Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 414: Chương 414: Ông vẫn nên khai trừ tôi đi




Lúc đầu anh thật sự muốn rời đi, nhưng Vũ Tuyết cản anh lại.

Sau đó thật sự nói rất nhiều lời kỳ quái.

Nhưng mà...

Lời này nói ra từ trong miệng anh, người khác nghe xong lại nghĩ tới một ý khác.

Một nữ nghệ sĩ tiền bối, trong lúc xung quanh vắng lặng, một mình đi vào phòng chỉ có một anh chàng đẹp trai đang ở bên trong, còn đóng cửa phòng lại, không cho anh đi, nói một số lời kỳ quái.

Phẩm chất của cô ta, phẩm chất tinh tế....

Đạo diễn nghe xong chợt choáng váng.

Cung Dịch nói tiếp: “Cô Vũ là tiền bối, còn uy hiếp tôi, nhìn thấy chị ấy đi tới tôi ngày càng gần, tôi vô cùng căng thẳng, tay run lên, không nắm chắc bình nước nên...”

“Cậu nói bậy!”

Vũ Tuyết lập tức đứng lên, chỉ vào Cung Dịch mà hét lên giận dữ.

Cố Kiều Niệm liếc nhìn ngón tay của cô ta.

Thật sự muốn bẻ gãy tay cô ta ra!

“Đạo diễn, vừa rồi tôi đã hỏi Cung Dịch, cậu ta cũng nói như vậy, tôi nghĩ nếu hai bên nói ra không giống nhau, vậy nhất định có một bên đang nói dối.” Lúc này, trợ lý Cung Dịch đi tới, đi theo cô ta còn có cảnh sát: “Cho nên tôi đã đưa đồng chí cảnh sát tới phòng CCTV ở lầu hai.”

Vũ Tuyết ngẩn ra.

Mặc dù nhìn máy theo dõi thật sự có thể chứng minh Cung Dịch cố ý hất nước sôi vào người mình.

Nhưng... những lời mình nói với Cung Dịch không phải cũng bị vạch trần ra sao?

“Cậu nói xem CCTV thì xem CCTV? Không có đương sự chúng tôi ở đó, ai biết các ngươi có động tay động chân gì không?” Trợ lý của Vũ Tuyết hét lên.

“La cái gì?” Cảnh sát mắng nhỏ một tiếng, “Không thể nói chuyện đoàng hoàng sao?”

Trợ lý nghiến răng.

Sau đó cảnh sát lại nói: “Chúng tôi đã xem qua CCTV, nhưng bởi vì CCTV trong phòng trà bị hư nên không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra lúc ấy.”

Vũ Tuyết lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu than khóc: “Đứa trẻ này sao lại hư đến như vậy? Đã làm người khác bị thương còn muốn bôi nhọ danh dự của tôi!”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm.

Sau đó bất ngờ đứng dậy, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Kiều Niệm.

Cũng may Khôi Kiệt nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt được Vũ Tuyết.

“Cô Vũ, chị đang làm gì vậy?” Cố Kiều Niệm lùi về sau hai bước, mờ mịt hỏi.

“Kiều Niệm, tôi biết cô trách tôi ngày hôm qua làm cô bị thương, bây giờ tôi quỳ xuống nhận sai với cô được không? Cô đừng để Cung Dịch bôi nhọ tôi! Cả đời tôi trong sạch như vậy, không thể vì giúp bạn mình mà đeo trên lưng vết nhơ như vậy được Kiều Niệm!”

“Cô Vũ, chuyện ngày hôm qua, hai người chúng ta đã nói rõ ngay tại chỗ, tôi không giận chị, chuyện của chị và Cung Dịch bây giờ cũng đang làm rõ, cậu ấy không cố ý làm chị bị thương, càng đừng nói tôi đã kêu cậu ấy làm như vậy!” Cố Kiều Niệm nhíu mày: “Tôi nghe nói chị bị thương, còn lo lắng muốn chết, lập tức đi theo đạo diễn tới đây, sao chị có thể nghĩ oan như vậy cho tôi chứ?”

Chỉ có chị biết giả vờ đáng thương thôi sao?

Cố Kiều Niệm cười nhạo trong lòng.

Còn muốn đốt lửa lên người cô?

“Cô cùng đừng khóc nữa, mặc dù trong phòng trà không có theo dõi, nhưng ngoài hành lang lại có một cái đối diện cửa phòng pha trà.” Viên cảnh sát lại nói.

Vũ Tuyết một lần nữa ngẩn người ra.

Trợ lý của Cung Dịch lập tức mở máy tính trong tay lên.

Đạo diễn vội vàng qua xem.

Trong video, đầu tiên Vũ Tuyết xuống lầu với chị biên kịch.

Không lâu sau, Cung Dịch lên đây.

Sau khi anh lên, rất nhanh sau đó Vũ Tuyết đã quay trở lại.

Trong video không khó để nhận ra rõ ràng cô ta đang tìm người.

Nhìn qua từng phòng, cuối cùng đi tới phòng pha trà.

Điều quan trọng nhất chính là CCTV đối diện phòng pha trà đúng lúc ghi lại quá trình Cung Dịch muốn ra ngoài nhưng Vũ Tuyết lại đóng cửa lại.

Bởi vì vấn đề góc độ.

CCTV không quay được mặt hai người.

Nhưng về cơ bản thì giống như Cung Dịch nói, anh muốn chạy nhưng Vũ Tuyết lại đóng cửa không cho anh đi.

Vũ Tuyết sau khi xem xong, hoàn toàn sững sờ.

Đạo diễn xem xong lại im lặng.

Bên trong đoàn phim, chuyện tiền bối quy tắc ngầm với vãn bối vốn dĩ không phải chuyện gì mới mẻ.

Vẻ ngoài của đứa nhỏ Cung Dịch này.

Cho dù đặt vào giải trí nơi đều là soái ca mỹ nhân thì anh cũng đứng ở hàng nổi bật, bị người khác mơ tưởng đến cũng là điều bình thường.

Chỉ là...

Đạo diễn không thể nào ngờ rằng người xuống tay đầu tiên với Cung Dịch lại là Vũ Tuyết!

“Đồng chí cảnh sát, chuyện này có lẽ chỉ là hiểu lầm, vất vả hai người tới đây rồi, chúng tôi có thể tự giải quyết được.” Đạo diễn nói với cảnh sát.

Chuyện đã phát triển đến mức này, trong lòng cảnh sát cũng đã hiểu, bọn họ cũng không kinh ngạc. Làm công việc này, mỗi ngày bọn họ gặp không ít chuyện kỳ diệu như vậy.

Về nguyên tắc, các cuộc tranh chấp như vậy, hai bên có thể tự hòa giải được.

Sau đó cảnh sát rời đi.

Đạo diễn thở ra một hơi: “Tôi nói cô nghỉ ngơi nhiều năm như vậy, mời thế nào cô cũng không chịu xuống núi, lần này lại chủ động ra tay cứu giúp, thì ra là vì cậu ấy sao? Cô hồ đồ thật! Chuyện này... Sao cô có thể làm chuyện này chứ?”

“Không phải!” Vũ Tuyết gấp muốn chết.

“Đạo diễn, chẳng lẽ ông muốn giúp đỡ Cung Dịch và Cố Kiều Niệm, hất bát nước bẩn này vào người chúng tôi đó chứ? Bây giờ rõ ràng Vũ Tuyết mới là người bị hại! Ông xem tay chị ấy đi! Sau này nhất định sẽ để lại sẹo! Nếu không may còn ảnh hưởng đến dây thần kinh trên tay!” Trợ lý của Vũ Tuyết bất mãn nói.

“CCTV đều ở đây, rõ ràng như vậy, các người còn muốn gì nữa?” Đạo diễn vỗ bàn: “Còn nữa, cô lôi Kiều Niệm vào làm gì?”

“Chính cô ta là người xúi giục Cung Dịch!” Trợ lý của Vũ Tuyết hét lên.

Cố Kiều Niệm nhìn cô ta một cái.

Trợ lý lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau đó, Cố Kiều Niệm mở chức năng ghi âm của điện thoại lên, đặt điện thoại lên bàn trà: “Nếu cô đã chắc chắn như vậy hẳn là có chứng cứ nhỉ? Vậy nói lại lần nữa! Đúng lúc tôi vừa thuê một đội luật sư mới, có thể dùng cô để luyện tập.”

Trợ lý ngây cả người.

“Nói đi!” Cố Kiều Niệm đột nhiên cất cao giọng.

Đạo diễn bị dọa nhảy dựng lên.

“Kiều Niệm...”

“Đạo diễn, ông cũng thấy đó, từ lúc đầu cô Vũ và nhân viên của chị ấy đã đổ oan cho tôi ngay trước mặt nhiều người như vậy mà không hề có căn cứ. Cho dù là người tốt tính đến đâu cũng không chịu đựng được việc bị bôi nhọ liên tục như thế, huống chi tính tình tôi cũng không tốt!”

“Đúng vậy!” Chu Chu cũng mở miệng: “Chính cô Vũ chạy tới chặn Cung Dịch lại, có CCTV ở đây, mà các người còn không biết xấu hổ hất nước bẩn lên người Kiều Kiều sao? Là Kiều Kiều kêu chị quay lại, là Kiều Kiều kêu chị đi tìm chỗ của Cung Dịch, còn chặn Cung Dịch lại trong phòng trà rồi đóng cửa lại bắt nạt cậu ấy sao?”

“Các ngươi nói bậy!”

Vũ Tuyết khó thở.

“Đạo diễn, chuyện này là do tôi mà ra.”

Lúc này, Cung Dịch lại lên tiếng.

Đạo diễn quay đầu nhìn về phía anh.

Con người Cung Dịch vốn dĩ có một sức mạnh rất kỳ lạ.

Anh muốn ai yêu mến mình, người đó nhất định chạy không thoát.

Giống như bây giờ.

Đạo diễn nhìn Cung Dịch, nghĩ anh sẽ không có chỗ dựa hay bối cảnh trong giới giải trí.

So với Vũ Tuyết, khác nhau như trời với đất.

Tài nguyên và bối cảnh của Vũ Tuyết có thể xé nát Cung Dịch.1

Tiền đồ của đứa nhỏ này, sợ là trong lúc bất cẩn đã hủy hại anh, dẫn sói vào nhà!

Ngay sau đó!

Cung Dịch nhìn đạo diễn nói: “Vì không để ảnh hưởng đến đoàn phim, ông khai trừ tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.