Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 28: Chương 28




Gõ lốc cốc xuống bàn phím máy tính, tôi thậm chí có chút do dự, phân vân không biết có nên tiếp tục ở lại công ty làm việc hay không. Dù sao, nhờ một đồng nghiệp nam giúp đỡ mới có thể ở lại công ty, cảm giác như vậy thật khiến người ta khó chịu. Một lát sau, cửa phòng sách mở, tôi quay đầu lại, thấy Tả Y Y cầm một ly nước đi vào. Nàng trực tiếp để ly nước lên bàn làm việc, sau đó nói khẽ với tôi: "Mật hết rồi, ngày mai chúng ta cùng đi mua". Nói xong xoay người đi ra ngoài, còn vô cùng cẩn thận đóng cửa lại. Tôi sững sờ trên ghế, một hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn ly nước trên bàn. Sau đó tôi mới vô cùng chậm chạp mà ý thức được, vừa rồi Tả Y Y mới pha một ly nước mật ong mà tôi thích nhất, lại tự mình đem đến trước mặt của tôi. Trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp dâng lên, rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ rệt. Rất muốn xem nhẹ loại cảm giác này, nhưng càng làm như vậy, loại cảm giác này lại càng ngày càng đậm. Tôi ép buộc bản thân tập trung vào công việc, nhưng cuối cùng, vẫn nhịn không được cầm lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm nước mật ong nàng pha cho tôi. Buông ly, tôi cảm thấy khóe miệng của mình không kiềm chế được mà giương lên.

Chỉ chốc lát sau, cửa lại mở. Tôi quay đầu lại lần nữa, người tới vẫn là Tả Y Y, lần này nàng không cầm ly nước, mà cầm một quyển sách... Nói cho đúng hơn, chính là quyển nhật ký mà tôi đã nhặt được. Đối với sự tự tung tự tác của nàng, tôi đã thành thói quen. Tả Y Y liếc cũng không liếc tôi lấy một cái, tự ngồi vào sofa nhỏ bên cạnh giá sách, ở tại đó bắt đầu xem sách. Tôi định bắt chước nàng, bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục làm việc, nhưng không biết tại sao, hình như hôm nay tôi không được bình thường, cảm thấy sự tồn tại của Tả Y Y là một sự trở ngại, quấy nhiễu tôi chuyên tâm làm việc.

"Kia..." Tôi quay đầu đi, ấp úng nói với Tả Y Y, "Y Y, cậu có thể hay không... ặc..."

Tả Y Y ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi cắn răng: "Cái kia... Cậu có thể hay không...". Không cần cùng tớ ở trong phòng đọc sách?

Không đợi tôi nói hết, Tả Y Y đột nhiên hỏi: "Nhạc Phạm, cậu cảm thấy giữa những người đồng tính, có tồn tại tình yêu thực sự hay không?"

Suy nghĩ của tôi lại lập tức bị đình trệ, chỉ vì Tả Y Y lại đột nhiên thốt ra câu hỏi giật gân này. Vì sao nàng luôn như vậy chứ? Đột nhiên thốt ra một câu hỏi kỳ quái, khiến tôi nhất thời không kịp phòng bị. Giữa những người đồng tính có tồn tại tình yêu thật sự hay không ư? Tại sao lại muốn hỏi tôi vấn đề này? Tại sao lại hỏi tôi cảm thấy nàng với Becky có xứng hay không? Tại sao muốn hỏi tôi lấy tư cách gì cảm thấy nàng với Becky rất xứng đôi? Trong đầu càng ngày càng rối loạn, sau khi tôi nhịn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra mấy chữ ứng phó nàng: "Tình yêu thật sự không phân biệt giới tính".

Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, Tả Y Y không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi vừa định mở miệng bổ sung vài câu, Tả Y Y lại đột nhiên đứng lên, cầm quyển nhật ký kia đi đến bên cạnh tôi, ngay sau đó mùi thơm trên người nàng cũng nhẹ nhàng bay tới, tôi lại cảm thấy có chút khẩn trương.

Nàng không phát hiện được sự bối rối của tôi, chỉ mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy bên trong sách này viết Lâm Tấu với An Nghiên, là tình yêu thật sự sao?"

Nghe xong câu hỏi của nàng, tôi vô thức nhớ lại miêu tả một chút trong nhật ký, sau đó nói ra ý nghĩ của mình: "Chắc là...đúng?"

"Nếu như thế, " Tả Y Y lại hỏi, "Tại sao các nàng có thể thản nhiên xa nhau như vậy?"

Lại một lần nữa tôi bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút, không cam tâm nói: "An Nghiên kia không phải khóc rất dữ hay sao? Vì tình cảm khóc thành như thế, chẳng lẽ còn không phải là tình yêu thật sự sao?"

Tả Y Y lại khinh thường cười hai tiếng, nói: "Khóc xong rồi, lại quay đầu hôn môi với một người khác?"

"Ặc..." Lần này tôi quả thật không biết nên nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn vì sĩ diện mà bổ sung một câu, "Cho dù là như vậy, cậu cũng không thể phủ nhận giữa những người đồng tính có tồn tại tình yêu thật sự".

"Tớ không có phủ nhận". Tả Y Y nói xong, cúi đầu xuống nhìn tôi không nói thêm gì nữa.

Tôi tiếp tục dây dưa: "Vậy còn cậu? Chẳng lẽ giữa cậu với Becky không phải là tình yêu thật sự hay sao?" Không biết tại sao, cảm thấy được giọng nói của mình có chút chua.

Tả Y Y lại không hề nghĩ ngợi, đáp: "Tớ cảm thấy không phải".

Đúng là tuyệt đối không ngờ, Tả Y Y sẽ trả lời tôi như vậy. Trong nhất thời, phòng sách yên tĩnh trở lại. Loại yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, tôi lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cảm thấy mình bây giờ có một loại cảm xúc mờ mịt không được tự nhiên, đồng thời cũng rất hoang mang, hoang mang không biết tại sao mình lại nhất định khăng khăng quan điểm "Giữa những người đồng tính có tồn tại tình yêu thực sự" này. Tôi cũng không phải là người đồng tính, không phải sao? Nếu như vậy, tôi dựa vào cái gì nhất quyết nói giữa những người đồng tính tồn tại tình yêu thực sự?

Không đợi tôi rối rắm xong, Tả Y Y lại tiếp tục nói: "Tình yêu thực sự, thật ra không cần chứng minh. Bởi vì tâm trạng khi yêu một người, là vô cùng dễ dàng nhận thấy được. Nếu như đã yêu, sẽ thường để ý nhất cử nhất động của đối phương. Nói ví dụ như khi trời lạnh, ta sợ đối phương mặc quần áo không đủ; một thời gian ngắn không gặp mặt hoặc không gọi điện, ta sẽ nhịn không được đoán rằng đối phương đang làm gì; một khi thấy hoặc nghe được giọng nói của đối phương trong điện thoại truyền đến, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc; rất muốn đến gần đối phương, nhưng lại sợ đối phương sẽ không tiếp nhận mình, rất muốn nói ra tâm tình của mình, nhưng lại sợ loại tâm tình này không được đáp lại".

Nghe những lời nói này của nàng, tôi không nhịn được khẽ cười: "Nói cảm động như vậy, giống như đang làm chương trình nha, DJ Tả?"

"Đây là cảm giác yêu một người," Nàng nhẹ giọng nói, ngữ điệu rất dịu dàng, "Bởi vì lo lắng không biết trong lúc làm việc đối phương có khát nước hay không, cho nên tranh thủ thời gian chạy nhanh đi pha một ly nước mật ong cho người đó uống; dù không muốn quấy rầy người đó, nhưng vẫn nhịn không được muốn cùng đối phương ở cùng một phòng, vì vậy liền cầm theo một quyển sách ngồi bên cạnh giả vờ như đọc sách, thật ra chỉ muốn cùng người đó ở cùng một chỗ mà thôi".

Sau khi nói xong những lời này, Tả Y Y vô cùng bình tĩnh, nàng lẳng lặng đứng ngay tại chỗ cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Mà tôi, đã sớm sững sờ không nhúc nhích được ở trên ghế. Trong phòng sách lại một lần nữa yên tĩnh, loại yên tĩnh lúng túng, bầu không khí không được tự nhiên càng ngày càng mãnh liệt, cùng lúc đó, tôi cảm thấy được hương thơm trên người Tả Y Y cũng càng ngày càng đậm, giống như toàn thân của mình đã bị loại hương thơm này bao phủ. Tôi đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì vậy bối rối cầm ly mật ong trên bàn một hơi uống sạch. Sau khi uống xong, quay đầu nhìn thoáng qua người vẫn đang đứng bên cạnh tôi là Tả Y Y, lập tức vội vã ngồi thẳng lại, vừa cầm lấy con chuột trên bàn không ngừng miết xuống mặt bàn máy vi tính, vừa ra vẻ bình tĩnh nói với nàng: "Tớ... Tớ còn rất nhiều việc chưa làm xong, không có thời gian cùng cậu nói chuyện phiếm". Cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tim mình có thể đập nhanh được như vậy.

"Cậu có muốn uống nước mật ong nữa không?" Tả Y Y lại cầm lấy cái ly không trên bàn, trong giọng nói lộ vẻ vui vẻ, "Trong phòng bếp vẫn còn một chút mật".

"Không cần đâu, " Tôi khẩn trương trả lời, "Cậu... cậu cứ làm chuyện của mình đi."

Tả Y Y lại nói: "Hay là cứ pha cho cậu một ly nữa đi, tớ sợ cậu một lát sẽ lại khát".

"Sẽ không, " Tôi xoay người sang chỗ khác, giật lấy cái ly trên tay nàng, "Quả thật là tớ không khát".

Tả Y Y bây giờ đang mỉm cười nhìn tôi, tâm trạng của nàng có vẻ không tệ. Nhưng nàng như vậy, ngược lại làm cho tôi càng bối rối hơn lúc nãy, cảm thấy được gương mặt của mình càng ngày càng nóng, thân thể giống như sắp nổ tung. Tả Y Y thì vô cùng thản nhiên đem quyển nhật ký cầm trong tay để lên bàn sách, cười nói với tôi: "Nếu cậu thích xem loại tiểu thuyết thần bí này như vậy, tớ đây sẽ giới thiệu chương trình radio kia cho cậu. Mỗi tối thứ bảy lúc mười một giờ rưỡi, chương trình "Radio âm phủ" của Mạnh Nhất Loan. Có rất nhiều chuyện ma, một chương trình vô cùng nổi tiếng".

Tôi giật giật khóe miệng: "Tớ nói quyển sách này không đơn giản chỉ là một quyển tiểu thuyến thần bí như vậy..." Còn chưa nói xong, suy nghĩ đột nhiên ngưng trệ.

"Cậu vừa nói chương trình gì?" Tôi thu lại giọng điệu bất đắc dĩ vừa rồi, ngược lại vô cùng gấp gáp hỏi Tả Y Y.

"Sao vậy?" Nàng rõ ràng bị giọng điệu của tôi làm cho hoảng sợ.

"Cậu vừa nói "Radio âm phủ?" Tôi lại hỏi, mặc kệ giải thích với nàng, "Thứ bảy mỗi tuần lúc nào thì phát?"

Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Buổi tối... mười một giờ rưỡi".

Tôi lập tức cầm lấy quyển nhật ký trên bàn lật nhanh xem, tim đập còn nhanh hơn lúc nãy.

Tả Y Y bắt được cánh tay của tôi, hỏi: "Phạm, sao vậy?"

"Chờ một chút, lát nữa tớ sẽ giải thích lại với cậu". Tôi tùy tiện đáp lời nàng, ánh mắt không ngừng di chuyển tìm kiếm trên trang sách. Rốt cuộc, đã tìm được đoạn tôi muốn xem --

"Tôi chính là người dẫn tiết mục thần quái, chuyên kể chuyện xưa của A Phiêu để đi dọa người", hắn giống như nhìn thấu tâm tư của tôi, khẽ cười, "Nếu như cảm thấy hứng thú đối với tiết mục của tôi, cô quả thật có thể đi nghe thử. Mười một giờ rưỡi tối thứ bảy tuần này, chuyển tần đến 98.2, "Radio âm phủ" của tôi vô cùng hoan nghênh sự nghe đài của cô"."

"Mạnh Nhất Loan, hắn tên là Mạnh Nhất Loan...". Tôi lẩm bẩm nói, ngay sau đó quay đầu sang hỏi Tả Y Y, "Y Y, cậu mới nói người dẫn chương trình tiết mục thần bí đó tên gì? Có phải tên là Mạnh Nhất Loan không?"

"Rốt cuộc sao thế?" Tả Y Y cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.