Nhất Thế Tôn Sư

Chương 4: Q.3 - Chương 4: Kiếm Pháp Giương Oai.




- Sao lại là không khách sáo? - Bọn Ô Cầm Tâm nghe Mạnh Kỳ nói thế đều lấy làm lạ, khi nhận lời khiêu chiến người ta thường đáp lại một cách khách sáo kiểu “xin được chỉ giáo”, đằng này hắn trả lời đối thủ như thể nhận lời tới nhà ăn bữa cơm vậy!

Còn Lạc Thu Sinh khiêu chiến Mạnh Kỳ trong mắt họ là rất bình thường, Tần Sơn Kiếm Phái đã tuyên bố cho ba đệ tử đấu với ba vị hảo hán nghĩa là bất cứ ai đang ngồi đây đều có cơ hội được chọn, đám khách giang hồ thậm chí còn thấy tiếc rẻ vì lỡ mất dịp may được tự ra sân lĩnh giáo phong thái của Tần Sơn Tam Kiếm, Tần Sơn Kiếm Phái là môn phái hàng đầu ở Tam Sơn Tứ Thủy nên dẫu thua đệ tử tinh anh của họ cũng không có gì phải xấu hổ.

Nghe Mạnh Kỳ trả lời Hoàng Doãn cũng hơi ngạc nhiên nhưng không suy nghĩ nhiều, khẩu âm của Mạnh Kỳ cho thấy hắn không phải người địa phương nên phong tục lễ nghi có khác nhau là chuyện bình thường.

Sự chú ý của Ninh Kỷ Đạo và Trương Tri Phản đang đặt hết vào Hoa Thiên Ca và viên Thiên ngoại kì thạch trước mặt lão, cả hai hoàn toàn không cần quan tâm đến trận đấu thuộc cấp độ này.

Lạc Thu Sinh giật mình, trỏ trường kiếm xuống đất bày chiêu thức khởi đầu kiếm pháp:

- Vị thiếu hiệp kia, mời xuất kiếm.

”Choang” một tiếng, Mạnh Kỳ rút Băng Khuyết Kiếm, ánh kiếm như tuyết khiến đám người xung quanh rùng mình, hắn mỉm cười thảnh thơi:

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Mạnh Kỳ tiện tay đâm một kiếm nhìn hoàn toàn không có chương pháp gì khiến đám người xung quanh đều nhíu mày, sao trên đời có kiểu kiếm pháp cẩu thả thế này, không hề có biến hóa cũng chẳng hề giống kiếm chiêu.

Thấy Băng Khuyết Kiếm, ánh mắt Hoàng Doãn tức thì chăm chú hẳn lên, hắn truyền âm nhập mật cho Lạc Thu Sinh:

- Cẩn thận, hắn mang lợi khí bên người nên sợ rằng không yếu như vẻ bề ngoài đâu.

Tuy lợi khí không đến mức hiếm hoi như bảo binh, nó vẫn là vũ khí chủ yếu của hiệp khách giang hồ nhưng chưa đến mức được sử dụng đại trà. Ngay trong các môn phái như Tần Sơn Kiếm Phái, ngoài chưởng môn và các trưởng lão thì chỉ vài đệ tử hạch tâm là có lợi khí, đám đệ tử còn lại trừ phi gia cảnh giàu có chịu bỏ ra vài vạn lượng bạc để mua thì chỉ dùng trường kiếm bằng thép tinh luyện.

Gã thiếu niên này tuy vẻ ngoài thư sinh tuấn tú nhưng có mang lợi khí thì chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.

Đương nhiên Hoàng Doãn rất tin tưởng sư đệ Lạc Thu Sinh, từ khi chưởng môn nhờ quan sát Thiên ngoại kì thạch lĩnh ngộ ra Phi vân kiếm pháp, Chiếu ảnh kiếm pháp và Nhiễu chỉ kiếm pháp thì võ công Tần Sơn Kiếm Pháp đã vượt hẳn ngày xưa, sư đệ đã luyện thành Chiếu ảnh kiếm pháp nên cao thủ bình thường đều không phải là đối thủ.

Mạnh Kỳ ra chiêu khiến lông mày Hoàng Doãn nhăn tít, chiêu thức đó vừa đơn giản vừa yếu ớt dù ẩn giấu đâu đó cảm giác lạ lùng khó hiểu.

Hai người Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn vốn đã nhìn Mạnh Kỳ bằng cặp mắt khác khi hắn khoe ra lợi khí nhưng khi hắn đâm ra một kiếm thì lại như bị dắt vào sương mù, đây đâu phải chiêu kiếm, rõ ràng là trẻ con tiện tay khua khoắng mà?

Cảm xúc của Lạc Thu Sinh - kẻ phải đối diện với chiêu kiếm này - hoàn toàn khác biệt, trường kiếm đâm tới xiên xẹo nhìn tưởng vô số sơ hở nhưng chưa kịp xuất chiêu hóa giải thì sơ hở đã biến mất khiến hắn không thể không biến chiêu.

Theo đường đi cong vẹo của trường kiếm đối thủ, trong đầu Lạc Thu Sinh liên tục thay đổi phương án xuất kiếm đến mức mồ hôi ướt nhẹp tóc, trường kiếm của Mạnh Kỳ đâm đến sát mặt mà hắn vẫn chưa quyết định được phương án cuối cùng.

Đám người Hoàng Doãn đứng ngoài sững sờ không hiểu tại sao đối mặt với một kiếm vớ vẩn như vậy mà Lạc Thu Sinh cứ đứng đực ra ngơ ngác như bị yểm bùa.

”Khụ” - Tiếng hắng giọng khe khẽ của Hoàng Doãn khiến Lạc Thu Sinh như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hắn quyết định chủ động xuất kiếm mặc kệ kiếm pháp kì quái của đối thủ.

Lạc Thu Sinh chém xéo trường kiếm với ý đồ gạt kiếm Mạnh Kỳ ra đồng thời thừa cơ phản công.

Kiếm thế hóa thành một luồng sáng duyên dáng vòng xuống chứa đựng vô số biến hóa phía sau khiến đám người Ô Cầm Tâm, Thượng Quan Hàn, thậm chí cả Hoa Thiên Ca phải hô lên một tiếng khen ngợi, Chiếu ảnh kiếm pháp quả nhiên phi phàm.

Lạc Thu Sinh sử dụng Chiếu ảnh kiếm pháp mà Ninh Kỷ Đạo ngộ được từ Thiên ngoại kì thạch, lưỡi kiếm phiêu hốt như nhạn bay, kiếm thế rực rỡ như cầu vồng, biến hóa đa đoan. Kiếm pháp này đã từng đánh bại không biết bao nhiêu hảo thủ Tam Sơn Tứ Thủy, giành lấy thanh danh hiển hách, hôm nay lại được thể hiện tất cả tinh túy trong trận chiến này thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Mạnh Kỳ thuận thế vòng trường kiếm ra phía ngoài rồi đột nhiên chém nghiêng từ dưới lên.

Một chiêu này nhằm đúng khe hở giữa kiếm thế của Lạc Thu Sinh, thế cũ vừa hết thế mới chưa kịp sinh ra, Lạc Thu Sinh đành luống cuống hồi kiếm phòng thủ.

Mũi kiếm của Mạnh Kỳ lại nhắm cổ tay Lạc Thu Sinh đâm tới khiến hắn phải tiếp tục biến chiêu lùi thêm bước nữa.

Hắn vừa biến chiêu, Mạnh Kỳ lại thọc kiếm tới chỗ sơ hở dưới mạng sườn.

Đối diện đòn này, Lạc Thu Sinh chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu phòng thủ trong Chiếu ảnh kiếm pháp, hắn dựng kiếm xoay một vòng quanh thân bảo vệ mọi sơ hở.

Nhưng kiếm của hắn mới vòng được nửa vòng thì Mạnh Kỳ đã tùy ý đưa kiếm tới một vị trí khiến Lạc Thu Sinh không khác nào chủ động đưa cổ tay vào mũi kiếm.

- Keng!

Mạnh Kỳ nghiêng thân kiếm rồi đập nhẹ xuống cổ tay Lạc Thu Sinh, đánh văng trường kiếm khỏi tay đối thủ.

Tiếng kiếm rơi leng keng dưới đất như vang vọng không ngừng trong đầu những người ngồi xem khiến họ như giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, cao thủ kiếm pháp trẻ tuổi Kinh Hồng Kiếm Lạc Thu Sinh vậy mà thất bại, thất bại một cách không thể hiểu nổi!

Chẳng phải Chiếu ảnh kiếm pháp phiêu hốt như cánh nhạn, rực rỡ như cầu vồng sao? Sao trong tay Lạc Thu Sinh lại biểu hiện như thể gà mái cuống cuồng đi nhảy ổ vậy? Thậm chí còn không thể khiến đối phương hồi kiếm phòng thủ dù chỉ một chiêu!

Vừa khinh bỉ Lạc Thu Sinh, đám người xung quanh đồng thời cũng nhìn Mạnh Kỳ bằng con mắt nghi hoặc, nhìn qua thì kiếm pháp của hắn chẳng có gì cao siêu thậm chí lỏng lẻo tùy tiện giống con nít đánh bừa, trái một kiếm rồi phải một kiếm, không có kết cấu, không có sự liên tục, thậm chí không đáng được gọi là chiêu kiếm.

Nhưng chính cái thứ kiếm pháp không đáng được gọi là kiếm pháp ấy đã đánh cho Lạc Thu Sinh tan tác chỉ bằng vài ba chiêu!

Rốt cục là kiếm pháp gì?

Không ai nghĩ Mạnh Kỳ nhờ ăn may mà thắng, có may mắn cũng không thể may đến mức đó, nhưng cũng không ai thấy phục. Loại kiếm pháp vi phạm hoàn toàn mọi nhận thức về kiếm pháp này thật khó để người ta tin phục.

Hoãng Doãn nghiêm túc suy ngẫm lại quá trình giao thủ vừa rồi, hắn phát hiện ra mỗi một kiếm của đối phương đều nhắm vào sơ hở của sư đệ hơn nữa còn phát sau mà đến trước, có thể nói là liệu trước tiên cơ.

”Chẳng lẽ hắn hiểu rõ Chiếu ảnh kiếm pháp đến vậy?” Hoàng Doãn nghĩ thầm, hắn biết Lạc Thu Sinh xuất chiêu khá khô cứng, bài bản nên gặp đối thủ như vậy thì thất bại nặng nề là điều dễ hiểu.

Ninh Kỷ Đạo và Trương Tri Phản đều rời ánh mắt nhìn sang, cả hai còn chưa kịp xem thì trận đấu đã kết thúc rồi, hơn nữa kẻ tưởng như mạnh hơn là Lạc Thu Sinh lại thua một cách chóng vánh.

Lạc Thu Sinh vẫn còn thấy bứt rứt khó chịu trong người, mỗi chiêu kiếm của hắn còn chưa kịp hoàn thành thì đã bị đối thủ ép cho phải biến chiêu khiến cho quá trình chiến đấu diễn ra rất ngắn ngủi nhưng vô cùng mệt mỏi vì hắn bị đối thủ dắt mũi dẫn đi từ đầu đến cuối.

- Đa tạ. - Mạnh Kỳ xoay kiếm, mỉm cười hành lễ.

Từ khi Độc Cô Cửu Kiếm nhập môn, hắn một ý thông thì trăm ý thông, kiếm pháp tiến bộ cực nhanh, không chỉ hấp thụ hết các loại kiếm pháp như Hoành cừ kiếm pháp, Triệu gia khoái kiếm mà còn chuyển hóa hoàn toàn thành năng lực của bản thân, trận vừa rồi chính là trận chiến đầu tiên kiểm nghiệm những gì hắn gặt hái được.

Ở Khai Khiếu Kỳ, chiêu thức biến hóa là một khâu quan trọng, vô cùng quan trọng với thực lực nên Mạnh Kỳ tin rằng, chỉ bằng kiếm pháp hiện nay hắn đã đủ sức khiêu chiến vượt cấp. Chỉ khi nào gặp kẻ địch có chân ý truyền thừa là cần dựa vào A Nan phá giới đao pháp vì Độc cô cửu kiếm không có Phá ý thức, không có chiêu kiếm phá giải pháp lý thiên địa, tất nhiên đến lúc kiếm pháp đạt đại thành thì có thể tự sáng tạo ra.

- Thiếu hiệp võ công cao cường, tại hạ hổ thẹn. - Lạc Thu Sinh nhặt trường kiếm lên, khàn khàn đáp lễ một câu rồi lui về đứng cạnh Hoàng Doãn.

Đại sảnh vẫn lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ trận tỉ thí lại thành ra thế này, không chỉ kết quả bất ngờ mà quá trình diễn ra cũng quá sức kì quặc khiến người ta không biết đường nào mà lần.

Hoàng Doãn trầm ngâm nhìn Mạnh Kỳ một lát rồi bảo:

- Đào sư đệ, đệ ra lĩnh giáo vị thiếu hiệp này một chút.

Nhiễu chỉ kiếm pháp của Đào sư đệ kì lạ khó đoán, có lẽ người này chưa thấy bao giờ nên không có cách nào nhắm vào sơ hở để tấn công.

Đào Khang hiểu ý của sư huynh bèn gỡ nhuyễn kiếm từ hông xuống cầm trên tay như cầm một con rắn, hắn bước tới trước mặt Mạnh Kỳ nói:

- Kính xin thiếu hiệp chỉ giáo.

- Không dám. - Mạnh Kỳ đáp lễ một cách rất phong độ.

Có tấm gương Lạc Thu Sinh nên Đào Khang không dám để Mạnh Kỳ tấn công trước, nhuyễn kiếm trong tay hắn đột nhiên duỗi ra thẳng tắp rồi đâm tới, nhưng đến nửa đường lại bất thần uốn cong nhằm vào vai trái Mạnh Kỳ.

- Á... - Ô Cầm Tâm giật mình thốt lên rồi vội bịt miệng, Mạnh Kỳ đến cùng nàng nên nàng vô thức đứng về phía hắn.

Mạnh Kỳ không xuất kiếm, hắn lùi một bước tránh chiêu kiếm của Đào Khang.

Đào Khang được thể không buông, nhuyễn kiếm trong tay hắn tiếp tục phát động tấn công theo cách thức hoàn toàn khác với lẽ thường, kì lạ không thể nắm bắt.

Mạnh Kỳ lui thêm bước nữa. Hắn bỗng mỉm cười, trường kiếm đột ngột đâm ra trúng chỗ ba thước ba tấc trên nhuyễn kiếm.

Nhuyễn kiếm của Đào Khang tức thì như rắn bị tóm chỗ bảy tấc trên thân, nó mềm oặt xuống, kiếm thế biến mất, trời yên biển lặng.

Đào Khang sững sờ, sao có thể như thế được? Hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, Nhiễu chỉ nhu kiếm bị phá chỉ bằng một chiêu, một chiêu bình thường, không kì lạ, không phức tạp, không đặc biệt, đơn giản như ăn cơm.

Chính thứ kiếm pháp ấy đã phá sạch Nhiễu chỉ kiếm pháp, thứ kiếm pháp được lĩnh ngộ từ Thiên ngoại kì thạch sao?

Đám Ô Cầm Tâm, Thượng Quan Hàn ngẩn người chết lặng, trận long tranh hổ đấu được mong đợi cứ vậy mà chấm dứt rồi?

Nếu Mạnh Kỳ sử dụng một loại kiếm pháp hoa lệ tinh diệu để đánh bại Đào Khang thì họ còn thấy dễ chấp nhận, cùng lắm là bản thân đã coi thường vị cao thủ này khi nghĩ hắn là loại vô công rồi nghề theo ăn chực, nhưng đằng này kiếm pháp của hắn không có chỗ nào đáng để khen ngợi, vậy mà vẫn thắng ư?

Bàn tay đang vuốt râu của Hoa Thiên Ca đờ ra, kiếm pháp thế này quả là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

Hoàng Doãn tiến lên một bước, tay vô thức nắm lấy chuôi kiếm tựa hồ tưởng tượng đang so đấu cùng Đào Khang xem có cách nào dùng một chiêu phá được Nhiễu chỉ kiếm pháp hay không, nhưng kết quả chỉ khiến hắn thấy chán nản. Muốn đạt được điều đó thì vô luận thời cơ, tốc độ, góc độ xuất chiêu,... tất cả đều phải hoàn hảo không thể thiếu yếu tố nào, bản thân hắn còn lâu mới đạt cấp độ ấy!

Ninh Kỷ Đạo sắc mặt hoảng hốt. Lão không thể tin Nhiễu chỉ kiếm pháp được bản thân ngộ ra từ thiên ngoại kì thạch lại kém cỏi đến vậy, chỉ một chiêu đã bị phá, chẳng lẽ đối phương đã đạt cảnh giới phản phác quy chân?

Chiến ý của Mạnh Kỳ đang bốc cao ngùn ngụt, hắn nhìn Hoàng Doãn định lên tiếng khiêu chiến xem trình độ của vị Phi Vân Kiếm này ra sao.

Đúng lúc đó, Liệt Dương Thần Chưởng Trương Tri Phản bỗng hỏi bằng giọng thăm dò:

- Khám hư kiếm pháp? Vị bằng hữu này là người họ Vương ở Giang Đông ư? Tại hạ từng có lần may mắn được gặp Vương Tư Viễn Vương huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.