Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Diệu Linh hết sức khó xử, đêm qua cùng vị khách không mời mà tới chính là người đến mua Hiên Thanh nói chuyện rất lâu, thấy nhân phẩm tính cách hắn cũng không tệ, còn đồng ý đối xử tử tế với Hiên Thanh nên đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, đưa Hiên Thanh rời khỏi Căng Uyên Lâu, nhưng vừa định đoạt xong, bước ra khỏi phòng không ngờ lại có người đến báo — Chanh Âm bị khách nhân cưỡng ép mang đi, còn để lại ngân phiếu năm trăm lượng.

Phụ thân Diệu Linh – Diệu Ngạn là tiền nhiệm lão bản Căng Uyên Lâu, cho nên trước khi tiếp quản Căng Uyên Lâu, hắn đã biết tất cả tiểu quan trong điếm, Chanh Âm trong đó hơi lớn tuổi, kinh nghiệm cũng tương đối dày dặn, thường lấy kinh nghiệm bản thân “dạy bảo” các tiểu quan khác, vì vậy miễn đi không ít rắc rối.

Nhưng đồng thời cảm tạ y, Diệu Linh cũng nhận ra vấn đề của Chanh Âm.

Tướng mạo Chanh Âm không tính xuất chúng, nhiều nhất chỉ có thể nói mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn, trong điếm không thiếu tiểu quan đẹp hơn y, nhưng y luôn có thể tươi cười với bất kỳ người nào, vô luận người khác chọc giận hay sỉ nhục, thậm chí ngược đãi, cũng có thể mỉm cười chịu đựng đến cuối cùng, cho nên dẫn tới rất nhiều yêu cầu quá đáng của khách nhân.

Đối với bọn khách nhân này, Diệu Linh đều giữ thái độ từ chối, không cần tiền của bọn họ, nhưng Chanh Âm ngược lại, ai đến cũng không cự tuyệt, còn khuyên Diệu Linh không nên từ chối khách, tính cách như vậy thật khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.

Diệu Linh có hỏi qua nguyên nhân, “Chanh Âm, vì sao ngươi lại cam nguyện hủy hoại chính mình như vậy?”

Chanh Âm vẫn như trước cười ha hả trả lời: “Không sao đâu, không có vấn đề gì……”

Không vấn đề gì…… Đây chính là đáp án của Chanh Âm, từ đó trở đi, Diệu Linh đã mơ hồ hiểu được, người này thiếu một thứ gì đó, một thứ rất quan trọng.

Cũng bắt đầu từ đó, đối với khách nhân của Chanh Âm, Diệu Linh luôn tiến hành lựa chọn, cũng tận lực không cho y tiếp nhiều khách, hắn cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy, chỉ là bộ dáng Chanh Âm tươi cười nói không sao cả khiến hắn cảm thấy xót xa.

“Thì ra là người An gia…..” Nhìn biển hiệu trên cửa, trong lòng Diệu Linh cũng có vài phần tính toán.

An gia nổi tiếng trong giới làm rượu, Cửu Uấn Xuân Tửu Chanh Âm thích uống nhất là làm từ nhà này, Diệu Linh cũng có nghe qua, thế nhưng vì sao người An gia lại chỉ muốn Chanh Âm?

Giới thiệu thân phận xong liền được nghênh tiến vào đại sảnh, Diệu Linh lẳng lặng chờ đợi, không lâu sau hắn đã thấy được bóng dáng của Chanh Âm.

“Lão bản, một ngày không gặp như cách tam thu, Chanh Âm rất nhớ ngươi!” Chanh Âm giả vờ bày ra một dáng vẻ tủi thân, nhào đầu về phía trước ôm lấy Diệu Linh, còn thiếu đọng hai giọt nước trên khóe mắt để biểu hiện “mong nhớ” của y.

Ở trong điếm hai người thường diễn trò này, mọi người cũng rất vui vẻ xem diễn, nhưng Diệu Linh vừa vào đã cảm thụ được một ánh mắt khác thường, mang theo nguy hiểm và bá đạo, nhìn phía sau Chanh Âm, quả nhiên có người không thích cảnh này.

Diệu Linh thân thủ vỗ lưng Chanh Âm, cười nói “Ta cũng vậy”, sau đó tầm mắt rơi vào trên người nam nhân kia, tinh tế quan sát.

Nam nhân anh khí mười phần, trong đôi mắt lộ ra ngạo khí, ánh mắt nhìn Chanh Âm tựa như hắc báo nhìn trúng con mồi, tràn ngập dục vọng độc chiếm nguy hiểm, đúng là không dễ đối phó!

“Chanh Âm, không giới thiệu một chút sao?” Diệu Linh cười hỏi, “Hắn là ai vậy?”

Chanh Âm nghe vậy, lúc này mới xoay người, đàng hoàng nói: “Lão bản, vị này chính là An đại thiếu gia An Thiếu Du.”

“Ồ, thì ra là vậy, An thiếu gia quang lâm tệ điếm, thật là vinh hạnh vinh hạnh.” Diệu Linh giả vờ khách sáo nói, sau đó lấy từ trong ngực ra bốn tấm ngân phiếu, đây chính là đêm qua An Thiếu Du lưu lại.

“An thiếu gia mới đến, tệ điếm cũng không thể lừa gạt thiếu gia, bốn trăm lượng này là phần còn dư, hôm nay ta tới đón Chanh Âm về, thuận tiện trả lại tiền cho thiếu gia.” Nói xong, hắn liền giao tiền ra.

An Thiếu Du nhìn thấy ngân phiếu này thập phần khinh thường, nhìn chằm chằm Chanh Âm, độc ác châm chọc: “Ngươi có ý gì? Vì một trăm lượng mà có thể cam nguyện thấp hèn sao?”

“Không dám, không dám, trên thực tế mua ta một đêm chỉ cần năm mươi lượng, chỉ là mang về nhà chơi đùa phải thêm năm mươi lượng nữa mới được, đây là quy củ.” Chanh Âm bình tĩnh ung dung trả lời, tất cả đều là nói thật.

Nghe thấy lời này, sắc mặt An Thiếu Du càng đen hơn, cười lạnh một tiếng nói: “Thừa Anh, thật không ngờ mười năm không gặp, ngươi lại trở thành một nam kĩ dâm loạn không chịu nổi đến như vậy.”

Chanh Âm không trả lời hắn, vẫn như cũ vừa cười vừa nhún vai.

Diệu Linh nghe bọn họ nói qua nói lại, trong lúc nhất thời cũng nắm bắt được rất nhiều tin tức, hai người bọn họ quen biết nhau, hơn nữa còn là chuyện mười năm trước, như vậy mười năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Chanh Âm lại lưu lạc nơi phong trần?

“Được rồi, tính toán đã rõ ràng, vậy chúng ta đi đây.” Nói lời này không phải Diệu Linh, mà là Chanh Âm.

Y một tay kéo lão bản, một tay vẫy vẫy An Thiếu Du, “Đa tạ An thiếu gia chiếu cố, sau này phải thường xuyên đến thăm bổn điếm, ta sẽ nhớ ngươi.”

Thái độ tựa hồ giống như đối với khách nhân trước kia của mình, Chanh Âm cười cáo biệt với hắn.

Nhưng hai người còn chưa đi ra đại sảnh, chỉ thấy An Thiếu Du nháy mắt ra dấu với quản gia ngoài cửa, quản gia liền gật đầu, đưa tới mấy đại hán trông coi viện, nhất tề canh giữ ở cửa chặn lại đường đi của bọn họ.

“Cái này… Là có ý gì?” Chanh Âm sắc mặt không đổi quay đầu lại hỏi.

Trên mặt An Thiếu Du hiện ra nụ cười quỷ dị, hắn ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà nóng nói với Chanh Âm: “An Thừa Anh, mười năm trước ngươi làm chuyện quá phận như vậy với ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính toán rõ ràng, ngươi đã muốn đi sao?”

Chanh Âm nghe vậy cả kinh, nhất thời nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, “Ừm… Chuyện này… Theo ta thấy… Mười năm trước ta cũng rất thảm… Cho nên… Cái kia… Ta bồi thường còn chưa đủ sao?”

Lại là mười năm trước…?

Diệu Linh rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên lựa chọn im lặng lắng nghe.

“Ta nói chưa đủ!”

Một tiếng này giống như sét đánh vào người Chanh Âm, khiến y cả người ngây ngẩn, nhất thời tìm không ra từ ngữ phản bác.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của y, An Thiếu Du lại cảm thấy tự tin như trước, chậm rãi bước tới bên người Chanh Âm, ghé vào tai y nói nhỏ: “Thân thể của ngươi ta còn chưa chơi chán, ngươi lại dám trốn ta? Có tin ta chỉnh chết ngươi không?”

Chanh Âm nghe xong, không hề lộ ra sửng sốt hay kinh ngạc, mà là có chút bất đắc dĩ thở dài: “Ai…… Tùy ngươi vậy, ta không sao cả.”

Nếu hắn còn chưa chơi chán, vậy tiếp tục để hắn chơi đi, dù sao cũng không có gì khác biệt.

“Giam hai người bọn họ vào phòng cho ta.” An Thiếu Du nghe thấy lời y nói, chẳng những không cảm thấy thỏa mãn, trong lòng ngược lại còn xuất hiện cảm giác tức giận.

“Khoan đã, ngươi muốn chơi chính là ta, lão bản có liên quan gì?” Chanh Âm có chút bối rối.

Chuyện giữa bọn họ sớm đã dây dưa không rõ, không cần phải liên lụy người vô tội.

Nhưng An Thiếu Du không nghe y nói nữa, bước nhanh rời đi, mà hai người bọn họ cũng chỉ có thể đối mặt với mấy đại hán nghe lời răm rắp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.