Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 209: Chương 209: Đứa bé sẽ không gọi cô ta là mẹ




Thực tế muốn trong thời gian ngắn thi đậu được chứng chỉ luật sư, đối với một người mới trong luật như cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày, cái rét mùa đông cũng giảm đi phân nửa.

Cố Hạnh Nguyên ban ngày đi sớm về khuya theo sát bên người Vân Chi Lâm nỗ lực học tập kiến thức luật pháp, khuya về nhà, lại ở cùng với bọn trẻ.

Hình Uy vẫn luôn đúng giờ đưa bọn trẻ đến trường học, sau đó lại đón về nhà cô.

Mấy ngày hôm nay Bắc Minh Thiện cũng không xuất hiện…

Anh đang bận cái gì?

Mẹ con ba người đều rất ăn ý không suy đoán.

Cũng không hỏi Hình Uy.

Bởi vì bọn họ tin rằng, chỉ cần không gặp người đàn ông này, sẽ không nhớ đến người đàn ông này, không nhớ đến anh – –

Mẹ con ba người sẽ không khó chịu…

Ban đêm, mẹ con ba người vây quanh đèn bàn, cùng nhau châm đèn học đêm.

Cố Hạnh Nguyên ôm lấy sách luật chuyên tâm nghiên cứu.

Dương Dương thì sắp thi cuối kỳ, cậu bé có vẻ có áp lực lớn.

“Bắc Minh Tư Trình… kỳ thật, anh có thể thay em đi thi…” Dương Dương cắn đầu bút, nhíu mi, nhìn nhìn Trình Trình đang đọc toán cao cấp bên cạnh.

Trình Trình nhíu mày, liếc xéo Dương Dương, tỉnh táo gật đầu: “Có thể, anh thay em thi, em thay anh thi.”

“What…” Dương Dương phồng má: “Cuối kỳ cấp thấp em còn không thi được, anh còn trông mong em thi qua lớp cao cấp của anh?” Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách luật dày cộp, nhéo lỗ tai Dương Dương, cố ý đanh mặt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cố Dương Dương, cuộc thi của mình thì tự mình làm, không được đẩy lên người Trình Trình, hả?”

“YAA.A.A, đau… mẹ nhẹ chút…” Dương Dương che lỗ tai gào lên, hai má phồng ra: “Mẹ, con không muốn học bài nữa… con đi làm cảnh sát, được không…”

“Cảnh sát?” Nhìn qua gương mặt đột nhiên nghiêm túc của nhóc Dương Dương, cô suýt thì cười thành tiếng: “Cố Dương Dương, tương lai con không làm lưu manh, mẹ đã thắp hương tạ tổ tông rồi, con thế mà còn vọng tưởng đi làm cảnh sát?”

Trình Trình đối với lý tưởng vĩ đại này của Dương Dương, chỉ cười nhạt: “Cảnh sát cũng phải thi, cũng phải học bài.”

“Ô… Nhưng mà cảnh sát trên TV đều cầm súng cả, anh thấy người nào cầm bút làm cảnh sát chưa?” Dương Dương không phục chu môi.

“Cầm súng đều là cảnh sát cấp thấp đấu tranh anh dũng, chỉ có cảnh sát ngồi trong phòng làm việc mới là thủ trưởng, mà bọn họ đều cầm bút viết báo cáo.” Trình Trình lạnh lùng nói: “Dương Dương em muốn làm cảnh sát cấp thấp tùy thời phơi thây đầu đường hay làm cảnh sát cấp cao ngồi trong phòng làm việc hưởng điều hòa?”

Nghe thì rõ ràng làm cảnh sát cấp cao thoải mái hơn.

“Hu hu em không muốn…” Dương Dương lại rối rắm, liếc Trình Trình một cái, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu- –

“Bắc Minh Tư Trình, anh là nhà tư bản vạn ác!!!”

Thật sự không khác gì Bắc Minh Thiện.

Nhà tư bản hút máu!

Ngay cả làm cảnh sát cũng muốn làm người bóc lột người khác!

“Ha ha, được rồi Dương Dương, mặc kệ Trình Trình có tính tư bản thế nào, thì anh cũng nói đúng, cảnh sát cũng phải thi, vậy con còn không đọc nhiều sách một chút, tương lại làm sao thi làm cảnh sát được đây?”

Cố Hạnh Nguyên cười khổ, một tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, hai đứa con trai, một đứa từ nhỏ sống với cô ở tầng lớp phố chợ, một đứa lại sinh hoạt ở hào môn giàu có với Bắc Minh Thiện, tư tưởng khác biệt lớn cũng là bình thường.

Cô cũng không hy vọng tương lai bọn nhỏ có nhiều tiền đồ thế nào, chỉ cần có thể đơn giản hạnh phúc là được rồi.

“Chán ghét… vậy phải làm cái gì mới không cần thi đây?” Dương Dương phồng hai cái má nhỏ.

Trình Trình liếc xéo, phun ra hai chữ: “Lưu manh.”

“A…” Dương Dương tròn mắt nhìn một cái, như là nhìn thấy được hy vọng ngập tràn, thì ra là thế à…

Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt của tên nhóc kia, lập tức biết rõ cậu nghĩ cái gì, cô kéo mạnh lỗ tai của Dương Dương, mắng to – –

“Cố Dương Dương, con dám làm lưu manh thử xem, xem mẹ có cắt đứt chân chó của con không…”

“Oa nha, đau mẹ… không dám không dám…”

Đúng lúc Dương Dương kêu cứu mạng, chuông cửa vang lên – –

Đinh đong đinh đông.

Vẻ mặt ba mẹ con căng thẳng.

Cố Hạnh Nguyên thả lỗ tai Dương Dương ra, cười cười với bọn nhỏ.

Sau đó đứng dậy mở cửa – –

Nhưng không ngờ, ngay lúc cửa mở ra, Giang Tuệ Tâm đứng ở cửa ra vào!

Cố Hạnh Nguyên khẽ giật mình.

“Cố Hạnh Nguyên, không mời tôi vào ngồi chút sao?” Giang Tuệ Tâm cả người xa hoa, thong dong đi vào.

“Bà nội…” Trình Trình đi đến cạnh cửa, lễ phép mà xa lạ

“…” Dương Dương theo đến cạnh cửa, trầm mặc.

Tình cảm của hai đứa con trai đối với Giang Tuệ Tâm cũng khác nhau như vậy.

Mặc dù nói những năm gần đây Giang Tuệ Tâm vẫn luôn rất cưng chiều Trình Trình, nhưng năm đó ở châu Úc chính tai cậu bé nghe bà nội muốn đuổi mẹ đi, một đêm đó cậu khóc rất đau lòng. Từ đó trở đi, cậu vẫn luôn như gần như xa với bà nội.

Về phần Dương Dương, cho đến bây giờ đều không dung hòa được với Giang Tuệ Tâm.

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn nhìn hai người con trai: “Trình Trình, Dương Dương, về phòng ngủ trước đi, hả?”

“Không muốn!” Dương Dương từ chối.

Trình Trình ngửa đầu nhìn Giang Tuệ Tâm, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, bọn con vào phòng ngủ. Mẹ ngủ ngon, bà nội tạm biệt.”

Trình Trình nói xong, cưỡng chế giữ chặt tay nhỏ của Dương Dương, kéo vào trong phòng ngủ…

“Uây, Bắc Minh Tư Trình, anh kéo em làm gì…. em nói không buồn ngủ, em phải ở đây…”

Lại không ngờ, Trình Trình gần đây ưu nhã lại phun ra một câu: “Bắc Minh Tư Dương, trở về phòng rồi đi!”

“…”

Đi? Đi cái gì đi? Đi ngoài?

Dương Dương sốc, xì, chuyện cười nhạt nhẻo gì vậy chứ…

Cạch.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Căn phòng cuối cùng yên tĩnh lại.

Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Nếu như phu nhân Bắc Minh không chê chỗ này của tôi đơn sơ, vậy thì mời vào.”

Giang Tuệ Tâm hơi nhíu lông mày, gật gật đầu.

Vào nhà, Giang Tuệ Tâm giống như nữ chủ nhân, ngồi xuống ghế sofa, vẫn giữ tư thái của một quý phụ trước sau như một.

“Cố Hạnh Nguyên, mặc dù cô là mẹ đám trẻ, nhưng tôi không ngờ cô lại chịu làm tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Thiện.”

Giang Tuệ Tâm nói một cậu, làm Cố Hạnh Nguyên đang rót trà, run tay.

Nước nóng chếnh ra, suýt chút nữa làm phỏng tay cô.

Nhíu mày theo bản năng, cô lại rót một chén trà mời, đưa đến trước mặt Giang Tuệ Tâm, đây là lễ phép của cô.

Giang Tuệ Tâm chần chờ một chút, cũng không có ý nhận chén trà, chỉ là nhàn nhạt nói: “Đặt lên bàn đi.”

Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, kiên trì đưa trà đến: “Phu nhân Bắc Minh đến thăm là khách, pha trà cho khách, là lễ phép của người làm chủ, nếu như phu nhân Bắc Minh không nhận, như vậy thất lễ là phu nhân Bắc Minh!”

Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt nói làm gương mặt Giang Tuệ Tâm cứng đờ.

“Cô…” Sắc mặt Giang Tuệ nghiêm lại, vẻ mặt cứng rằng, giằng co vài giây, cuối cùng bà cũng đưa tay nhận chén trà của Cố Hạnh Nguyên, giận đùng đùng dằn chén trà xuống bà, nước tràn ra, làm ướt mặt bàn…

Không khí lập tức đông lại.

Cố Hạnh Nguyên hờ hững rút ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch phần nước kia.

Học theo giọng điệu lúc nãy của Giang Tuệ Tâm, giễu cợt nói: “Phu nhân Bắc Minh, mặc dù bà là chủ mẫu của nhà Bắc Minh cao cao tại thượng, nhưng tôi không ngờ bà không có tố chất như vậy, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu!”

Sắc mặt Giang Tuệ Tâm tái nhợt, giống như bị người ta cho một bạt tai vậy, quý phụ quan tâm nhất, đơn giản chính là mặt mũi của quý phụ trước mặt người ngoài!

“Cố Hạnh Nguyên, cô đừng nghĩ rằng được Thiện cưng chiều, còn để bọn nhỏ ở bên cạnh cô, thì cô muốn gì làm đấy! Mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của Thiện nhưng nó thấy tôi cũng phải nhường ba phần, không phải cho cô ở đây làm càn!”

Cố Hạnh Nguyên cười lạnh, nhìn thẳng vào trong mắt Giang Tuệ Tâm – –

“Phu nhân Bắc Minh trước khi giáo huấn tôi, xin bà hãy làm rõ: Thứ nhất, đây là nhà của tôi, dường như người đang làm càn ở nhà người ta là bà, phu nhân Bắc Minh! Thứ hai, tôi làm rõ quan hệ giữa tôi và Bắc Minh Thiện, ngoại trừ giữa tôi và anh ta có chung một cặp con trai, chúng tôi căn bản là người lạ, tôi không phải là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của anh ta, chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào! Thứ ba, bà cũng đã nói, bà không phải là mẹ ruột của Bắc Minh Thiện, như vậy, anh ta và hai đứa con trai của anh ta cũng không đến phiên bà sắp đặt!”

Trước đó, cô vì giấu diếm Dương Dương, bởi vì một tờ hiệp nghị ràng buộc, cho nên mới nhường nhịn Giang Tuệ Tâm mãi.

Hôm nay, quyền giám hộ của Dương Dương đã bị Bắc Minh Thiện đoạt lại, cô còn cái gì phải sợ.?

Giang Tuệ Tâm tức đến sắc mặt xanh hồng, trên dung nhan ngày càng già nua, mặt dù vẫn son phấn, nhưng không che hết nổi dấu vết năm tháng.

Bà trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, cắn môi, cố gắng duy trì tư thái quý phụ của mình, bà không thể nào trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, đành phải cố nén cơn giận, lạnh giọng nói – –

“Không tồi, mồm mép càng ngày càng lợi hại! Tôi không so đo với loại phụ nữ như cô! Tránh làm mất đi thân phận của tôi! Hôm nay tôi tới đây, là gạt người nhà Bắc Minh mà tới. Biết tại sao không? Bởi vì mai sẽ là lúc Thiện và Phỉ Nhi đính hôn! Mà Thiện lại hạ lệnh kín miệng, rõ ràng nó không hy vọng cô và cặp con trai biết rõ!”

Tâm Cố Hạnh Nguyên run lên.

Nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên, giống như không vì lời nói của Giang Tuệ Tâm mà thay đổi.

Ngược lại nhíu mày, cười nhạo: “Phu nhân Bắc Minh trời rất lạnh cũng chạy đến, chính là vì mật báo cho tôi sao? Đây thật sự không phải tác phong của bà!”

“A…” Giang Tuệ Tâm cao ngạo cười lạnh một tiếng: “Mặc dù tôi không thích Phỉ Nhi, nhưng tôi tôn trọng quyết định của Thiện. Tôi đến đây, chính là vì để cho cô biết, ngày mai, xin cô trông chừng hai đứa con trai bảo bối của mình, ngàn lần đừng để bọn nó đến tiệc đính hôn của Thiện quấy rồi. Không sai, tôi rất thích đôi trẻ kia, nhưng từ lúc bọn nó ra đời, nên tiếp nhận sự thật cha mẹ không thể sống chung được!”

Đáy lòng Cố Hạnh Nguyên lộp bộp.

Mặc dù Giang Tuệ Tâm nói là là sự thật, nhưng đối với Trình Trình Dương Dương mà nói, vẫn rất tàn nhẫn.

Cô lạnh mặt, thật sự không muốn nghe Giang Tuệ Tâm nói bật nói bạ nữa: “Phu nhân Bắc Minh nói xong rồi sao? Thời gian muộn rồi, không tiễn.”

Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm cứng đờ, không ngờ Cố Hạnh Nguyên lại đuổi bà ta đi.

“Cố Hạnh Nguyên, cô không nên kiêu ngạo như vậy! Cô đừng quên, Trình Trình Dương Dương vĩnh viễn đều là huyết mạch nhà Bắc Minh, cô đừng mong cướp được bọn nó đi! Sau khi Thiện và Phỉ Nhi đính hôn, Phỉ Nhi sẽ vào ở tại nhà Bắc Minh! Tương lai, Trình Trình Dương Dương vẫn phải cung kính gọi cô ta một tiếng mẹ!”

Đồng tử của Cố Hạnh Nguyên co lại, phản bác: “Sẽ không! Con của tôi tuyệt đối sẽ không gọi người khác là mẹ!”

Giang Tuệ Tâm cười lạnh một tiếng: “Cho dù Thiện không gọi tôi là mẹ, nhưng con của cô vẫn phải gọi tôi một tiếng bà nội! Đây chính là sự khác biệt của danh chính ngôn thuận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.