Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 44: Chương 44: Nhiệm Vụ Thứ Sáu (4)




Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo

"Không sao cả!" Nguyễn Thanh Thanh vội vàng đẩy Bạch Vi và Viên Sĩ Thịnh đang đứng đằng trước ra, thân thiết nói, "Kỳ thực cũng không bị thương gì, đúng lúc Đại Bảo tránh ra, không cần thấy có lỗi."

Nghe vậy Bạch Vi có phần khó chịu, liên quan gì đến cô ta mà nói không sao? Chạy đến trước mặt người đàn ông kia vì sợ hắn không thấy rõ cái khuôn mặt xanh xao vàng vọt của cô ta sao?

Nhưng Bạch Vi vẫn phải mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, không sao cả, nếu Sĩ Thịnh về nhà phát hiện bị thương, có thể coi như tai nạn lao động, chẳng phải sẽ do bà chủ chi trả sao? Tôi biết bà chủ Nguyễn là người tốt, không những đồng ý trả lương mà còn giúp Sĩ Thịnh khám bệnh, gặp được người tốt như thế chúng ta quả là may mắn!"

Dứt lời, Bạch Vi nhìn Nguyễn Thanh Thanh đầy tán thưởng, vẻ mặt tôi biết cô là người tốt nhất khiến Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến mức muốn hộc máu.

Tai nạn lao động đòi cô chi trả, có phải hay không còn muốn cô chữa khỏi bệnh ngốc của hắn. Dương Bạch Vi này thật là cực phẩm, đời trước cô chỉ là nghe người ta kể lại chuyện của cô ta, bây giờ được tận mắt chứng kiến người thật.

Thì ra Nguyễn Thanh Thanh này đã sống qua một đời, đời trước, chồng của cô là một tên lưu manh, luôn bị gã đánh đập, hành hạ, ngày ngày trôi qua người không ra người, quỷ không ra quỷ. Trên người cô không có chỗ nào là không bị thương, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn, cam chịu vì con gái. Cô không có cha mẹ, từ khi sinh ra đã là cô nhi, khó khăn lắm mới có thể lấy chồng, có con đầu lòng để nương tựa, cô sao có thể không nhẫn nhịn vì con được.

Nhưng về sau chồng cô quen biết một người đàn bà, khuôn mặt lẳng lơ, cô biết người đàn bà kia làm việc ở phố Hạ Hà, sau đi theo chồng cô nên hoàn lương. Vì lấy lòng con tiện nhân này chồng cô bỏ mặc hai mẹ con, mặc kệ cô cầu xin hắn thế nào hắn cũng không thèm nhìn, luôn đuổi cô đi thật xa.

Ngày mẹ con cô bị đuổi đi trời mưa tầm tã, không có nhà để về, lại không có người thân bạn bè gì cả nên cô phải đưa con đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Bởi vì thân thể yếu ớt, con gái của cô bị sốt cao, cả người nóng bỏng, còn không ngừng gọi mẹ khiến trái tim cô tan nát. Khi đó trên người cô một xu cũng không có, cho nên chỉ có thể trở về cầu tên khốn nạn kia nhưng gã đã không còn nhân tính, không những thấy chết không cứu mà còn bảo cô chết xa một chút, đừng chết trước cửa nhà gã, xui xẻo!

Ha ha, chết xa cũng là chết, vậy để cho gã chịu xui xẻo đi! Dù sao cô đã không muốn sống, sớm muộn gì đều phải chết, vậy thì chết trước cửa nhà gã còn hơn. Ban đêm, không biết cô lấy từ đâu ra hai viên thuốc diệt chuột, một viên cho con gái ăn, một viên tự mình ăn. Cảm giác ăn thuốc diệt chuột thật chẳng tốt đẹp gì, cô cảm nhận rõ ràng con gái trong ngực đang không ngừng run rẩy, hét lên một tiếng mẹ rồi im bặt, không nhúc nhích. Ngay sau đó, thuốc của cô cũng bắt đầu phát tác mặc dù khi chết rất thống khổ nhưng cô vẫn vui vẻ, cô chết trước cửa nhà tên khốn kia, sáng mai chỉ cần tên khốn và con tiện nhân kia mở cửa sẽ thấy thi thể hai mẹ con cô, chắc chắn dọa bọn họ sợ chết khiếp. Cho dù chết cô cũng muốn nửa đời sau bọn họ không được sống yên, nửa đời đều sống trong ác mộng.

Mà trước khi cô chết, Dương Bạch Vi vẫn còn sống, cả ngày nằm trên giường vẫn kiếm ra tiền, không cần nhịn đói, không cần chịu đánh, tự nguyện làm chuyện nhục nhã. Bình thường Nguyễn Thanh Thanh không có bạn bè gì, về chuyện của Dương Bạch Vi, là do ngày đó cô chứng kiến vợ Tiền Vĩ đánh Dương Bạch Vi, sau đó nghe người xung quanh bàn tán vài câu.

Mỗi ngày, Dương Bạch Vi kia hết ăn lại nằm, ỷ vào sắc đẹp của bản thân, lại nhân dịp chồng bị ngốc, ngày đêm thông đồng với đàn ông. Hằng ngày cô ta phải kiếm được vài trăm đồng, ăn uống không lo, vậy mà còn đối xử tệ bạc với chồng, thường xuyên không cho hắn ăn, khiến hắn phải đi ăm vụng của người ta rồi bị đánh, trên mặt lúc nào cũng có vết thương.

Khi đó, Nguyễn Thanh Thanh cho rằng người phụ nữ này và con tiện nhân quyến rũ chồng cô không khác gì nhau, thậm chí càng đáng chết hơn, trong lòng cô không ngừng kêu gào vợ Tiền Vĩ đánh nữa đi, đánh mạnh lên. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ không thể đứng trước mặt con tiện nhân kìa mà hung hăng đánh đập. Nguyễn Thanh Thanh tìm thấy sự thỏa mãn trên người Dương Bạch Vi, như thể cô đang thực sự tra tấn tiện nhân kia.

Nhưng Nguyễn Thanh Thanh không biết rằng, cái gọi là lời đồn đáng sợ ở chỗ nó có thể biến trắng thành đen, đối với chuyện của Dương Bạch Vi cô không hề hay biết, chỉ nghe thấy vài lời đồn liền tin ngay. Bởi vì Dương Bạch Vi xinh đẹp như vậy ai gặp cũng thích, lại thêm trước kia, khi cô bị tên chồng vũ phu đánh đập đầy thương tích, Dương Bạch Vi ngồi phía sau xe máy đi lướt qua cô.

Cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt thương hại kia của Dương Bạch Vi, nó như một cái gai đâm sâu vào lòng cô.

Sau khi trọng sinh, cô bắt đầu "vô tình" gặp Viên Sĩ Thịnh, quả thực tuy hắn ngốc nhưng bộ dáng vẫn rất đẹp trai, trong toàn bộ trấn Bình Hải này cũng là số một, số hai. Chỉ có hắn với Dương Bạch Vi mới xứng đôi vừa lứa, những người khác đều không được.

Mà Viên Sĩ Thịnh cũng không hiểu tại sao vô cùng thích cô, mỗi ngày đều đến tìm cô, làm việc giúp cô, còn cho cô đồ.

Đó là một khối ngọc bội, một khối ngọc bội vô cùng thần kỳ.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy, Nguyễn Thanh Thanh đã cảm thấy ngọc bội kia rất đáng giá, liền hỏi hắn có thể cho cô hay không, không ngờ Viên Sĩ Thịnh ngu ngốc lại đưa ngọc bội trị giá vài ngàn đồng cho cô thật. Lúc ấy cô vô cùng vui vẻ, ngay lập tức đeo lên người, đeo khôi ngọc kia cô mới hiểu được sao người ta thích ngọc bội đến thế, cả người tràn đầy tinh thần, sắc mặt vô cùng tốt.

Sự kinh ngạc không chỉ có thế, có một lần cô bị chồng đánh hộc máu, ngọc bội trên cổ cũng dính máu, truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chờ chồng đi rồi, cô mới giật mình phát hiện khối ngọc kia là không gian tùy thân, bên trong có hai mẫu đất, trồng gì cũng được, không những sản lượng lớn mà chất lượng còn vô cùng tốt, trái cây ăn vào tràn đầy sinh lực, hoa cỏ thơm ngát giúp đẹp da.

Cô kích động nắm chặt khối ngọc bội kia, cô biết ngày lành của cô sắp tới, có ngọc bội này, không cần chồng cô vẫn sống tốt. Cho nên ngày hôm sau, khi chồng cô lần đầu tiên dẫn hồ ly tinh về nhà, cô quát to bọn họ một trận rồi ly hôn, đó là lần kiên cường nhất trong hai đời của cô. Cô đưa con gái ra khỏi nhà, không hề sợ hãi chút nào, có ngọc bội giúp cô chắc chắn sẽ không lưu lạc đến bước đường thê thảm như kiếp trước, cô sẽ khiến tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, sẽ làm cho tên chồng khốn nạn của cô hối hận đến xanh ruột!

Hiện tại, cô đã có chút thành tựu, cũng tiết kiệm được một số tiền nhưng chưa đủ, còn cách yêu cầu của cô rất xa, cho nên cô phải nắm chặt người đàn ông trước mặt.

Cô biết người đàn ông này tên là Hạ Quân, gia thế hiển hách, người thân trong nhà là quan chức lớn của thành phố, mặc dù hắn có chút khuyết điểm nhưng tướng mạo xuất sắc và gia tài cực lớn cũng đủ để bù lại phần khuyết điểm này.

Vậy nên, mặc dù Nguyễn Thanh Thanh cực kỳ tức giận lời nói của Bạch Vi nhưng trước mặt Hạ Quân, cô vẫn cố hết sức thể hiện mặt tốt đẹp nhất, cười xấu hổ, "Không, không có việc gì... đúng thế, mọi chuyện đều để tôi chịu trách nhiệm, tôi biết nhà cô bây giờ đang khó khăn..."

Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt Nguyễn Thanh Thanh lại luôn nhìn chằm chằm người đàn ông trong xe. Điều này khiến Bạch Vi có phần tò mò, rốt cuộc người đàn ông này là ai, có thể khiến Nguyễn Thanh Thanh như cho chó gặp xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

"Không, là lỗi của chúng tôi, không chú ý tới lề đường, đúng lý phải bồi thường, Tiểu Trịnh, cậu lo đi." Người đàn ông kia vẫn ngồi bên trong xe khiến Bạch Vi tức giận, đều đã nhận lỗi vậy mà còn tỏ vẻ đại gia không hề xuống xe.

"Dạ, thiếu gia." Người đàn ông ngồi trên ghế lái trả lời, xuống xe, đưa một mẩu giấy cho Bạch Vi, còn có một sấp tiền mặt, nghiêm túc nói: "Thiếu gia nhà tôi tên là Hạ Quân, nửa năm này sẽ ở tại địa chỉ trên tờ giấy kia, trước đưa cô một ít tiền mặt, nếu người đàn ông này còn có vấn đề gì, lúc nào cũng chào đón cô mang anh ta đến tìm chúng tôi, bất luận là di chứng gì chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức cứu chữa, thật sự xin lỗi cô."

Thái độ cự kì thành khẩn làm Bạch Vi ngại ngùng, vốn chưa đụng ai cả, cô tới đúng lúc đẩy hắn, lời nói vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn chọc tức Nguyễn Thanh Thanh mà thôi, hiện tại người ta làm vậy, cô phải trả lời thế nào?

"Không cần..."

Bạch Vi còn chưa nói hết, người lái xe đã nhét tiền và mẩu giấy vào tay cô, cười cười nói, "Phải như vậy." Tiếp theo liền nhanh chóng lên xe, người đàn ông ngồi ghế lái phụ nhìn Bạch Vi mỉm cười, không đợi cô nói thêm gì nữa xe đã đi xa.

"Haiz..." Nguyễn Thanh Thanh đuổi theo hai bước, cơ hội tốt như vậy đã để tuột mất, chán nản quay người, liếc mắt nhìn Bạch Vi đầy kín đáo. Người đàn bà này quả nhiên giống hệt lời đồn, vì tiền ngay cả mặt mũi cũng không thèm, còn hại cả cô mất đi cơ hội ở chung với Hạ Quân, thật đáng ghê tởm! Cô đi đến bên cạnh Bạch Vi, giả vờ vô tình đụng phải Bạch Vi.

Bên kia, Viên Sĩ Thịnh đã sớm bắt đầu cần cù làm việc, chạy đi chạy lại bê chậu hoa bày bán, vô cùng chú tâm vào công việc. Bạch Vi sau khi bị Nguyễn Thanh Thanh đụng phải cũng không quan tâm, nhét tiền vào túi của mình, lần sau tìm cơ hội trả lại cho người ta vậy, có điều thật ra tên Hạ Quân này từng xuất hiện trong kịch tình.

Tuy rằng chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng cô nhớ rất rõ, trong kịch tình, Hạ Quân chỉ ở lại trấn Bình Hải nửa năm, không ai biết hắn từ đâu tới, chỉ biết hắn gia thế rất lớn, tính tình hào phóng, đáng tiếc hai chân tàn tật, bình thường đi lại đều phải dùng đến xe lăn. Điều này lí giải vì sao vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy rất có lỗi nhưng không hề xuống xe.

Hắn đến trấn Bình Hải dường như chỉ để tĩnh dưỡng, một thời gian sau thì rời đi, có điều nửa năm này đã giúp cho Nguyễn Thanh Thanh có cơ hội trở thành người giúp việc chăm sóc cho hắn. Lúc Bạch Vi tiếp nhận kịch tình vốn cho rằng Hạ Quân chính là nam chính của thế giới này, không ngờ hắn một chút cảm tình với Nguyễn Thanh Thanh cũng không có, đối đãi với cô ta khách sáo, lạnh nhạt như người giúp việc thực thụ, hoàn toàn không để ý đến tình ý trong ánh mắt của cô ta, điều này khiến Bạch Vi rất thích thú.

Nghĩ như thế, Bạch Vi đưa mắt nhìn xe ô tô đã đi xa.

Cùng lúc đó, lái xe Tiểu Trịnh nghi hoặc nhìn thiếu gia đang quay đầu nhìn về phía sau, "Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Có phải chuyện vừa rồi xử lý vẫn còn vấn đề?"

"Không có, cậu làm tốt lắm, chỉ là tôi vừa nhìn thấy một người dường như rất quen thuộc..." Đáy mắt Hạ Quân xẹt qua một tia ngờ vực.

"Thật vậy chăng? Vậy thiếu gia có muốn tôi quay xe không?"

"Không cần..."

Bên này, Bạch Vi đã không còn ở chỗ Nguyễn Thanh Thanh, cô vỗ đầu Viên Sĩ Thịnh dặn dò hắn làm việc chăm chỉ, cẩn thận rồi mau về nhà.

Cô đi rồi, Nguyễn Thanh Thanh khinh bỉ liếc nhìn bóng dáng phía sau của cô, lại nhìn sang Viên Sĩ Thịnh đang làm việc hùng hục bên cạnh, trong lòng chợt nổi lên oán oán hận. Nếu không phải tại cái tên ngốc này, sao cô có thể bị Bạch Vi dùng công phu sư tử ngoạm cuỗm tiền, may mắn bản thân cô còn có ngọc bội làm hậu thuẫn, nếu không...

Nguyễn Thanh Thanh theo bản năng sờ sờ ngực, nhất thời mặt trắng bệch, không tốt...

Trên đường về nhà, Bạch Vi đưa tay vào túi sờ viên ngọc bội, trên mặt cười tủm tỉm, aiz, không ngờ lại "tiện tay" nhặt được thứ tốt thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.