Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 241: Chương 241: Lựa chọn khó khăn




Rất là tò mò về tivi nên Khôn ca xem tivi suốt cả một đêm, sau khi Tiếu Tiếu dạy hắn sử dụng điều khiển như thế nào, đồng chí thú nhân cường đại này bắt đầu tiến hành một hồi chuyển kênh, đối với những thứ gì đó trong tivi rất là hứng thú.

Đinh Tiếu nhìn thật sự là rất vô ngữ, nhưng ở Thú Thế, hiếm khi thấy Khôn trẻ con như vậy, đừng thấy bọn họ đều đã có hai mặt con, nhưng dựa theo tuổi tác mà nói vẫn là thiếu niên, gia hỏa Khôn này từ nhỏ đã như ông cụ non, sau khi mình quen hắn thật sự cũng không khác gì, kỳ thực thả lỏng một chút mới tốt, tivi này, thích xem thì xem đi, dù sao sớm muộn cũng phải bán đi.

Kết quả chờ tới buổi sáng Đinh Tiếu mơ mơ màng màng tỉnh lại, Khôn đang gặm bánh mì xem một bộ phim võ hiệp: "Khôn, anh cả đêm không ngủ à?"

Khôn ca thấy Tiếu Tiểu tỉnh dậy, mau chóng đặt bánh mì sang một bên, bế bạn lữ hôn một cái: "Một đêm không ngủ, không buồn ngủ."

Nhìn thoáng qua vụn bánh mì trên miệng Khôn, Đinh Tiếu vươn tay lau lau: "Đói bụng chưa? Em đi làm đồ ăn cho anh, mì sợi được không?"

Khôn gật đầu: "Cái gì cũng được, Tiếu Tiếu làm đều thích ăn."

"Được rồi, em đi rửa mặt, anh xem tivi một đêm cũng không thấy đau mắt à, mau đi rửa mặt đi."

Khôn ca nhíu mày: "Mùi nước rất khó ngửi."

Đinh Tiếu đỡ trán: "Ngày hôm qua không phải đã xách vài xô nước sao, cái kia hẳn là...... không có mùi, dùng tạm đi, cũng không thể không rửa mặt?"

Đối với chất lượng nước nơi này, Đinh Tiếu cũng cảm thấy rất khó thích ứng, cũng may là dạ dày trở nên mạnh mẽ rồi, bằng không cậu cảm thấy bản thân đã sớm bị tiêu chảy. Kỳ thực trước kia cậu cảm thấy, chất lượng nước chỗ nhà mình bên này so với trường học bên kia tốt hơn nhiều, kết quả lần này trở vè, hoàn toàn không tiếp thu được mùi vị nước máy. Nói thật, từ khổ sang sướng thì còn thích ứng nhanh, chứ từ sướng sang khổ thì khó thích ứng vô cùng. Cậu nghĩ, hẳn là phải đi mua một chút trà ngon mới được, tốt xấu cũng có thể giải khát lại dễ uống.

Lại nói tiếp, Thú Thế cái gì cũng tốt, chỉ là tạm thời còn chưa phát hiện ra cây trà chân chính, không biết có mua được cây trà giống hay không, mang về trồng cũng tốt.

Một khi nghĩ tới đồ vật có thể trồng, Đinh Tiếu liền cảm thấy bản thân muốn mua rất nhiều thứ, vì thế bắt đầu lên kế hoạch, chờ ngày mai đi thăm mộ về, liền mang Khôn đi tới chợ hạt giống xem sao. Dù sao cũng có thể mang về một bao thử xem, đến lúc đó lại sinh sôi nảy nở.

Xét thấy hôm nay Đinh Tuấn sẽ tới, xem ra vị vị bác sĩ ở chung với y có lẽ cũng sẽ tới, Đinh Tiếu cảm thấy đồ ăn dự bị ở nhà mình chắc chắn không đủ, vì thế lại đi ra ngoài mua một vòng. Đương nhiên Khôn ca tuyệt đối phải đi theo, địa phương kỳ quái như vậy, hắn không yên tâm để Tiếu Tiếu rời khỏi tầm mắt của mình. Hắn cảm thấy có rất nhiều giống cái đều dùng ánh mắt "không có ý tốt" để nhìn bạn lữ nhà mình, hắn phải nhìn kỹ (Ngươi xác định là nhìn Tiếu Tiều sao?)

Khi Đinh Tuấn gõ cửa, Đinh Tiếu mới vừa thái xong củ cải trắng, bảo Khôn đem củ cải bỏ vào nồi thịt dê rồi cậu mới ra mở cửa.

Lại lần nữa nhìn thấy Đinh Tuấn, Đinh Tiếu cảm thấy người anh họ này của mình trưởng thành lên không ít, cũng may dáng người không biến dạng. Mà bác sĩ Chu ở phía sau y, không phải bộ dáng nhìn thấy ở trong phòng khám trước kia, có vẻ đẹp trai lên không ít. Nhưng trước kia mình nhìn hắn thì phải ngửa đầu, hiện tại là nhìn thẳng.

Khuôn mặt Đinh Tiếu không có chút thay đổi nào so với 5 năm trước, nhưng lại cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng săn chắc hơn rất nhiều, điều này khiến cho Đinh Tuấn và Chu Đồng rất là giật mình.

"Đinh Tiếu, cậu ăn phải cái gì thế? Sao lại cao lên nhiều như vậy? Chẳng lẽ thời kỳ phát dụng chậm?!!!" Chu Đồng nói lên ý kiến không chút đáng tin của mình.

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Chắc là vậy, mau vào rồi lại nói, đại ca, anh sao lại mua nhiều thứ như vậy?" Nói xong mau chóng nhận lấy mấy túi đồ trên tay Chu Đồng và Đinh Tuấn.

Lúc này, Khôn nghẹn khuất từ phòng bếp nhỏ đi ra. "Tiếu Tiếu, là anh trai em tới sao?" Tuy biết rõ còn cố hỏi, nhưng luôn phải tự mình ra gặp người mới được, Khôn ca vẫn tương đối ấn tượng với vị anh họ là người duy nhất đối xử không tồi với Tiếu Tiếu.

Đinh Tiếu mau chóng giới thiệu: "Anh, bác sĩ Chu, đây là một nửa kia của em, các anh gọi anh ấy là Khôn là được rồi."

Từ lúc vào nhà, đây vẫn là lần đầu Đinh Tuấn mở miệng: "Trời ơi, Tiếu Tiếu, này, này, dáng người...cũng thật tốt quá đi? Đánh bóng rổ?" Nhất định phải tha thứ cho y dùng từ không chuẩn, không có biện pháp, Đinh Tiếu tự dưng cao lên, hắn đã cảm thấy không thể tin nổi, lại xuất hiện thêm một người cao to đến tận nóc nhà, đây không phải đả kích người sao!

Đinh Tiếu vô cùng đơn giản soạn một lời nói dối.

Cậu nói mình đi lạc, kết quả khi leo núi bị trượt chân ngã, sau khi tỉnh lại được Khôn cứu, Khôn bọn họ ở trong một khe suối rất bí ẩn, các tộc nhân đều cao lớn như vậy. Tuy thông tin bế tắc không tiếp xúc với bên ngoài, nhưng dân phong thuần phác, đối xử với cậu cũng rất tốt. Lâu dần bọn họ liền thích đối phương, cuối cùng liền ở bên nhau, hiện tại hàng ngày ngắm nhìn mặt trời lặn mọc mà trôi qua, còn có hai đứa nhỏ.

Chu Đồng dù sao cũng là bác sĩ tâm lý, lại đã từng chữa trị cho Đinh Tiếu, hắn vẫn nhìn ra Đinh Tiếu đang nói dối, nhưng chỉ cần Đinh Tuấn tin là được, ít nhất hiện tại trạng thái của Đinh Tiếu rất là tốt, đặc biệt là người cao to bên cạnh cậu kia, quả thực coi cậu giống như bảo bối mà nhìn. Ánh mắt sáng, quả thực sắc bén vô cùng, hắn có thể khẳng định, nếu đối phương mang địch ý mà nhìn mình một cái, mình ít nhất sẽ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

So với Chu Đồng, điều Đinh Tuấn quan tâm nhất chính là Đinh Tiếu lựa chọn đi theo con đường này, có thể giống như chú quá mức khăng khăng một mực. Tuy bản thân hiện tại cũng lựa chọn ở bên Chu Đồng, nhưng mình lương cao công việc có thể tự mình gánh vác, ở bệnh viện cũng có địa vị, cho dù mọi người trong nhà có đi theo vết xe đổ chuyện của chú cũng không làm gì được. Nhưng y vẫn tự giác không đến mức như chú, đem đối phương trở thành hoàn cảnh để dựa vào. Còn Đinh Tiếu thì rõ ràng là cái dạng như vậy.

"Tiếu Tiếu, ý của cậu là, các cậu chỉ ở vài ngày, sau đó lại cùng Khôn về quê nhà của hắn sinh sống sao?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, bọn nhỏ đều ở bên kia, tuy cũng muốn mang theo tới, nhưng còn quá nhỏ, hơn nữa cuộc sống ở bên kia không hiện đại như ở đây, thình lình trở về, thật không quen lắm, hơn nữa đồ ăn ở nơi này có chút khó vào miệng."

Đinh tuấn thở dài: "Nếu cậu quyết định như vậy, anh cũng không thể ngăn cản cậu, dù sao cậu bên kia cũng có một đại gia đình, chỉ là tro cốt của chú...cậu nhất định muốn mang đi?"

Đinh Tiếu nhìn Đinh Tuấn: "Em rời đi, còn muốn để ba ba lại ở đây làm gì?"

Đinh Tuấn trầm mặc thật lâu: "Nhưng mà......"

Đinh Tuấn nói hai chữ nhưng mà này, Đinh Tiếu liền đoán được y do dự cái gì: "Mấy năm nay, anh có liên hệ với ông ta?"

Đinh tuấn gật đầu: "Cậu nửa năm không có tin tức, bọn anh cho rằng cậu ở bên ngoài chơi quá vui vẻ không muốn về, nhưng một năm sau bọn anh liền lo lắng, nói lời này chắc chắn cậu không thích nghe, nhưng ông ta thật sự còn sốt ruột hơn bọn anh. Vì tìm cậu, ông ta đã chạy đi không ít nơi, chỉ sợ cậu không gọi được cho tôi, mỗi tháng ông ta đều đi nạp tiền điện thoại cho cậu. Mọi thứ trong nhà cũng là ông ta xử lý, chỗ chú bên kia.... mỗi một lần đi ra ngoài tìm cậu trở về, ông ta đều sẽ đi một chuyến, ngẩn ngơ ngồi cả một ngày."

Nói không có xúc động là giả, nhưng việc ba ba tự sát là cái gai vĩnh viễn trong lòng cậu, không nhổ ra được cũng không biến mất được. Tuy ở Thú Thế, năm năm tháng tháng đối diện với gương mặt của cha, mình đã không hận gương mặt này nữa, nhưng đó dù sao cũng là hai người. Mà việc xảy ra, vĩnh viễn đều không thể coi thành không phát sinh: "Ý của anh là, muốn em để tro cốt của ba ba ở lại?"

Đinh tuấn thở dài: "Đây dù sao cũng là việc của cậu, kỳ thực anh cũng không nên nói gì, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng đúng là rất đáng thương."

Đinh Tiếu cười lạnh: "Có cái gì mà đáng thương, ông ta có gia đình riêng."

Đinh tuấn nói: "Kỳ thật sau khi chú qua đời không lâu ông ta liền ly hôn, chỉ là cậu vẫn luôn không biết thôi."

Đêm đó, Đinh Tiếu cầm ảnh chụp của ba ba, khóc thật lâu trong lòng ngực Khôn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu khóc lớn như thế, vốn dĩ cho rằng đau khổ đã bị lãng quên, nhưng chỉ cần đụng vào lại bắt đầu đau, còn may lúc này có Khôn ở bên cạnh mình.

Khôn đau lòng hôn lên trán bạn lữ, tận đến khi Tiếu Tiếu khóc mệt, cũng khóc đủ, hắn lúc này mới mở miệng: "Tiếu Tiếu, đừng khổ sở."

Đinh Tiếu vươn tay ôm cổ Khôn: "Khôn, kỳ thực ông ta đã từng đối xử với chúng em rất tốt, nhưng ông ta lại hại chết ba em, em không thể tha thứ cho ông ta."

Khôn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng Tiếu Tiếu: "Vậy thì không tha thứ, người phạm sai lầm, nhất định phải chịu trừng phạt, ở Thú Thế của chúng ta, người phản bội bạn lữ sẽ không có tư cách được người khác thông cảm, mặc kệ là lý do gì, cho nên em không tha thứ cũng không sai."

"Kỳ thật em biết, đời này thời gian ba cảm thấy hạnh phúc nhất chính là khi ở cùng với ông ta, tự sát cũng là vì không thể chịu đựng được tuổi già không có ông ta, ba muốn ở cùng ông ta, những điều này em đều biết hết, Đinh Tuấn nói không sai, kỳ thật ba không muốn rời khỏi nơi này, nhưng em lại muốn cho ông ấy rời đi, em không biết là em làm như vậy, ba có tức giận hay không."

Tuy không có cách nào đồng cảm như bản thân gặp phải, nhưng Khôn lại có thể hiểu được nỗi khổ sở của Tiếu Tiếu: "Muốn gặp ông ta không?" Khiến Tiếu Tiếu khổ sở như vậy, còn phản bội bạn lữ, là loại người mà Khôn ghét nhất. Nhưng Tiếu Tiếu từ nhỏ đã coi ông ta như người thân nhất, lại là người mà ba ba Tiếu Tiếu thích nhất, hắn cảm thấy, cần phải gặp mới tốt.

Đinh Tiếu trầm mặc hơn nửa ngày. "Em sợ em nhịn không được muốn đánh ông ta."

Khôn nghiêm túc gật đầu: "Ta giúp em đánh!"

Đinh Tiếu nhìn Khôn, đột nhiên bật cười: "Anh mà đánh liền xảy ra án mạng!"

Khôn gãi gãi đầu: "Vậy đều đốt thành tro, đều mang đi, em sẽ không khó xử."

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Suy nghĩ này của anh quá tàn bạo!" Nhưng mà có hắc lão hổ nhà mình ở chỗ này luyên thuyên, tâm tình thật sự tốt hơn nhiều.

"Anh nói xem, Đông Đông và Khôn Luân hiện tại đang làm gì?"

Khôn ôm sát bạn lữ vào trong lòng ngực: "Nói không chừng đang ăn vụng, ngăn tủ nhỏ đầu giường của Đông Đông có rất nhiều đồ ăn vặt, ngăn tủ trong phòng Khôn Luân có rất nhiều thịt khô."

Đinh Tiếu kinh hoảng: "Cái gì! Trong ngăn tủ sao lại có thể để thịt khô!! Vậy quần áo còn mặc được nữa hay không? Bỏ chung với quần áo, vậy thịt khô còn ăn được nữa sao! Mấy đứa nhóc nghịch ngợm này, anh biết sao lại không nói cho em?!"

Khôn cười ha hả mà trả lời: "Tiểu ấu tể đều thích ăn, không sao cả, hơn nữa Khôn Luân sắp thay răng, cũng phải cắn đồ vật cứng."

Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng: "Cho nên ba người các anh liên hợp bắt nạt em đúng không?!"

Khôn mau chóng hôn lên môi Tiếu Tiếu một cái: "Không phải, Khôn Luân nói, ba biết cũng sẽ không trách."

Nghĩ tới hai đứa con trai bảo bối, tâm tình Đinh Tiếu coi như hoàn toàn bình phục, kỳ thực, bản thân cả đời có mấy trăm năm, bên người còn có mấy đứa con trai nghe lời lại đáng yêu, lại có một người bạn lữ toàn tâm yêu thương chiều chuộng mình, không biết đã hạnh phúc hơn ba bao nhiêu lần. Mình thật sự không nên lấy sự oán hận của mình ra để cướp đoạt tâm nguyện của ba ba.

Nhưng mà...cậu thật sự không có cách nào tin tưởng người đã từng phản bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.