Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 116: Chương 116: Em muốn anh đối xử với bọn họ như thế nào đây




Vì thế chỉ sợ là tin nhắn này chính là để cho cô xem mà thôi?

Vốn không muốn mang chuyện tin nhắn ra nói nhưng không trả lại đòn nào thì Ngũ Nhược Thủy lại tự cho rằng bản thân mình là người thông minh nhất thế giới mất!

Đàn ông có lẽ thích phụ nữ thông minh nhưng phần lớn đàn ông lại không thích bản thân bị phụ nữ đùa giỡn.

Ngũ Nhược Thủy có phải là đã quá xem thường người đàn ông đối thủ của mình rồi hay không?

Gương mặt Ngũ Nhược Thủy cứng lại nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm, tức giận nói: “Chị tưởng rằng anh ấy yêu chị sao? Anh ấy chỉ yêu tiền của chị thôi! Người anh ấy thật sự yêu là Như Kiều kìa, là người con gái anh ấy yêu khi còn học trung học!”

Trong lòng Đồng Nhất Niệm rung động.

Âm mưu của Ngũ Nhược Thủy không làm gì được cô nhưng câu nói này lại đâm sâu vào tim cô một nhát vô cùng đẹp.

Như Kiều.

Là khu vực trong lòng Lục Hướng Bắc mà cô không thể chạm đến, là cái tên cô không thể đề cập đến, giống như một cái dằm cũ đâm sâu dưới lớp da đã mưng mủ, mọc rễ, phát triển trên lớp da. Bề mặt là lớp da hoàn hảo nhìn không thấy bất kỳ vết sẹo nào nhưng ở sau dưới thịt cũng có thể là nơi gần với xương cốt lại vô cùng nhức nhối, đau đớn, cảm giác vừa ngứa vừa nhức này lại không thể dùng tay nhổ hay cắt đi được..

“Hì!” – Cô ngược lại cười, nhẹ nhàng phản đáp lại Ngũ Nhược Thủy: “Cô cũng biết sao, đó là chuyện từ thời trung học, khi tôi học trung học còn là fan cuồng của Clark Gable nữa cơ, sau này người khác nói với tôi ông ấy còn lớn tuổi hơn cả ông của ông tôi! Dùng nột câu nói của anh ấy để trả lời cô đi, anh ấy yêu tôi hay không yêu tôi đó là chuyện của tôi, là chuyện giữa anh ấy và tôi không có liên quan gì đến cô cả!”

Ngũ Nhược Thủy mặt lúc này trắng bệch, trong lòng biết rõ cuộc nói chuyện của cô ta và Lục Hướng Bắc đã bị Đồng Nhất Niệm nghe thấy hết rồi, mà trong cuộc nói chuyện đó cô ta đã thua triệt để rồi, Lục Hướng Bắc yêu Đồng Nhất Niệm sâu đậm như vậy..

Đồng Nhất Niệm không dừng lại dứt khoát rời khỏi nơi này.

Sau lưng cô, hai tay Ngũ Nhược Thủy nắm chặt lại nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Nhất Niệm, bật ra một câu: “Không có bức tường nào là không thể đào được, chỉ là người tình đó không đủ cố gắng thôi..

Nhưng Đồng Nhất Niệm lại giống như có dự cảm, bỗng nhiên quay lại nói:“ Đúng rồi, quên mất chưa thông báo với cô, cô bị công ty sa thải rồi, công ty phải bồi thường bao nhiêu cho cô thì chờ khi cô khỏe rồi thì đến phòng tài vụ giải quyết đi! “

Ngũ Nhược Thủy nghe xong mặt cau có vì tức giận, nắm lấy di động hơi động.:“ Đồng Nhất Niệm, sao chị có thể làm vậy, tôi là ân nhân cứu mạng của chị đấy! “

Đồng Nhất Niệm vốn chỉ muốn nói với cô ta quyết định này chứ không muốn nói nhiều, nghe thấy cô ta nói vậy không nhịn được cười nói:“ Vì sao cô lại cứu tôi thì cô càng rõ hơn tôi, khổ nhục kế của cô có thể dùng với Lục đại ca của cô chứ không có tác dụng với tôi đâu! Còn nữa cô có thể tiếp tục tìm Lục đại ca của cô kể khổ, cầu xin anh ta xem anh ta có dám để cô vào làm ở công ty nữa không! Tôi muốn xem xem anh ta sẽ nghe lời người vợ là tôi đây hay nghe lời của một người tình.. “

Nói đến đây Đồng Nhất Niệm không nói tiếp nữa làm động tác đột ngột:“ Ồ.. xin lỗi, tôi dùng từ sai rồi, cô còn không phải là người tình nữa mà! Mà chỉ là người phụ nữ không biết xấu hổ quyến rũ đàn ông đã có vợ nhưng lại không quyến rũ được! Cô còn không bằng chị gái mình! Cô biết không dù sao thì chị cô cũng treo bảng hiệu ra giá làm ăn còn cô thì sao? Ngại quá giáo dục gia đình tôi không cho phép tôi tiếp tục nói ra những lời dung tục hơn nữa được, tạm biệt! Không, là vĩnh biệt! “

Nói xong quay người rời khỏi chung cư của Ngũ Nhược Thủy. Khi Ngũ Ngược Thủy giả vờ ngã vào lòng Lục Hướng Bắc cô lựa chọn im lặng là bởi vì cô muốn dùng việc này để đo lượng thái độ của Lục Hướng Bắc, bây giờ đo đạc rõ ràng rồi thì cô có thể đá bay Ngũ Nhược Thủy kia đi được rồi!

Còn Ngũ Nhược Thủy lại cười một cách kỳ lạ, với lấy di động đặt bên cạnh chân nói với người đầu bên kia:“ Lục đại ca, đây chính là Niệm Niệm thuần khiết lương thiện không có mưu mô trong lòng anh đấy, Lục đại ca, em yêu anh, tình yêu không có sai, chị ta dựa vào cái gì mà sỉ nhục tình cảm của em chứ, còn sỉ nhục chị gái em nữa.. “– Có thể chị gái là vương bài lớn nhất trong tay cô.

Lục Hướng Bắc ngồi trong ghế lái đợi cô, hai tay đặt lên tay lái cũng không biết đang nghĩ điều gì.

Cô lên xe, anh liền lặng lẽ lái đi.

Cô nhớ anh nói muốn đưa cô đến một nơi uống rượu liền hỏi:“ Đi đâu đây? “

Anh trầm giọng nói:“ Niệm Niệm, trước khi đi anh có mấy câu muốn nói với em. “

“ Ừm, anh nói đi! “– Cô đặt hai tay lên đầu gối, ngẩng mặt nhìn anh. Anh hôm nay trước mặt Ngũ Nhược Thủy biểu hiện không tồi vì thế tâm trạng cô cũng khá tốt.

“ Nếu như em muốn sa thải Nhược Nhược anh không có ý kiến nhưng anh không muốn em động đến Oanh Oanh và Nhược Nhược nữa, bọn họ là bọn họ, em là em! “

Cô lặng lẽ ngửi thấy một bầu không khí kỳ lạ, nghi hoặc:“ Lục Hướng Bắc, anh có ý gì? “

“ Ý của anh là anh sẽ giải quyết chuyện của Oanh Oanh và Nhược Nhược, em đừng đi mắng bọn họ nữa! “– Lục Hướng Bắc dừng xe, mắt chuyển động về phía những ánh đèn ngoài cửa xe.

Trong lòng Đồng Nhất Niệm tức giận, Ngũ Nhược Thủy thì ra đã nhanh như vậy mách lẻo với anh rồi sao? Anh ta đây là chút giận cho cô ta sao nên muốn làm phiền cô?

“ Lục Hướng Bắc anh nói gì mà tôi đi mắng bọn họ? Là Ngũ Nhược Thủy có ý đồ hại tôi, anh còn nói đỡ lời giúp cô ta sao? Lục Hướng Bắc coi như hôm nay tôi lại nhìn lầm anh rồi, Anh đi dỗ dành Oanh Oanh Nhược Nhược của anh đi! Chị gái tôi đây không muốn chơi nữa! “– Cô vươn tay định mở cửa xuống xe.

“ Không được xuống xe! “– Lục Hướng Bắc ngay lập tức kéo tay cô.

“ Tôi càng muốn xuống xe đấy! Anh quản đông quản tây, quản Oanh Oanh Nhược Nhược của anh nhưng không quản được Đồng Nhất Niệm tôi đâu! Buông tôi ra! “– Cô ghét cái tay giống như thép của anh nắm chặt làm đau tay cô nhưng cô lại không thể thoát ra.

Cô nóng lòng liền cúi đầu cắn mu bàn tay anh, cắn không nương tay như là phát tiết mọi uất ức từ trước đến giờ vào vết cắn này, anh bị cắn đau cuối cùng đành buông tay, mu bàn tay để lại một vết răng rõ ràng.

Cô đang đắc ý thoát khỏi tay anh định mở cửa xe thì cả người liền ngã vào lòng anh và cả giọng anh lưu động trong xe:“ Nói không được xuống xe là không được xuống xe! Em biến thành chó con rồi sao? Lần thứ hai cắn anh rồi đấy! “

“ Tôi cắn anh thì sao? “– Cô thử mấy lần nhưng khả năng thoát khỏi lòng anh là bằng không, nhất thời cấp bách:“ Lục Hướng Bắc, anh ngoài dùng vũ lực cưỡng ép tôi ra thì còn làm được gì chứ? Sao không thấy anh vũ lực như vậy với Oanh Oanh Nhược Nhược của anh? “

“ Em muốn anh làm thế nào với bọn họ đây?”– Anh một tay giữ lấy cằm cô, một tay vẫn ôm chặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.