Nhật Ký Báo Thù

Chương 15: Chương 15






Sau đó, Triệu Lẫm trầm mặc một hồi, ngược lại Ngụy Vũ cùng Diệp Thiên Tuyết nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.

Chỉ là ba người cũng rất ăn ý không có ai nói đến chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc. Tài xế nhìn ba người ở bên cạnh, cảm thấy không khí này thật có chút quái dị, vì vậy, anh ta cũng không nói chuyện.

Đầu tiên đưa Diệp Thiên Tuyết về đến nhà . Lúc cô xuống xe, Triệu Lẫm cũng cùng đi theo, sau đó liền đóng cửa lại, cười nói với Ngụy Vũ: "Cậu về đi thôi." Ngụy Vũ có ý muốn cùng ra ngoài, Diệp Thiên Tuyết lại với vẫy vẫy tay với anh: "Tiểu Mập cậu đi trước đi, ngày mai chúng ta gặp nhau."

Lúc này Ngụy Vũ lúc này mới trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết lo lắng nói mấy câu, mới rời đi.

Triệu Lẫm ở bên cạnh nhìn Ngụy Vũ đi khỏi, mới cười nói: "Anh ta đối với em thật là quan tâm. Cũng không thấy hắn ta đối với người khác quan tâm nhiều như vậy."

"Nếu như quan tâm người khác là anh, " Diệp Thiên Tuyết vừa xoay người đi vào trong, vừa trả lời, "Tôi cảm thấy, cậu ấy quan tâm mới là không đúng. Đối với một người cùng giới mà quan tâm như vậy, ách thì . . . . . . Muốn đi vào ngồi một chút sao?"

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng cô lại chắn cửa, không có nửa ý tứ nhường đường.

Rút cuộc, cửa bị kéo ra, trong nhà cô bảo mẫu cười híp mắt đứng ở cửa nói: “ Vừa rồi mới nhận được điện thoại ở bên kia, nói đại tiểu thư về nhà trước. Cậu này là bạn của tiểu thư, mời vào nhà ngồi chơi một chút."

Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, Triệu Lẫm lại cười ha hả lên nói: "Xem ra, tôi nhất định phải đi vào ngồi chơi rồi." Nói xong, đi nhanh tới.

Diệp Thiên Tuyết xoay người đi vào, cũng không để ý anh ta.

Vào phòng khách nhà họ Diệp, ngồi xuống Triệu Lẫm có chút thích thú quan sát một chút, sau đó chuyển sang chỗ ngồi ở đối diện, tự nhiên dặn dò phòng bếp làm đồ ăn khuya cho Diệp Thiên Tuyết, nói: "Cố Gia quả nhiên là nhà có tiền. Đồ dùng riêng cũng rất khác biệt."

Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng ngẩng đầu: "Có cái gì khác biệt, không giống bình thường." Ngừng lại một chút, cũng không đợi Triệu Lẫm trả lời, cô hỏi: "Anh đi theo tôi trở về, có điều gì muốn nói?"

Triệu Lẫm lắc đầu: "Không, chẳng qua là cảm thấy, em rất thú vị, muốn nhìn tìm ra suy nghĩ trong đôi mắt em một chút."

Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Tôi? Thú vị?"

Triệu Lẫm gật đầu: "Anh rất ngạc nhiên, một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, làm gì đến nỗi sự hận thù lớn như vậy, thậm chí hận đến muốn phá hủy người khác."

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn.

Triệu Lẫm không nói một lời, mỉm cười nhìn cô.

"Làm sao anh biết, phía sau không có chuyện khác chứ?" Diệp Thiên Tuyết nói một câu như vậy, bỗng nhiên trên mặt nở nụ cười: "Hơn nữa, tôi hủy hoại người khác, anh không phải cũng ở sau lưng trợ giúp sao?"

"Bởi vì, anh cảm thấy rất hứng thú với em." Triệu Lẫm nói, "Điểm này anh đã nói rồi. Hơn nữa, anh lại phát hiện, anh thấy càng ngày càng thú vị phải làm như thế nào đây?"

"Không liên quan tới tôi." Diệp Thiên Tuyết chắc như đinh đóng cột trả lời, xong xoay người đi lên trên lầu , " Dì Xuân, phiền dì nói tài xế đưa Triệu tiên sinh về nhà."

Bảo mẫu nhô từ trong bếp đi ra, vội vàng đáp ứng.

Triệu Lẫm ngồi ở trên ghế salon, nhìn Diệp Thiên Tuyết đứng dậy đi lên trên lầu, nhìn nhưng đường cong tuyệt đẹp của cơ thể cô , không khỏi nhỏ giọng cười.

Thật ra thì, mình đang nói dối.

Mình đối với chuyện bí mật của Diệp Thiên Tuyết căn bản là không có hứng thú, mình cảm thấy thích thú chính là cô.

Lần đầu tiên gặp thoáng qua sau lần gặp mặt thứ hai, cơ thể của anh đã nói cho anh biết, anh muốn cô.

Bên ngoài vẻ bọc hồn nhiên, bên trong lại thấy tuyệt vọng, rõ ràng đã thấy hết thảy, lại vẫn như cũ bị hấp dẫn bởi đôi mắt, đôi mắt thâm sâu, sâu thăm thẳm đó quyến rũ anh.

Diệp Thiên Tuyết đứng ở trên lầu, nhìn Triệu Lẫm rời đi, sau đó mới thở một hơi dài.

Triệu Lẫm, người này mang theo vài phần tà khí, khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm. Đối phương biết mình xuống tay với Liễu Phỉ Phỉ, trong lòng cô vẫn còn có chút lo lắng.

Chẳng qua nếu nói, Liễu Phỉ Phỉ đều là tự mình gây ra, cô chỉ trung gian dụ dỗ nho nhỏ thôi.

Dù là Triệu Lẫm có nói, nhiều nhất cũng là mẹ conLiễu Phỉ Phỉ đối với mình ghi hận nhiều hơn một chút.

Nhưng mà, có quan hệ gì.

Dù sao đã là ghét nhau rồi.

Sáng sớm thứ hai, ở trong nhà bếp, đến bên bàn ăn lúc nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ, tất cả đều đúng dự tính của Diệp Thiên Tuyết .

Cô chỉ là không quan tâm tới vẻ mặt giống như người thiếu tiền của Liễu Phỉ Phỉ, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu hưởng thụ đồ ăn sáng của mình.

Liễu Đan Văn hình như muốn nói gì đó, nhưng mà cảm thấy không khí có chút ngưng trện khiền để cô ta ngập ngừng rồi thôi, cuối cùng cũng không có nói ra.

Ăn xong rồi bữa sáng, Diệp Thiên Tuyết mới đem vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Liễu Đan Văn: " Dì Liễu, công việc tổ chức hôn lễ con đã cùng công ty Hôn Khánh bàn bạc qua rồi, bác sĩ cũng đã cho phép rồi. Dì và ba có muốn xem thử không, cuối cùng quyết định như thế nào?"

Khiến Liễu Đan Văn kinh ngạc một chút, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hâm Thành, sau đó mới trả lời: "Được à."

Ngừng một chút, cô ta còn nói: "Gây phiền toái cho con rồi, Tiểu Tuyết."

Diệp Thiên Tuyết xinh đẹp cười một tiếng: "Dì Liễu nói đùa. Chuyện này chính là con tự nhận , cũng không phiền phức gì đâu. Huống chi, Phỉ Phỉ cũng giúp con một chút, Dì Liễu à không bằng dì khen Phỉ Phỉ nhiều vào."

Liễu Đan Văn còn chưa kịp nói gì, Diệp Hâm Thành liền hừ lạnh một tiếng, hất chiếc đũa trên tay, lạnh lùng nói: "Tiểu Tuyết, dì nhỏ của con có về dự không?"

Diệp Thiên Tuyết có chút tiếc nuối lắc đầu: "Không về được. Ba, ngươi cũng biết, di nhỏ mang thai có chút không ổn, bây giờ cần phải nghỉ ngơi. Cho nên. . . . . ." Cô nhìn Diệp Hâm Thành, vô cùng bình tĩnh nói: "Chỉ là, con muốn ba cũng đừng để ý nhiều. Dù sao, dì nhỏ vẫn không thế nào vui chuyện ba tái hôn."

Diệp Hâm Thành trầm mặc một hồi, mới một lần nữa nói: "Quả thật phải dưỡng thai thật tốt mới được, dì nhỏ của con cũng nhiều tuổi rồi."

Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt nói một tiếng phải

Liễu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh, vẫn trầm mặc không nói .

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật tình nhớ lại với cô mà nói là gây ra chuyện hỏng be hỏng bét. Chuyện riêng tư bị rất nhiều người biết, người khởi xướng còn là mẹ của mình, kiến cho cô ta ngay cả tức giận cũng không phát ra được. Sau đó lại cộng thêm phản ứng của ba mẹ Tăng Hàm, khiến cô ta có chút cảm giác không ổn. Loại cảm giác này kéo dài đến sáng sớm hôm nay, sáng sớm nay tâm trạng rất gay go.

Lúc này, nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết vẻ mặt tươi cười, trực giác Liễu Phỉ Phỉ liền cảm thấy không vui.

Vì vậy, cô ta làm giống như quan tâm mở miệng nói: "Chị à, hôm nay không chuẩn bị đến trường đi học sao?" Diệp Hâm Thành dừng lại, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết.

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía ông, mỉm cười: "Dì nhỏ không có nói với ba sao? con không đến trường do sức khỏe không tốt, tìm người dạy kèm tại nhà cho con."

Diệp Hâm Thành ngẩn ra, hỏi: "Như thế nào? Tìm ai, có hiệu quả không?."

Chuyện Diệp Thiên Tuyết cúp cua lại không có vấn đề, vốn là chuẩn bị khích bác Diệp Thiên Tuyết một trận, trong lòng Liễu Phỉ Phỉ lại thêm khó chịu.

Diệp Thiên Tuyết cười trả lời: "Không tệ, ít nhất, từ xếp hạng 600 con lên xếp hạng hơn 400 rồi ba. Hơn nữa, lần trước lúc thi, con chỉ là vừa mới lấy lại khiến thức chương trình trung học."

Diệp Hâm Thành ngây người phút chốc, sau lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Giỏi, không tệ.” Ông lại nói đôi câu, ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: "thầy dạy con là ai, ba phải cám ơn mới được. Có thể dạy được con, xem ra bản lĩnhh không tệ. Là thầy giáo về hưu ở đâu?"

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Không phải." Nụ cười mang theo vài e ngại, cô trả lời: "Là di nhỏ tìm cho con, sang năm tốt nghiệp đại học." Dừng một chút, lại nói: " là sinh viên đại học A , tác phong lịch sự nhanh nhẹn, tướng mạo khá tuấn tú."

Vẻ mặt Diệp Hâm Thành lập tức rối rắm.

Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại càng cảm thấy không thoải mái, mở miệng muốn nói gì đó, bị Liễu Đan Văn đá cho một cước.

Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía mẹ con nhà này, mỉm cười: "Di Liễu mới vừa rồi làm gì vậy, con hình như nghe được tiếng gì đó."

Liễu Đan Văn giả cười: "Không có việc gì, Dì chỉ là không cẩn thận đá phải chân bàn thôi." “Chân bàn Liễu Phỉ Phỉ” bị đá trúng cảm thấy đau đớn, trong lòng càng thêm không vui, đứng dậy .

Sau cùng Diệp Hâm Thành còn cho Diệp Thiên Tuyết một khoản tiền, để cô cầm, sau này cám ơn Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết cũng không từ chối mà nhận ngay.

Liễu Phỉ Phỉ tức giận mắt như muốn xoay mòng mòng, la hét mình cũng muốn đi tìm gia sư dạy kèm.

"Gần đây rớt hạng hơi nhiều , em có chút lo lắng. . . . . ." Cô ta nói còn chưa dứt lời, đương nhiên có Liễu Đan văn giúp đỡ cô ta .

Diệp Hâm Thành lại không thèm để ý chút nào: "Muốn mời là được ngay sao, xếp hạng cũng không kém gì." Liễu Đan Văn âm thầm nghiến răng, nhưng mà trên mặt lại tươi cười nói: "Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn không biết tìm được người nào có trình độ. Anh xem gia sư của Tiểu Tuyết. . . . . ."

"Dì Liễu, " Diệp Thiên Tuyết ngắt lời cô ta, "Thấy giáo con có giỏi hơn nữa, cũng là của con. Bản thân con còn học chưa xong, là không thể nào chuyển cho Phỉ Phỉ được . Hơn nữa, xếp hạng của Phỉ Phỉ chỉ là từ ba mươi rớt xuống ba mươi năm, vẫn là học sinh khá giỏi, không thể so với người kém như con đây . Vốn là kém, nếu như gia sư vừa đi, chỉ sợ lại đi về vị trí cũ."

Liễu Đan Văn cười cũng có chút lúng túng, vội vàng nói: "Không, dì không có ý đó. Dì nói là, có thể tìm bạn học của gia sư được không. Con không phải là nói là sinh viên đại học A sao?"

Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chợt hiểu, cười một cái nói: "Thế này, con biết rồi. Con sẽ hỏi giúp . Chẳng qua con khuyên dì Liễu ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao, sinh viên năm tư, mọi người đều bắt đầu vội vàng đi tìm việc làm."

Liễu Phỉ Phỉ lập tức thốt lên: "Người kia, gia sư dạy kèm tại nhà cũng không cần tìm việc làm rồi hả ?"

"Cái này a, " Diệp Thiên Tuyết chậm rãi trả lời, "Gia đình anh ấy có công ty riêng, chỉ là nể mặt dì nhỏ, mới tới đây giúp một tay."

Liễu Phỉ Phỉ lập tức trầm mặc.

Lúc nhìn thấy Phó Hoài Minh, Diệp Thiên Tuyết đem sự kiện xảy ra nói tới, cuối cùng rồi lại nói: "Chỉ là, chuyện này anh cũng đừng quá để bụng".

"Lúc này vất vả mà không được việc gì, cũng đừng tưởng thật mà đi tìm người."

Phó Hoài Minh bật cười: "Thật ra thì em và Liễu Phỉ Phỉ bất hòa, không muốn làm cho cô ta được như ý?"

Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt của mình: "Rõ ràng như vậy, đều bị anh nhìn ra được?"

Phó Hoài Minh mỉm cười: "Không phải anh nhìn ra, là Tô Vũ nói. Nó nói ánh mắt nhìn người của nó không sai được. Yên tâm đi, chuyện này giao cho anh. Anh cũng không thích cái cô Liễu Phỉ Phỉ này cho lắm."

Diệp Thiên Tuyết khiêm tốn xin chỉ giáo: "Anh và cô ta không biết nhau, làm sao không thích cô ta?"

Phó Hoài Minh cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Làm sao em biết anh không biết cô ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.