Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 27: Chương 27




An Nguyễn Nguyễn nghe ra đây là câu nói đùa, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận. Nàng làm sao không gả đi được chứ, cho dù không thành thân với Ôn Hạc Hiên, ngày kia nàng vẫn có thể làm được hôn lễ này. Vả lại, nàng không có lừa A Hiên, rõ ràng là A Hiên đưa ra chủ ý trước, có “ý nghĩ không an phận” đối với nàng.

Cho đến khi về phòng nàng vẫn còn tức giận, nhìn thấy Ôn Hạc Hiên còn tố cáo: “Ta không thích thúc thúc của ngươi.” Cho dù y là trưởng bối tán thành chuyện Ôn Hạc Hiên thành thân với nàng, cũng sau khi An Nguyễn Nguyễn nói ra kế hoạch của mình, y đồng ý để cháu mình tạm thời ở rể An gia, nhưng nàng vẫn tức giận.

Ôn Hạc Hiên nói: “A Hiên cũng không thích.”

An Nguyễn Nguyễn nghe xong nguôi giận một tí: “Tại sao ngươi không thích, nói xem.”

Ôn Hạc Hiên nghiêm túc suy nghĩ, không quá khẳng định nói: “Hắn muốn dẫn A Hiên đi?”

An Nguyễn Nguyễn bị sắc mặt dè dặt của hắn chọc cười ha ha, tâm trạng lập tức tốt lên. Nàng hỏi An Tiểu Cẩm: “Sao Tâm Nguyệt và Xảo Nhi không ở đây?”

An Tiểu Cẩm nói: “Tâm Nguyệt tiểu thư trở về rồi, Tăng cô nương nói sau khi cô ấy được hai vị công tử cứu ra thì lên đường tới Phú Ninh ngay, dọc đường đi chưa hề nghỉ ngơi, em đã sắp xếp cô ấy ở gian phòng tại phía tây.”

An Nguyễn Nguyễn gật đầu, bảo An Tiểu Cẩm tìm chút chuyện cho Ôn Hạc Hiên làm, còn mình thì đi xem Diệp Cô Lan.

Vào giờ Tỵ mưa ngừng rơi, An Nguyễn Nguyễn vừa ra cổng An phủ đúng lúc có một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài. Một ông lão đầu bạc tinh thần còn minh mẫn bước xuống xe ngựa, còn có một bộ râu dài.

Ánh mắt An Nguyễn Nguyễn tiếc hận nhìn chùm râu một hồi còn thở dài. Thấy ông lão đi về phía An phủ, nàng mau chóng chạy qua dìu ông ta hỏi: “Ông đến An phủ tìm người ư?”

Ông lão gật đầu, ôn hòa nói: “Cô nương là một người lương thiện. Ta họ Quý, là một đại phu, ta tới đây để chăm sóc Ôn công tử. Cô nương mà ta mới thấy từ An phủ đi ra chính là An tiểu thư sao?”

An Nguyễn Nguyễn à một tiếng, không nghĩ tới tiểu thúc của Ôn Hạc Hiên phái tới là một ông lão chừng sáu mươi. Nàng lễ phép đáp: “Là ta.”

Nàng vốn định tự mình đưa ông lão vào, nhưng phía sau có người gọi nàng lại, An Nguyễn Nguyễn bèn gọi gia đinh đến, căn dặn đưa Quý đại phu đi gặp Ôn Hạc Hiên, sau đó nàng mới xoay người, phát hiện ở đầu ngõ bên kia An phủ có một chiếc xe ngựa, nhìn trang hoàng trên xe hiển nhiên là một nữ tử ngồi bên trong.

Thích dùng màu đỏ, An Nguyễn Nguyễn chỉ nghĩ tới một người: hoa khôi của Xuân Phong Các, Tân Hồng Đậu.

Chủ nhân xe ngựa không xuống xe, chỉ phái tiểu nha hoàn đi qua: “Cô nương nhà nô tì nói thân phận của cô ấy thấp kém, đến nhà viếng thăm e rằng phá hoại thanh danh của An gia và tiểu thư, muốn mời tiểu thư vào xe trò chuyện.”

“Thanh danh của ta đã tốt khi nào hả? Cha ta hiện tại cũng không để tâm đến thanh danh của An gia.” An Nguyễn Nguyễn cười mắng, “Bảo cô ấy qua đây, bằng không đừng hòng gặp ta.”

Tiểu nha hoàn trở về truyền lời, người bên trong xe không có động tĩnh hồi lâu, khi An Nguyễn Nguyễn sắp không còn kiên nhẫn chờ đợi thì nàng ta rốt cuộc xuống xe.

Nàng ta mặc bộ y phục màu đỏ, đi chầm chậm trên con đường đá sau cơn mưa, từng bước đi tựa như vẩy mực trong bức tranh sơn thủy, một cây mai đỏ mọc trên vách núi, trong trời đất chỉ có màu sắc tươi đẹp của nàng ta.

An Nguyễn Nguyễn thưởng thức ngắm nhìn nàng ta đi tới trước mặt mình, nàng giả vờ không vui nói: “Lần sau cô gặp mặt ta còn kiêng dè này nọ nữa thì ta sẽ tuyệt giao với cô.”

Tân Hồng Đậu thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có cô không thèm để ý, chịu kết bạn với đám người bọn ta.”

An Nguyễn Nguyễn nói: “Chỉ là cách kiếm sống khác nhau mà thôi, không có phân chia cao thấp địa vị thế nào, huống hồ cô chỉ ca hát, dựa vào bản lĩnh kiếm sống, không có gì khác so với rèn sắt bán bánh nướng ở đầu đường.”

“Cũng chỉ có cô đối xử bình đẳng với bọn ta.” Tân Hồng Đậu cười cười, ngẩng đầu nhìn An phủ, hỏi, “Ta nghe nói cô sắp thành thân?”

An Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nói: “Cho nên đầu đường cuối ngõ đã nghị luận rồi sao?”

Như là chứng minh lời nói của nàng, sau đó hết chiếc xe ngựa này đến xe ngựa khác chạy tới An phủ, phần lớn là tiểu thư phu nhân phú hộ trong thành, cũng có người mang thân phận đặc thù như Tân Hồng Đậu. Bọn họ bởi vì là thân phận nữ tử, ngày thành thân không tiện đến xem lễ cho nên đem quà mừng tới trước.

Đến chiều người tới có nam có nữ, thân phận của bọn họ bình thường, đa số là nông dân ngoài thành đi bộ đến, quà mừng hoặc là chiếc khăn thêu hay là một rổ đậu phộng táo chín, có người còn cầm theo cá chép vừa mới bắt được, con cá chép kia còn nhún nhảy hai cái.

Người mặc áo gấm ngồi trong xe ngựa, nói với Địch Cảnh cũng ngồi bên trong: “Địch tướng quân, ngươi nói xem, vì sao người người trong thành đều nói tiểu thư An gia hung ác ngang tàng, là một ác nữ, nàng ta thành thân thế mà lại có nhiều người đến chúc mừng như vậy?”

Địch Cảnh nói: “Chắc là có ẩn tình.”

“Hết lời rồi ư?” Người mặc áo gấm mang nỗi xung động rất muốn cạy miệng hắn ta để hắn ta nói thêm mấy câu, y nhớ tới thân phận của mình bèn đè nén cảm xúc, nhưng ngoài miệng không nhịn được, “Địch tướng quân, ngươi không thú vị thì không cưới được vợ đâu. Ngươi phải học theo Hiên nhi nhà ta, làm tên ngốc cũng có thể ôm được mỹ nhân về nhà, không hổ được ta nuôi lớn.”

Địch Cảnh mặt không biểu cảm nói: “Vương gia đứng tuổi vẫn chưa cưới vợ.”

Người mặc áo gấm sửng sốt, sau đó ho một tiếng khôi phục vẻ đứng đắn nói: “Ta không thể ở lại đây lâu dài, ngươi cũng phải đến biên cương đóng quân, trước khi đi cần phải bảo đảm an toàn của Hiên nhi.”

Địch Cảnh gật đầu: “Còn hai ba ngày nữa Xa đại nhân sẽ đến Phú Ninh.”

Người mặc áo gấm ừ một tiếng: “Trước khi rời khỏi nhớ mang theo thành chủ thành Phú Dương, đầu của hắn không thể tùy tiện chém. Về phần con trai hắn, tặng cho An tiểu thư làm quà tân hôn đi.”

“…” Địch Cảnh, “Làm quà mừng, chỉ sợ An tiểu thư chưa hẳn thích.”

“Không thích ư?” Người mặc áo gấm nói, “Tin tức chúng ta thăm dò được không phải nói nàng ta ghét nhất loại nam nhân chà đạp nữ tử à?”

Địch Cảnh không đáp lại lời y.

Người mặc áo gấm lại nói: “Ngươi nói đi, có phải đầu óc của An tiểu thư này có vấn đề hay không, lại đi thích một tên ngốc, còn nói cái gì Hiên nhi khôi phục trí nhớ sẽ rời xa hắn? Hiên nhi của ta là quân vương cao quý một nước, còn không xứng với nàng ta một tiểu thư phú hộ ư?”

Địch Cảnh nhẫn nhịn, nói: “Vương gia, thận trọng lời nói.”



An Nguyễn Nguyễn nhận quà cả ngày, càng nhận trong lòng nàng càng khó chịu.

Nàng trầm tĩnh ngồi trong nhà chính, vừa lột vỏ đậu phộng vừa đợi cha nàng, trong lòng suy nghĩ nếu là ngày cưới của bổn tiểu thư, dù là diễn trò cũng phải vui vẻ tổ chức náo nhiệt.

Sau khi mưa tạnh không lâu mây đen dần tan đi, khi tới hoàng hôn thì nắng chiều đầy trời. An lão gia chắp tay sau lưng sải bước chân nhẹ nhàng, ngâm nga khúc hát dân gian hồi phủ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

Sáng sớm hôm nay ông đã nhận được tin tức từ Phú Dương, nói rằng cả nhà thành chủ thành Phú Dương hại con gái ông đã bị bắt, chẳng hề cho ông cơ hội ra tay trả miếng.

Thừa dịp tâm tình tốt, An lão gia hẹn đám bạn của mình ở tửu lâu nhà mình uống rượu trò chuyện, sau đó đưa thiệp mừng đỏ chót cho bọn họ, nói với bọn họ ông rốt cuộc sắp gả con gái rồi.

Trước đây bọn họ không ít lần ở trước mặt ông khoe khoang con gái bọn họ bao nhiêu tuổi còn có người cầu hôn, sau khi xuất giá một năm thì sinh được đứa cháu ngoại trắng trẻo mũm mĩm, hiện giờ cũng đến lượt ông khoe khoang.

Đương nhiên, ông không dám nói con rể là ai, trong nhà làm cái gì, bản thân lại có thành tựu gì. Chỉ nói rằng dáng dấp của con rể ông tuyệt đối hạng nhất.

Hạ nhân thấy lão gia hồi phủ, nhỏ giọng bẩm báo với ông tiểu thư đang đợi ông. Trong lòng An lão gia hồi hộp nhưng cũng không bất ngờ, lúc ông định ngày cưới đã dự cảm có giờ phút này. Tính tình con gái ông, sẽ không phải là người biết mình bị gài bẫy mà còn có thể nhịn được.

An lão gia thong thả bước tới, vốn còn đang có lý chẳng sợ, nhưng bị An Nguyễn Nguyễn tâm trạng không tốt liếc một cái, khí thế của ông lập tức yếu đi.

Ông hắng giọng, hỏi: “Tìm cha có chuyện gì? Cha nói rõ trước, ngày cưới không thể nào thay đổi, con chờ tới hôm kia thành thân đi. Cha có tiền, nếu không tìm thấy người nhà của A Hiên, coi như hắn ở rể nhà chúng ta, bỏ bớt sính lễ đi.”

An lão gia hiển nhiên không biết chuyện tiểu thúc của Ôn Hạc Hiên tìm tới phủ, An Nguyễn Nguyễn mang lòng riêng không nói với ông gia đình của chàng rể này có lẽ không giống bình thường, không có khả năng sẽ ở rể.

Nàng thừa dịp cha chột dạ, đề nghị: “Thành thân cũng được, nhưng tổ chức như thế nào thì phải do con quyết, bằng không cha đừng hòng muốn con thành thân.”

An lão gia không nghĩ tới con gái thế mà chỉ đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng cũng không đồng ý cho lắm, ông cảm thấy con gái mình nói không chừng lại nghĩ ra biện pháp gì đó muốn chọc giận ông. Nhưng ông nghĩ lại, muốn thành thân với Ôn Hạc Hiên là do nàng đề nghị, từ khi Ôn Hạc Hiên tới quý phủ, con gái rõ ràng đối với hắn khác biệt hơn các nam tử khác, mặc dù tình cảm còn chưa đậm sâu, thậm chí có lẽ là vì tránh chuyện ép hôn của mình mà nàng lừa gạt hắn, nếu nàng đã đồng ý rồi thì không có khả năng phá hỏng hôn lễ của mình, coi chuyện chung thân đại sự là trò đùa.

Ông suy nghĩ kỹ càng rồi gật đầu đồng ý.

An Nguyễn Nguyễn nhận được sự ưng thuận liền nhảy dựng lên ôm cha nàng rồi hôn ông một cái: “Hôn cha, con yêu cha.” Sau đó nàng gọi An Tiểu Cẩm và Tăng Xảo Nhi đang trốn ở một bên, “Đi thôi Tiểu Cẩm Xảo Nhi, chúng ta đi tìm bọn Tiểu Tú đi.”

An lão gia nhìn thấy con gái vui vẻ chạy đi, ông hỏi An Đức Nghĩa cũng từ chỗ né tránh xuất hiện: “Sao ta cứ cảm thấy người bị lừa gạt ngược lại trở thành ta chứ?”

An Đức Nghĩa nắm hai tay trong tay áo cười nói: “Lão gia lừa tiểu thư, tiểu thư lợi dụng sự chột dạ của lão gia lừa ngược lại, huề rồi.”

An lão gia trừng mắt nhìn ông ta: “Ngươi cũng đưa ra ý kiến?”

An Đức Nghĩa lắc đầu: “Tiểu thư chỉ bảo ta tránh đi, không được nhắc nhở ngài.”

An lão gia nhớ tới lần đầu tiên khi mình nghe nói con gái đánh chết hạ nhân trong phủ, ông sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, sau đó ông tình cờ nhìn thấy hạ nhân bị “đánh chết” ở trong hiệu may của mình, điều tra ra thế mà phát hiện được lời đồn trong thành cũng là tự con gái tìm người truyền ra, bỗng nhiên ông không tự tin: “Ngươi nói xem, Nguyễn Nguyễn sẽ thực sự không coi chuyện thành thân là trò đùa chứ?”

“Lão gia yên tâm đi, tiểu thư mặc dù ham chơi nhưng từ trước đến nay đều có chừng mực.” An Đức Nghĩa nói, “Huống hồ Ôn công tử đối với tiểu thư rất tốt, tiểu thư cũng sẽ không vì chọc giận ngài mà làm tổn thương trái tim của Ôn công tử.”

An lão gia chỉ đành nói: “Nhưng trong lòng ta cứ không kiên định. Không được, ta phải chuẩn bị một chút, con rể của ta đã dậy chưa?”

An Đức Nghĩa đáp: “Ôn công tử đã thức dậy hồi sáng.”

“Vậy lão gia đi tìm hắn, dạy hắn một vài thứ tốt.” Nói xong ông không lo tới An Đức Nghĩa, đi thẳng một đường.

Buổi tối lúc An Nguyễn Nguyễn trở về đi xem Ôn Hạc Hiên thì phát hiện lại không thấy hắn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.