Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 63: Chương 63




Edit: Đào Mai

Lâm Hải Như ngày kế bị Nghi Ninh bắt uống vài bát canh bổ, mỗi ngày đều phải ăn đồ bổ, dưỡng dưỡng khí sắc liền dần dần tốt lên.

La Thành Chương cả ngày đến thăm Lâm Hải Như, Lâm Hải Như lại không muốn gặp ông, ông càng sốt ruột.

Kiều di nương lại mỗi ngày đều nghe được Hiên ca nhi đang khóc, Hiên ca nhi ở trong từ đường quỳ hỏng cả đầu gối, đau thẳng gọi thân nương.

Kiều di nương vì con đau lòng, cái này mới là thật ăn không vô ngủ không được, người rất nhanh liền tiều tụy đi.

Thời điểm Kiều di nương đi thư phòng cầu kiến La Thành Chương, là muốn đón Hiên ca nhi trở về.

La Thành Chương lại lãnh ngạnh nói với bà:

- “Nay Hiên ca nhi đã không về phần ngươi quản, chuyện phát sinh thể nào đều không liên quan đến ngươi.”

Kiều di nương nghe xong buồn bã nhược thất, quay đầu liền bệnh nặng một hồi, La Nghi Liên cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ bà mấy ngày.

La Thận Viễn nghe được chính là nói:

- “Bên người Lục muội có một bà tử họ Triệu hầu hạ, ngày ấy là bà ta gọi tiểu nha đầu đi phòng khách, đánh một chút đuổi ra khỏi phủ đi thôi.”

Nói xong chấm mực tiếp tục viết chữ.

Quản sự vâng dạ đi làm, ngày kế Triệu thị liền từ trong phòng La Nghi Liên bị lôi đi, thanh âm kêu khóc luôn luôn không có ngừng qua.

Triệu thị là tâm phúc của Kiều di nương, rất nhiều việc của Kiều di nương đều là bà ta giúp đỡ làm.

La Nghi Liên thẳng tắp đứng ở cửa, nhìn thấy có người lôi Triệu thị đi.

Ánh mắt cầu xin của Triệu thị luôn nhìn nàng, nhưng là nàng có thể làm cái gì, nàng chính là quay đầu sang một bên không nhìn, sau khi Triệu thị bị kéo đi, ánh mắt nha đầu trong phòng nhìn La Nghi Liên liền là lạ.

Một chủ tử ngay cả hạ nhân chính mình đều bảo hộ không được, có thể có ích lợi gì?

Kiều di nương bị bệnh đở hơn một chút, liền nghe nói Triệu thị bị đánh đến chết, tha đi ra ngoài, ngồi dậy thở phì phò nói:

- “Ta còn chưa có chết... La Thận Viễn hắn cho ta là đã chết sao?”

La Nghi Liên nâng tay gầy guộc của bà nói:

- “Mẫu thân, ngài không thể lại bệnh nữa mà...”

Kiều di nương ngày kế liền kiên cường rời giường, đi thỉnh an Lâm Hải Như, ở ngoài cửa quỳ cả một ngày.

Thời điểm Nghi Ninh đi qua nhà giữa nhìn thấy Kiều di nương nhu thuận quỳ, nghĩ đến có lẽ chính là hơn mười năm trước, bà cũng là như thế này quỳ cầu xin Minh Lan cho bà vào cửa.

Duy nhất không đồng là bà không lại là cái thiếu nữ tiêm nhược động lòng người kia, cũng không có một cái Cố Minh Lan cho bà khi dễ.

Nghi Ninh lập tức đi vào nhà giữa, nhìn cũng không lại nhìn bà.

Lâm Hải Như không gặp bà, Kiều di nương lại như trước vẫn quỳ, ở ngoài cửa than thở khóc lóc:

- “Là thiếp thân không quản tốt Hiên ca nhi, hại phu nhân! Cầu phu nhân trách phạt thiếp thân... Phu nhân chớ khoan thứ thiếp thân!”

La Thành Chương ngày thứ ba đụng phải Kiều di nương, ông đứng ở hành lang nghe được bà khóc kể, nhưng là ông cũng không có đi qua.

Nghi Ninh thấy thế này mới nhẹ nhàng mà đối Tuyết Chi bên người nói:

- “Bảo bà tử đở bà ta vào đi thôi.”

Hôm nay gặp Lâm Hải Như, Kiều di nương trở lại trong phòng, nha đầu trong phòng rốt cục không lại mắt lạnh nhìn bà, bà nói cái gì cũng có người đi làm.

Kiều di nương ngồi ở trên kháng gần cửa sổ tức giận đến nói không ra lời.

La Nghi Ninh... Bà ở La gia nhiều năm như vậy, ngay cả Cố Minh Lan đều không có như vậy khi dễ qua bà, La Nghi Ninh này nhưng là Cố Minh Lan từ nhỏ đến đòi nợ bà?

Cho dù Bà tức giận như thế nào, nhưng cũng biết đại thế đã mất.

Nhìn vãng tích trần thiết trong phòng như nhau, trên người bà mặc có chút trống rỗng vải bồi đế giầy, trong mắt toát ra một ít thê lương.

Nghi Ninh lại mỗi ngày biến đổi phương pháp chọc cho Lâm Hải Như vui vẻ, Lâm Hải Như mặt mày hồng hào, thân mình cũng đẫy đà lên một ít.

Đại tẩu mới vào cửa là cái nữ tử dịu dàng, vào cửa ngày kế liền mang theo rất nhiều quà tặng đến gặp thím, còn riêng bảo nhũ mẫu đi theo mình để lại cái phương thuốc dưỡng thân mình.

Sau này đại tẩu lại thường xuyên tới thăm, nhìn ra được là một người thiện tâm.

Đại tẩu sau ba ngày lại mặt lại đến, mang về một hậu sinh tuấn tú tuổi còn trẻ, nói là nội đệ của chính mình.

Kết quả La Nghi Tú vừa thấy người ta đến, bước đi liền bất động, đem Cố Cảnh Minh quăng đến sau đầu, chuyên tâm đối mắt với nội đệ đại tẩu.

Nghi Ninh nhìn liền thẳng cảm thán, cái này quả thực tính cũng là thực sắc, La Nghi Tú tiểu cô nương quả nhiên thật sự xem mặt người.

Bất quá La Nghi Tú lén lại nói với nàng:

- “... Nhìn ra được biểu ca kia của mi kỳ thật tính tình lãnh đạm. Hắn không thích tỷ, tỷ cũng không thích hắn! Huống chi ngày đó, biểu ca của muội tuy rằng cái gì đều không nói, lại liền tự mình tìm tiểu nha đầu ép hỏi ra người chủ mưu sau lưng làm chuyện đó, vô tình truyền đến cho nhị thúc biết, kêu La Nghi Liên mắng đến sắc mặt nàng ta trắng bệch. Cái này cũng không sao, mợ muội phỏng chừng sẽ không bỏ qua cho La Nghi Liên, ta thấy La Nghi Liên xem như xong đời...”

Nghi Ninh tò mò hỏi nàng:

- “Đại bá mẫu nói với tỷ cái này?”

La Nghi Tú dào dạt đắc ý nói:

- “Tự nhiên là nương của tỷ, bà bảo tỷ chớ lại nghĩ tới Cố Cảnh Minh.”

Trần thị cũng không ngu xuẩn, bà có thể nhìn ra được ý tứ của Cố phu nhân.

Cố phu nhân ở trong phủ nhiều ngày như vậy, đều không có chính thức cùng bà gặp mặt một lần, rõ ràng liền không có nghĩ tới cùng La gia có quan hệ gì.

Còn nữa Cố phu nhân bị La Nghi Liên tính kế như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không lại nghĩ để con mình cưới nữ tử La gia.

Trần thị chỉ có thể cảm thán một tiếng, La Nghi Liên cũng là to gan lớn mật, cùng mẹ ruột của mình ngoan độc giống nhau. Bỏ qua danh dự, dám kéo hoàng đế xuống ngựa. Nhưng người Cố gia cũng không phải là ngồi không, Cố lão ông nhưng là làm qua đế sư.

Nghi Ninh đang ở chỗ Tống lão tiên sinh tập luyện lối vẽ tỉ mỉ, thời điểm Lâm Mậu tìm đến nàng, nhìn thấy nàng nằm ở trên án thư.

Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người nàng, chiếu lên cổ trắng nõn như ngọc, nàng tựa hồ lo lắng chuyện Lâm Hải Như mà gầy đi vài phần, ngũ quan càng thêm thanh linh, nhan sắc động lòng người. Sườn mặt tựa hồ có tầng phấn giống như nhung, càng thủy linh.

Nha đầu kia dần dần trưởng thành, không biết có phải hay không có người mơ ước nàng... Lâm Mậu đột nhiên nghĩ đến liền có chút hoảng hốt.

Hắn có chút đau đầu, dù sao hắn mau phải rời khỏi La gia, nếu như bị người khác mang đi làm sao bây giờ.

Biểu cảm Nghi Ninh là con chó nhỏ đáng thương hề hề về sau chỉ có thể nhìn người khác, mặt phấn nộn nộn cũng có tay người khác đến xoa.

Nghi Ninh quay đầu nhìn thấy hắn, vừa vặn ngừng bút từ biệt Tống lão tiên sinh, cùng hắn cùng đi thăm Lâm Hải Như.

Nàng thấy Lâm Mậu tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại ở trước mặt hắn quơ quơ tay:

- “Mậu biểu ca, biểu ca lại uống rượu à?”

- “Uống cái gì rượu, xem xem muội đang làm cái gì mà thôi!”

Nàng vẫn là chế nhạo hắn đi! Lâm Mậu một phen kéo lấy tay Nghi Ninh.

Chỉ cảm thấy tay nàng nhỏ như vậy, hắn hoàn toàn bao phủ cũng không có vấn đề. Mềm như không có xương, nhuyễn nộn cực kỳ, hắn đều sợ chính mình không nghĩ qua là sẽ bóp hỏng mất...

Tựa hồ là lần đầu tiên cảm nhận được nam nhân cùng nữ hài bất đồng, Lâm Mậu đột nhiên liền buông ra tay nàng, cảm thấy lòng bàn tay chính mình mồ hôi ngấy ngấy.

Nghi Ninh có chút mạc danh kỳ diệu nhìn bóng lưng cao lớn của hắn... Cái này, không có khả năng là tức giận chứ?

Hai người một trước một sau đến trong nhà giữa.

Lâm Hải Như đang cùng Thụy Hương cùng nhau may hài cho tiểu hài tử, hài kia đặt ở trong tay chỉ lớn bằng nửa bàn tay, đáng yêu cực kỳ.

Nghi Ninh nâng hài tiểu hài tử, đột nhiên nghĩ đến kiếp trước thời điểm nàng vừa mới chết, tựa hồ cũng nghĩ khi nào thì có thể có một tiểu hài... Nàng đi miếu dâng hương, cũng là vì muốn cầu một đứa trẻ.

Nghi Ninh cười cười, nói với Lâm Hải Như:

- “... Không bằng lại làm một cái anh hài diễn liên mặt văn đi!”

Lâm Hải Như liền nhìn về phía Lâm Mậu.

Bằng hiểu biết của bà đối với chất nhi của chính mình, Lâm Mậu tựa hồ có chút không thích hợp.

Hắn đứng ở xa xa bên cạnh Nghi Ninh, nửa điểm đều không có tới gần nàng, khuôn mặt cũng đoan chính không có nửa phần trêu tức. Thoạt nhìn tựa hồ còn có điểm cảm giác thật cẩn thận.

Nam tử cao lớn đứng ở bên cạnh nữ hài bé bỏng, thế nhưng có loại cảm giác nói không nên lời.

Bà có chút đau đầu nghĩ, làm không tốt hai năm sau thật sự có thể nhìn thấy Lâm Mậu tới cầu hôn.

Lâm Mậu là tới hướng bà cáo từ, hắn nói muốn cùng Cố Cảnh Minh cùng đi kinh thành, về phần làm cái gì nói bà cứ mặc kệ, dù sao đã viết thư nói qua với trong nhà, trong nhà cũng đã đồng ý.

Lâm Hải Như biết ý tứ đại tẩu, chỉ cần Lâm Mậu không ở trong Dương Châu làm ầm ĩ, hắn ở bên ngoài chọc ai bọn họ cũng không nghĩ quản.

Đã là đi theo Cố Cảnh Minh, cũng sẽ không làm ra chuyện khác người gì.

Lâm Hải Như nghĩ đến đây liền đồng ý, còn bảo phòng thu chi cho bọn họ ba trăm lượng bạc để sử dụng.

La Thận Viễn từ Thông châu gấp rút trở về tiễn đưa bọn hắn, lúc gần đi sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, còn phái hộ vệ đưa bọn họ đi kinh thành.

Lúc Cố Cảnh Minh đi tặng Nghi Ninh một bức họa, Lâm Mậu tặng nàng một hộp đan dược chính mình luyện.

Nghi Ninh nhìn dở khóc dở cười, bảo Tuyết Chi tùy tiện giúp nàng thu lại, rất nhanh ngay tại trong Đa Bảo Các bị đóng bụi.

La Thận Viễn nhìn thấy hộp đan dược này, nói với nàng:

- “Muội đừng nhìn mậu biểu ca của muội không làm việc đàng hoàng, hắn luyện đan dược ở Dương Châu bán đến một trăm lượng bạc một hộp, còn phải nhìn hắn có nguyện ý bán hay không bán.”

Nghi Ninh có chút kinh ngạc, La Thận Viễn cũng không nói cái gì nữa, từ trong thư phòng của nàng đi ra.

Hè vừa tới, thời tiết nóng bức.

La Nghi Liên bị cấm đoán ở trong phòng ba tháng, đến bây giờ mới cho ra.

So sánh với trước kia, nàng ta tựa hồ gầy một ít, chuyện thứ nhất sau khi xuất ra chính là đi chỗ Quách di nương gặp Hiên ca nhi.

La Thành Chương tuy rằng hiện tại đối Kiều di nương khoan dung một chút, lại vẫn là không cho Kiều di nương đi gặp Hiên ca nhi.

Quách di nương tính tình ôn hòa, liền thích tiểu hài tử.

Hiên ca nhi bị nàng dưỡng ba tháng, đã có thể thân thiết kêu nàng di nương.

La Nghi Liên đứng ở ngoài cửa, nghe được Hiên ca nhi nói với Quách di nương:

- “Con giữa trưa muốn ăn củ từ cao, ngài lần trước làm cho con cái kia! Mặt trên còn có nho khô.”

Hiên ca nhi phe phẩy tay Quách di nương làm nũng, tựa hồ hoàn toàn quên mẹ đẻ cùng tỷ tỷ bị phạt của chính mình.

La Nghi Liên nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, cước bộ phù phiếm trở về chỗ Kiều di nương.

Kiều di nương nghe xong lời nữ nhi nói, nhào vào trên giường khóc rống, liền lúc Hiên ca nhi mới từ nơi bà ôm đi, bà đều không có thương tâm như vậy.

Nghi Ninh cũng nghe nói chuyện này, nàng tự mình làm mũ cho đệ đệ hoặc là muội muội tương lai, Từ ma ma ở bên cạnh chỉ đạo châm tuyến cho nàng.

Trong viện khắp nơi ấm áp, mặc dù có từng trận gió nóng, nhưng thập phần mát mẻ.

Nghi Ninh uống một ngụm nước ô mai nói:

- “Có thể thấy được Quách di nương chiếu cố Hiên ca nhi rất tốt, đưa hai cái nha đầu cho Quách di nương đi thôi, miễn cho nha đầu nơi đó không đủ cho nàng sai sử.”

Tuyết Chi cười vâng dạ, tự mình chọn hai cái nha đầu chịu khó có khả năng đưa đi qua cho Quách di nương.

Toàn bộ chi thứ hai đều nhìn ra được, thất tiểu thư đây là muốn cất nhắc Quách di nương, những người ban đầu khinh thường Quách di nương kia, bắt đầu đều vòng vo hướng gió.

Y theo lệ thường, Tùng Chi vẫn là trễ trễ liền tới chỗ La Thận Viễn, nhất ngũ nhất thập đem chuyện Nghi Ninh làm nói với La Thận Viễn.

Tiểu nha đầu này nay cũng học sẽ tứ lạng bạt thiên cân... La Thận Viễn buông chén trà cười cười, chậm rãi nói:

- “Nàng làm cái gì để nàng làm là được, có cái gì không thể làm liền tới tìm ta.”

Tùng Chi đi ở trên đường, yên lặng nghĩ tam thiếu gia vì thất tiểu thư làm bao nhiêu chuyện. Ngày hôm trước thất tiểu thư cùng Tống phủ tiểu thư có tranh cãi, tam thiếu gia đi gặp Tống phủ đại gia, ngày thứ hai Na tiểu thư liền hướng thất tiểu thư nhận lỗi.

Lại trước đó vài ngày, thất tiểu thư nói muốn ăn quả dâu, tam thiếu gia sai người từ bên ngoài mua về, thời điểm đến Bảo Định vẫn là tươi mới.

Tam thiếu gia nhưng là thật sự sủng ái muội muội.

La Thận Viễn mấy năm nay trổ mã càng tuấn lãng, nha đầu trong phủ đều tranh nhau nhìn chằm chằm Phong Tạ Đường, xem có thể chen vào để lộ mặt ở trước mặt tam thiếu gia, đều là thiên đại phúc khí.

Nhưng đối với Nghi Ninh mà nói, La Thận Viễn thật sự cả ngày bận rộn, trong thời gian một tháng nhìn thấy hắn cũng liền chính là mấy ngày.

Thời điểm nhìn thấy hắn còn nghiêm túc hỏi nàng công khóa, khảo nàng học thức.

Tống lão tiên sinh dạy tỷ muội La phủ, công khóa Nghi Ninh là đặc biệt hơn cả, khiến cho La Nghi Tú mỗi lần nhìn Nghi Ninh ánh mắt đều có chút cổ quái.

Dù sao vài năm trước, hai người trình độ vẫn là không sai biệt lắm.

Đợi đến thời điểm tháng tám, Hiên ca nhi liền không còn đòi trở về chỗ Kiều di nương.

Kiều di nương lần trước ở hành lang gấp khúc nhìn thấy Hiên ca nhi, Hiên ca nhi lại do dự một lát, mới kêu bà một tiếng:

- “Di nương.”

Tuy rằng vẫn là cao hứng, nhưng trong giọng nói đã có chút xa lạ.

Đứa nhỏ bệnh hay quên thật sự là lớn, Kiều di nương thất hồn lạc phách, trên mặt còn phải cười.

Mà lúc Nghi Ninh đem việc này viết cho trưởng tỷ La Nghi Tuệ, trưởng tỷ hồi âm cho nàng.

La Nghi Tuệ muốn dẫn tiểu thế tử Ngọc ca nhi trở về, nay Ngọc ca nhi đã ba tuổi, bộ dạng trắng béo nhuyễn nhu.

Nghĩ đến có thể nhìn thấy tiểu chất nhi, Nghi Ninh cũng thật cao hứng, viết thư cho trưởng tỷ nói:

- “... Vừa vặn mẫu thân cũng rất nhớ tỷ! Muội cũng muốn nhìn xem Ngọc ca nhi bao lớn.”

Lâm Hải Như nghe xong lại bắt đầu khẩn trương. Đối với đích trưởng nữ này, bà mỗi lần nghĩ đến vẫn là có chút sợ.

Ngày La Nghi Tuệ trở về, chi thứ hai sớm đã có chuẩn bị.

Nghi Ninh đi ảnh bích tiếp trưởng tỷ, lại nhìn thấy một trước một sau hai chiếc xe ngựa, La Nghi Tuệ ôm Ngọc ca nhi từ trong chiếc xe ngựa phía trước đi xuống, chiếc xe ngựa phía sau qua hồi lâu, mới vén mành lên.

Một thiếu nữ mặc vải bồi đế giầy màu đỏ thêu hoa bằng sợi vàng, mang lắt vàng bước ra.

Trên cổ tay tinh tế của nàng ta đeo vài cái vòng tay vàng, trên lắc tay vàng được khảm trân châu lớn nhỏ to bằng long nhãn, vô giá.

Bà tử theo sau đở nàng ta xuống xe, cái tay của thiếu nữ khoát lên trên tay bà tử kia tinh tế như ngọc, trắng noãn cực kỳ. Vừa thấy liền cũng không phải người phổ thông bình thường, tất nhiên là vương công quý tộc mới có khí thế như vậy.

La Nghi Tuệ cười nói với Nghi Ninh:

- “Vị này là cô nương chất nữ Anh quốc công Minh Châu, đi theo tỷ đến Bảo Định chơi.”

Sau khi Nghi Ninh nhìn thiếu nữ kia thật lâu, đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời bao phủ nàng.

Triệu Minh Châu lại ngẩng đầu cười, thanh âm thanh thúy:

- “Muội chính là muội muội Tuệ tỷ tỷ?”

Tuy rằng không nói gì thêm, ngữ khí trong đó lại đều có một loại cảm giác cao cao tại thượng. Chỉ sợ là từ nhỏ liền nhận được vô tận sủng ái.

La Nghi Tuệ ở bên tai Nghi Ninh thấp giọng nói:

- “Biểu ca của cô nương Minh Châu đó là Trình Lang trình đại nhân, nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở Anh quốc công phủ, trong phủ Anh quốc công không có nữ hài, lão phu nhân phi thường thích nàng, Anh quốc công cũng yêu thương nàng. Lục đô đốc cùng Anh quốc công là tâm đầu ý hợp chi giao, liền thu nàng làm nghĩa nữ. Thật không thể chậm trễ nàng... Nàng nói ở quốc công phủ buồn tẻ, nên mới đi theo tỷ tới đây.”

Nghi Ninh lại cảm thấy một trận hoảng hốt, nửa ngày nói không ra lời.

Nguyên lai là nàng ta, khó trách nàng cảm thấy nhìn quen mắt...

PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé...

PS: Đào đã đăng trên “https://www.audiotruyendaomai.com” trước mấy chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.