Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 946: Q.4 - Chương 946: Quyển 9 - Chương 937: Kẻ trêu khỉ




Dịch: Niệm Di

Biên:Hoangtruc

Liễu Tác Nhân từng gặp Từ Ngôn tại phường thị. Gã nghĩ rằng đối phương chỉ là một tu sĩ nho nhỏ cấp Luyện Khí không đủ tư cách, lúc này mới sinh quỷ kế trong lòng, nhân cơ hội trả thù một phen.

Chỉ có tám trăm linh thạch mà thôi, chẳng đáng kể gì đối với vị Tam công tử của đảo Bát Lan này. Thậm chí, tám ngàn linh thạch hạ phẩm cũng chưa lọt vào mắt gã, huống chi là tám trăm linh thạch.

Nhưng tên này không thích ăn thiệt thòi, còn được gọi là có thù phải báo. Dù đó là thù lớn hay hận nhỏ, chỉ cần chịu thiệt, Liễu Tác Nhân sẽ dùng trăm phương ngàn kế để trả thù.

Đây là loại người điển hình cho tính cách nham hiểm, bề ngoài là một công tử văn nhã, nhưng lòng dạ như rắn rết.

Nhìn theo hướng ngón tay của Liễu Tác Nhân, Vương Chiêu trông thấy Từ Ngôn. Phí Tài và tất cả đệ tử của đảo Lâm Uyên đều thấy Từ Ngôn. Vẻ mặt của mọi người bỗng dưng đều đa dạng hóa.

Có người nhận ra rằng, vị Tam công tử này có xích mích với Từ Ngôn, cũng có người mù tịt, chẳng hiểu nguyên nhân ra sao.

Phí Tài biết rõ lý do bên trong, vì gã chính là người bệnh nhân quan trọng trong lần cầu thuốc tại phường thị hôm ấy.

“Đại sư tỷ, Từ Ngôn có nghề đó, tỷ cứ yên tâm.” Phí Tài thì thầm cạnh Vương Chiêu. Gã biết rõ tu vi của Từ Ngôn, nên vô cùng coi trọng hắn.

Thế nhưng, Vương Chiêu không biết rõ bản lĩnh của Từ Ngôn, bèn do dự trong thoáng chốc.

“Gọi ngươi đấy, tới đây nhanh lên.”

Tam công tử bá đạo chỉ tay, muốn gọi Từ Ngôn đến tỷ thí, không ngờ rằng người ta vẫn còn đang mải mê chuyện trò, như chẳng hề nhìn thấy tên Liễu Tác Nhân vậy.

Chẳng phải Từ Ngôn không thấy mà do hắn không muốn để ý đến loại tiểu nhân vật như con sâu cái kiến đằng đó. Dù hắn không có bất cứ một tia linh lực nào, nhưng muốn bóp chết một tên tu sĩ Trúc Cơ vẫn dễ như ăn cháo vậy.

“Ngươi điếc à? Đừng có ở đó giả ngu!” Liễu Tác Nhân có hơi tức giận, quát lên: “Ngươi cút lại đây cho ta!”

“Người của đảo Lâm Uyên ta, không phải để ngươi vung tay múa chân!” Vương Chiêu đứng bên cạnh, nghe không lọt lỗ tai, bèn thét lên một tiếng. đại sư tỷ vừa dứt lời, xung quanh bèn yên tĩnh trở lại.

“Nếu hắn cắt được một khối, các ngươi sẽ thắng ngay. Màn tỷ thí đơn giản như thế, chẳng lẽ đệ tử đảo Lâm Uyên các ngươi không dám sao?” Liễu Tác Nhân không làm ra vẻ ương ngạnh như vừa rồi nữa, đổi sang phép khích tướng: “Hay là đệ tử đảo Lâm Uyên các ngươi không bằng một góc đệ tử đảo Bát Lan chúng ta? Ta cũng vừa nói, bọn ta cắt mười khối mới thắng, trong khi hắn chỉ cần cắt một khối là thắng ngay.”

Nói dứt lời, Liễu Tác Nhân hô to về phía Từ Ngôn: “Này, dám tới đây so tài một phen hay không? Ta ra tiền thưởng một ngàn linh thạch. Chỉ cần ngươi thắng, số linh thạch ấy sẽ là của ngươi.”

Tam công tử sử dụng luân phiên nhiều cách, từ cưỡng ép, khích tướng đến dụ dỗ. Lời của gã nghe rất nhẹ nhàng, nhưng tâm tư độc ác.

Từ Ngôn thở dài, xoay người lại. Không ngờ gã ấy lại có thể nhận ra bóng lưng của mình. Xem ra, tên Tam công tử này là một kẻ thù dai,

Từ Ngôn đi đến gần, nhìn chằm chằm Liễu Tác Nhân, gật đầu rồi nói: “Tam công tử, phải không? Làm làm khó ngươi rồi!”

Từ Ngôn nói một câu khó hiểu, chẳng ai tỏ tường, riêng Liễu Tác Nhân lại cảm giác ra được kẻ này đang xỏ xiên chính mình. Sắc mặt của gã quạu hẳn đi.

Đúng là Từ Ngôn đang xỏ xiên gã. Liễu Tác Nhân dùng nhiều thủ đoạn như thế, tiêu tốn nhiều mưu mô, cuối cùng chuốc lấy sự khó chịu trong lòng. Đây quả thật là một kẻ hiếm thấy.Nếu người ta phí sức như thế, Từ Ngôn không đành lòng làm kẻ này thất vọng. Tiếp theo, hắn bước đến trước khối khoáng thạch to lớn, xoay ba vòng. Trong khi nhóm đệ tử đảo Lâm Uyên lo lắng, sợ gã thua trận tỷ thí này, còn môn nhân đảo Bát Lan bắt đầu đắc ý trong âm thầm, Từ Ngôn bỗng nói ra một câu gây chấn động lòng người.

Từ Ngôn liếc nhìn Liễu Tác Nhân bằng một ánh mắt phức tạp, rổi thở dài, nói: “Ta cắt không được.”

Trời!

Những tiếng reo kinh ngạc vang lên xung quanh, tiếp theo là tràng cười khó kiềm chế của nhóm đệ tử đảo Lâm Uyên và những tiếng quát mắng dồn dập của phe đảo Bát Lan.

“Cắt không được, vậy ngươi xoay nó làm gì?”

“Cắt không được, ngươi đến đây xem náo nhiệt à?”

“Ngươi định trêu đùa Tam công tử phải không? Đúng là to gan mà!”

Nụ cười gằn của Liễu Tác Nhân sượng lại trên mặt. Trong lúc gã đang suy nghĩ xem nên thể hiện ra vẻ mặt thế nào, thì đối phương lại đánh một chiêu hoàn toàn không như bình thường. Cục diện chuyển biến bất thình lình thế này đã khiến gã bất ngờ đến nỗi không kịp thay đổi sắc mặt.

“Cắt không được à? Chờ tới khi ngươi cắt được, coi chừng cũng không được cho cơ hội tham gia cắt đâu.”

Liễu Tác Nhân nói bằng âm trầm nói: “Cắt đá cũng dễ dàng, nhưng cắt đầu còn dễ hơn nữa. Mong là cổ của ngươi cứng hơn linh quáng nha.”

Phí Tài cảm giác lo lắng trong lòng khi nghe câu uy hiếp thẳng mặt như thế, còn Vương Chiêu thì nhíu cặp mắt lại một chút. Thế nhưng, Từ Ngôn bỗng đưa ba ngón tay lên.

“Một ngàn linh thạch vẫn còn ít quá, nhiều hơn chút nhé! Ta sẽ cắt toàn khối đá này cho ngươi.” Từ Ngôn cò kè mặc cả một cách nghiêm túc, vẻ mặt chất phác chân thành.

Trước đó, lý do mà Từ Ngôn không muốn để ý đến tên Tam công tử này là vì hắn chẳng hề muốn cắt cái mớ linh quáng này. Thế nhưng mà nếu người ta đã có sát tâm, vậy Từ Ngôn cũng đành cố gắng thi triển vài ngón nghề của mình vậy.

“Được, ta ra ba ngàn linh thạch!” Liễu Tác Nhân cười ha ha, nói: “Cơ mà, nếu ngươi thua phải làm thế nào?”

Từ Ngôn ngạc nhiên, nhìn ba ngón tay của mình. Ý của hắn là ba vạn cơ mà, nhưng nhớ ra túi trữ vật của mình quá nhỏ, không chứa đủ ba vạn linh thạch, đành thở dài rồi nói: “Ba ngàn thì ba ngàn, nếu ta thua, ta trả ngươi ba ngàn linh thạch là được.”

“Không cần!” Ánh mắt của Liễu Tác Nhân vô cùng lạnh lẽo, gã nói: “Ta không muốn linh thạch, chỉ cần một cái vả miệng thôi.”

Từ Ngôn lại ngạc nhiên lần nữa, gật đầu nói: “Được thôi! Nếu ta thắng, ngươi đưa ta ba ngàn linh thạch. Nếu ta thua, ta vả miệng ngươi một cái.”

“Vả miệng ta à? Là ta vả miệng ngươi đấy!” Liễu Tác Nhân tức giận, nói: “Ngươi thắng, linh thạch là của ngươi. Ngươi thua, ta vả miệng ngươi một cái là xong. Chuyện buôn bán mà ta lỗ vốn thế này, ngươi đốt đèn lồng đi tìm cũng chẳng ra đâu.”

Liễu Tác Nhân có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều. Dù gã nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết một điều. Chỉ cần tu sĩ Trúc Cơ vẫn chuyển linh lực, một tát của họ có thể đập vỡ cả tảng đá, thế thì hậu quả sẽ ra sao nếu tát vào mặt người?

Lúc này, Vương Chiêu đã nhìn rõ quỷ kế của Liễu Tác Nhân, định tới ngăn cản Từ Ngôn. Chẳng ngờ rằng, Từ Ngôn đã gật đầu, đồng ý theo quy cách tỷ thí này.

“Đại sư tỷ yên tâm. Chắc chắn Từ Ngôn sẽ thắng.” Phí Tài vừa lôi kéo Vương Chiêu, không chi vị đại sư tỷ này phá hỏng chuyện, vừa thì thầm an ủi, mạnh miệng bảo rằng Từ Ngôn sẽ thắng trận này.

“Bắt đầu đi.” Liễu Tác Nhân không muốn Vương Chiêu quấy rối, vừa thấy Từ Ngôn gật đầu bèn ra lệnh ngay lập tức. Một tên to con bước ra từ sau lưng gã, kẻ này có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, cầm theo một cây búa lớn trong tay.

Đa phần tu sĩ Luyện Khí Kỳ sử dụng đao và kiếm, hiếm có ai dùng búa. Kẻ có thể dùng một cây búa to, nặng như thế này, ắt hẳn phải có sức mạnh hơn người.

Khi cắt chém linh quáng, bên cạnh yếu tố quan trọng là triển khai chân khí, thì người tiến hành thao tác cũng không được bỏ quên phần sức mạnh riêng của bản thân.

Rõ ràng gã to con này chính là hậu chiêu mà Liễu Tác Nhân cố tình ẩn giấu. Tên này bước vững chãi đến trước linh quáng, liếc nhìn Từ Ngôn đang đứng cạnh bên, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

“Ngươi ra tay trước đi, lát nữa khỏi tranh cãi, bảo rằng không phục.” Gã to con quát lên bằng một chất giọng ồm ồm.

Từ Ngôn cầm đao bằng một tay, không nói thêm lời nào, vung đao chém xuống tảng đá trước mặt. Âm thanh răng rắc vang lên, lưỡi đao cắm sâu một thước vào linh quáng. Tốc độ ra tay cấp tốc của hắn như thế đã khiến cho gã to con và Liễu Tác Nhân phải sững sờ.

Nhưng mãi đến khi nhận ra thanh trường đao của Từ Ngôn cắm vào linh quáng rồi, nhưng lại bị kẹp chặt trong đó, không rút ra được, thì tên Liễu Tác Nhân bèn cười lớn lên.

Từ Ngôn vẫn đang rút đao, gồng sức đến nỗi nhe răng, trợn mắt. Có vẻ như hắn đã dùng toàn bộ sức mạnh, nhưng thanh trường đao nạm cứng trong linh quáng vẫn chẳng nhúc nhích được tẹo nào.

Trông thấy cảnh tượng cắt chém linh thạch ngốc nghếch như thế, Liễu Tác Nhân cười suýt chảy nước mắt. Trong khi đó, tên to con cười to lên, rồi vung thanh búa lớn ra, bổ xuống một khối đá to, tạo ra âm thanh răng rắc.

Tên to con dùng tất cả sức mạnh để bổ đá, còn Từ Ngôn dùng hết sức lực để rút đao.

Giữa những tiếng cười vang, Phí Tài vừa xem vừa cảm thấy khó hiểu.

Gã tận mắt trông thấy Từ Ngôn thể hiện ra bản lĩnh cơ mà, cơ bản là hắn có tu vi Luyện khí đỉnh cao ấy chứ. Tại sao hắn lại không thể cắt nổi một khối linh quán như thế này?

Dáng người như khỉ ấy trông có vẻ buồn cười, nhưng Phí Tài dần phát hiện ra một chuyện. Bóng người ngốc nghếch ấy không phải là khỉ. Mà vị Từ sư huynh có thể đúc lại được cả chén vỡ kia mới là người đang trêu khỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.