Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 127: Q.2 - Chương 127: Thành Trường Di




Một đường đi mãi, xe thuyền Quỷ Vương môn cuối cùng cũng tới dãy Trường Di. Dãy núi cao lớn này bây giờ phủ đầy tuyết trắng, mùa thu có tuyết lạnh không hiếm thấy ở Tề Quốc.

Nếu tiện tay giúp đỡ thì đám Thái Bảo cũng không có ý định hùng hổ liều mạng chạy đến giúp đỡ biên quân, mà nhìn thấy Trường Di thành phía xa bèn ngừng lại, chỉ phái thủ hạ đi tìm hiểu trước. Bản thân đám Thái Bảo thì vẫn ngồi trong xe thuyền ấm áp như xuân thưởng trà chuyện phiếm.

Bọn hắn là Thái Bảo, thân phận quý giá hơn đám biên quân kia rất nhiều, không thể thuận tiện hùng hổ lao đến chém giết được. Dù sao đối với đám cao thủ Quỷ Vương môn này, hơn một trăm thiết kỵ Man tộc vẫn vô cùng đáng sợ.

Không lâu sau, thám mã báo về nói dãy Trường Di lại không phát hiện dấu vết đánh nhau nào, không có lấy một bóng người.

Nghe nói dãy Trường Di không có ai, Trác Thiếu Vũ nhíu mày, ra lệnh tiếp tục lên đường, đi theo đám người dò đường đầu tiên đến nơi đóng quân của biên quân phía xa xa. Nghe ngóng một hồi mới biết là dãy Trường Di đã không còn ai, đám Man nhân nghi ngờ ẩn nấp nơi này cũng không thấy tin tức.

Đại quân Tề quốc vốn đã chuẩn bị vây kín kỹ càng, tiếc là người ta đã biến mất không còn bóng dáng, không thấy người tất nhiên không cách nào xuất binh được.

Chiến mã Man tộc lấy tốc độ và mạnh mẽ nổi danh khắp thiên hạ, cho dù là bảo mã Mã Vương trấn cũng không sánh được với đám ngựa cường tráng sống tại Tuyết sơn được. Cho nên xét về tính cơ động thì thiết kỵ Man tộc hoàn toàn chiếm ưu thế, một khi người ta đã chạy đi, biên quân dùng bộ binh là chính không cách nào đuổi kịp. Mà dù có kỵ binh biên quân đuổi theo kịp cũng không hình thành vòng vây được, kết cục không khéo lại có thể toàn quân bị diệt.

Tác chiến trên ngựa, mười sáu nước Thiên Nam không nước nào qua được thiết kỵ Man tộc.

Lấy được tin tức man di biến mất, Trác Thiếu Vũ trầm ngâm thật lâu, sau đó quyết định chạy tới thành Trường Di. Tuy rằng gã thấy có chút kỳ quặc, nhưng lại không điều động được quân đội, cũng không quản được đám biên quân. Mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn có thể hiệu lệnh toàn bộ tà phái trên giang hồ, nhưng không thể chỉ huy đại quân tác chiến.

Quy củ và địa vị người trên giang hồ chỉ ở trong giang hồ, nếu người giang hồ dám dây dưa với quân đội, thì nhận lấy không phải là quyền lực mà là họa diệt môn. Điều này Trác Thiếu Vũ thừa hiểu rõ ràng.

Dù sao chỉ là hành động tiện đường, chiến sự tại dãy Trường Di không quan trọng đối với Quỷ Vương môn, nhiệm vụ của đám Thái Bảo là truy quét dư nghiệt trong thành Trường Di.

Vài trăm dặm đường chỉ đi mất khoảng một ngày là đến, vì muốn giấu kín thân phận mà xe thuyền được để bên ngoài thành, mười bảy Thái Bảo cải trang đi bộ vào bên trong. Năm trăm cao thủ Tiên Thiên Quỷ Vương môn đi theo cũng lẫn vào cửa thành, chia chẵn xé lẻ ra thành từng tốp nhỏ, không gây chú ý tiến vào trong thành trấn biên cảnh này.

Thành Trường Di không giống một tiểu thành, tường thành cao ngất, đường phố rộng rãi, đông người đi lại, cửa hàng phồn hoa. Bất cứ nơi nào cũng đều thể hiện ra được sự phồn hoa của tòa thành này.

Vừa vào thành, Từ Ngôn đã bị cảnh mua bán hấp dẫn.

Những khách buôn bán này mua bán hàng hóa quý hiếm không nói, mà màu tóc và vẻ ngoài mấy người khách buôn lại không giống người Tề quốc hay Phổ quốc gì cả, có người tóc vàng, có người mắt xanh tự nhiên, còn có người khỏe mạnh da ngăm đen chỉ thấy được hàm răng sáng trắng khi há mồm, trói chặt hai tay bằng dây trói, tự nguyện bán mình cho nhà giàu làm nô nữa.

Cảnh trí khác lạ này không coi là hiếm thấy tại thành trấn biên giới như thành Trường Di. Ngoại trừ Từ Ngôn, đám Thái Bảo kia không ai lại hiếu kỳ, để tâm đến đám thương nhân kia cả.

Chạy dọc theo phố bắc tới một khu đại viện cao cấp là Đường khẩu của Lạc Vân đường Quỷ Vương môn, xếp hạng chót nhất trong ba mươi sáu Đường khẩu. Lạc Vân đường chịu trách nhiệm buôn bán chứ không phải đánh nhau, nên Đường chủ cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên nhị mạch. Lạc Vân đường lại có địa vị không thấp trong Quỷ Vương môn, đừng nhìn đường khẩu này có bài danh dứng chót nhưng lại có vị trí rất trọng yếu. Dù sao thì gần nửa tài nguyên Quỷ Vương môn cũng là từ việc làm ăn của Lạc Vân đường mà ra.Đường chủ Lạc Vân đường tên là Diêu Lâm, tọa trấn ở thành Trường Lĩnh đã hơn mười năm. Tin tức trong thành Trường Di có dư nghiệt Man tộc ẩn nấp cũng là do tin tức Lạc Vân đường truyền về.

Trong đại sảnh đãi khách, Đường chủ Lạc Vân đường có thân hình cao gầy, vẻ mặt tươi cười, tự tay rót trà mời các Thái Bảo, nói: “Dư nghiệt Man di mà thôi, để các Thái Bảo tự mình đi ra thật sự là giết gà dùng dao mổ trâu rồi. Chỉ cần môn chủ ra lệnh, đội ngũ Lạc Vân đường sẽ xuất hết, chưa chắc không thể hạ được đám mọi rợ kia.”

Đối mặt với mười bảy vị Thái Bảo,Diêu Lâm có thực lực Tiên Thiên Nhị mạch nên thể hiện rất cung kính.

“Nhiệm vụ của Diêu đường chủ là kiếm tiền cho Quỷ Vương môn ta, về phần mấy chuyện chémgiết tốn sức tất nhiên là sở trường của đám Thái Bảo chúng ta rồi.” Nhị Thái Bảo Dương Cả mỉm cười, giọng điệu đầy thân thiết nói tiếp: “Để cho cao thủ kinh thương như Diêu đường chủ phải đi giết người, chẳng phải nói nhân tài Quỷ Vương môn tàn lụi hết cả rồi sao?”

“Nhị đệ nói không sai, Diêu đường chủ truyền tin tức man di về là đã đủ rồi. Chuyện còn lại giao hết cho chúng ta là được.” Rõ ràng Trác Thiếu Vũ thập phần coi trọng Đường chủ Lạc Vân đường, lời nói đầy tha thiết: “ Những năm nay, Diêu đường chủ đã kiếm lấy lượng lớn tiền tài cho Quỷ Vương môn ta, lúc đi phụ thân đại nhân từng nói qua, gia tài Quỷ Vương môn có đến một nửa là từ Lạc Vân đường. Địa vị Diêu đường chủ phải là ngang ngửa với đám Thái Bảo chúng ta mới đúng.”

Có thể kiếm được tiền chính là bảo bối. Đừng thấy Diêu Lâm chỉ là Tiên Thiên Nhị mạch, nhưng người ta là cao thủ kinh thương, mỗi chuyến mua bán đều thu về lợi nhuận lớn, khó trách được đến đại Thái Bảo đều nói lời tử tế, không chút kiêu ngạo trước mặt Diêu Lâm. Ngoại trừ tám Đường chủ đứng đầuthì mấy người khác còn chưa lọt nổi vào mắt của các mười tám Thái Bảo ở đây đấy.

Thật ra nhân thủ của Lạc Vân đường không ít, nhưng phần lớn cũng đều chuyên môn buôn bán hàng hóa. Cho nên khi Quỷ Vương môn nhận được tin tức bèn lập tức phái mười tám Thái Bảo đi mà không mệnh lệnh cho Lạc Vân đường ra tay.

Đường tiền tài nhà mình, Trác Thiên Ưng không ngu ngốc lãng phí, để đám người buôn bán này đi chém chém giết giết.

“Đại Thái Bảo khách khí rồi, là người Quỷ Vương môn thì nên xuất lực vì môn phái mới đúng. Tuy thực lực Diêu mỗ bình thường, nhưng cầm đao cầm kiếm lên vẫn giết được người đấy.” Diêu Lâm châm rãi đáp lời, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lại khiến người nghe thoải mái. Đây mới chính là năng lực của thương gia giàu có, động mồm động mép là có thể tăng hảo cảm của người khác lên.

Nghỉ ngơi sơ qua, từ Diêu Lâm, Trác Thiếu Vũ đã biết được chỗ ẩn thân của đám dư nghiệt Man tộc. Mà vừa lúc này, toàn bộ cao thủ Quỷ Vương môn trà trộn vào thành cũng đã tụ tập đông đủ cả rồi.

Một đường đi bằng xe thuyền nên các Thái Bảo cũng không có chút mệt mỏi gì, dưới sự phân phó của Trác Thiếu Vũ, đám Quỷ Vương môn bắt đầu hành động. Tất cả người trong khu đại viện cao cấp được chia ra bốn đường, xuất phát về hướng xóm nghèo phía Bắc.

Đại thành nơi biên cảnh không thiếu ăn mày. Bởi vì nơi này là biên cảnh nên thành Trường Di cũng có đủ loại ăn mày, không chỉ có Tề quốc, mà còn có ăn mày đến từ các quốc gia khác. Đám ăn mày này tụ tập tại phía bắc thành, lâu dần hình thành nên một xóm nghèo nhếch nhác, hai bên đường dựng đầy lều vải tạm bợ, thỉnh thoảng còn có mùi khó ngửi từ đâu đó tràn tới. Sẽ có một vài tên ăn mày bẩn thỉu đợi người đi qua, nằm nhắm mắt ngủ theo bản năng vươn tay giơ chén bể ra ngoài xin ăn.

Không làm mà hưởng là một con đường tắt, cho dù con đường tắt này bị người ta coi thường nhưng vẫn có kẻ cam tâm tình nguyện đi vào.

Hôm nay lại không nhìn thấy mấy kẻ ăn xin bình thường nữa. Vốn bọn họ sẽ duỗi tay giơ chén bể từ trong lều bạt ra xin ăn, nhưng nay không thấy được một cánh tay. Lý do chỉ có một, đó chính là vì đi qua nơi đây lúc này, có rất rất nhiều người.

Ăn mày cũng có đạo lý sinh tồn của ăn mày. Bọn họ có thể giả bộ mặt mày đáng thương trước mặt viên ngoại phúc hậu hoặc hào khách, người bán hàng rong. Nhưng nếu đối diện một đám hung thần ác sát lưng đeo đao kiếm, duỗi tay ra chỉ có thể dễ dàng nhận được hậu quả là một đao chém đứt lìa tay.

Từ Ngôn đi theo sau lưng đám Thái Bảo kia, vẫn luôn miệng ăn uống không ngừng, đồ ăn là từ lúc đi khỏi Đường khẩu Lạc Vân đường, hắn thuận tay hốt luôn hai bàn điểm tâm mang theo. Người khác là một bộ dạng hung ác dốc sức muốn liều mạng, còn hắn chỉ có nhai nuốt liên tục.

Từ Ngôn không đói bụng, chẳng qua hắn đang cố sức che dấu sát ý trong đáy mắt mình. Sát ý kia không tới từ đám dư nghiệt man di, mà từ đám Thái Bảo cao cao tại thượng đi cạnh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.