng của Lâm Kha.

Thật là lấy cô dùng làm cái bia.

Giống như còn ngại chưa đủ, Lâm Kha đưa chai Pulse Vi Mẫn cho cho Doãn Manh: “Thanh mát.”

Doãn Manh cầm chai Pulse tay chân có chút luống cuống, liếc mắt nhìn Vi Mẫn. Cô cảm thấy oán niệm của Vi Mẫn đều đã muốn trào ra, nhưng cô thật sự không phải cố ý. . . . . .

Hậu Nghiêu Sở nói rất đúng, cô chính là làm người tốt nhiều rồi nên quên mất tư vị đắc tội người khác. . . . . .

Vi Mẫn cười chua chát một tiếng, xoay người rời đi.

Lâm Kha chỉnh người xong nên tâm tình trở nên tốt hơn, cậu ta đã sớm ăn xong kem rồi, thậm chí cũng trút hết một chai nước, hả hê hất hất đầu: “Cây kem của cậu sắp tan hết rồi á ~”

Doãn Manh nhìn cây Cornetto vị chocolate mới cắn hai miếng, liếc mắt khinh bỉ: “Không muốn ăn.”

“Vậy cho tôi đi. Không cần cám ơn.” Lâm Kha cầm qua vài hớp liền giải quyết.

Không phải cậu nói không muốn chocolate sao?

Doãn Manh vô lực châm chọc. Cho nên cuối cùng hai cây kem đều vào trong bụng Lâm Kha! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Trận đấu kết thúc. Kết quả cũng không ngoài dự liệu, A trung vẫn không thể nào lật ngược tình thế. Quần chúng vây xem cũng tan cuộc. Lần này xem như Thất Trung vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, hoàn toàn thể hiện thực lực đợt học sinh lần này không tầm thường.

Sau khi Phùng Linh Khải ra sân quyệt miệng: “Kha thần cậu thật là quá xảo trá á! Thậm chí ngay cả đội trưởng cũng dung túng cậu. . . . . .”

Lâm Kha hếch hai vai giang tay ra, bỉ ổi trước sau như một.

Sau khi hai người này đi vào đội bóng rỗ trường nghe dạy bảo. Những người còn lại thu dọn đồ xong, vừa trò chuyện vừa đi về phía cửa trường học.

Đang lúc Doãn Manh như mẹ già nhặt lên áo khoác và nước của Lâm Kha, thì thấy Hậu Nghiêu Sở đi tới.

Cậu ta vẩy vẩy tay, lại gần tới: “Lần này cám ơn nhiều ~”

Doãn Manh: “Không có gì, xem ra vẫn rất thuận lợi, chúc cậu sớm ngày thành công.” Nói xong đưa chai Pulse còn dư lại trong thùng cho cậu ta.

Hậu Nghiêu Sở gật đầu một cái, nhận lấy, đang muốn đi đột nhiên nhìn thấy quần áo trong tay cô, nhe răng cười một tiếng: “Không nghĩ tới cậu đã sớm bị ràng buộc như vậy.”

Doãn Manh không có hiểu, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”

Hậu Nghiêu Sở quơ quơ chai Pulse trong tay: “Không có gì. Tóm lại cảm ơn ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.