Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 20: Chương 20: Nụ hôn trên vầng trán




Vứt thằng trộm cho công an, Bằng hớt hải quay trở về xem Điệp và Vỹ thế nào. Thực sự anh rất sợ, anh không lo Vỹ lắm bởi anh nghĩ rằng Vỹ rất thông minh, có thể không sao nhưng Điệp thì anh rất sợ cô bé bị thương hay làm sao khác. Chưa bao giờ anh sợ như thế, anh rất lo, thực sự quá lo.

Nhưng khi đến nhà, đôi chân bắt anh dừng lại. Anh đứng im, trân trân nhìn qua cửa sổ. Điệp đang gục vào vai Vỹ, khóc nức nở. Trên vai áo trắng của Vỹ là màu máu đỏ loang lổ.

Nhìn cảnh ấy sao trái tim anh bỗng đau nhói.

Vỹ bị thương chứ không phải là Điệp. Vết thương càng lúc càng ra máu nhiều, Bằng không thể để yên được. Anh đành đi vào:

“Vỹ, em bị thương nặng quá!”

Vỹ buông Điệp ra, nhìn vết thương của mình. Cậu đang rất đau, nhưng cậu không bao giờ kêu ca cả:

“Chỉ là vết sượt thôi mà anh!”

“Con dao đó rất sắc, có sượt cũng đủ làm vết thương sâu thế này. Mau đi bệnh viện thôi!”

“Trời ơi hè này em đi bệnh viện không biết bao nhiêu lần rồi! Hix hix!” - Vỹ quay sang Điệp - “Cậu sốt cao quá đấy! Anh ở lại với Điệp đi, em sẽ tự tới bệnh viện.”

“Nhưng mà...”

“Mặc em, không sao đâu!” - Vỹ cười trấn an mặc dù cậu đau khủng khiếp. Bị dao làm đứt tay bạn đã đau muốn chết rồi đúng không, thử hỏi bị dao sượt mạnh vào vai như vậy thì chắc nếu không nghiến răng chịu như Vỹ bạn phải hét lên suốt mới quên được cái đau.

Cánh tay bên kia của cậu ôm lấy vai, đứng lên khó nhọc. Điệp cố đứng dậy theo cậu nhưng nó quá mệt, đành ngồi đó với Bằng. Nó cảm thấy rất áy náy, vì nó mà ra cả.

Cả đêm đó, mẹ ngồi chăm sóc Điệp. Mẹ chăm nó rất kỹ, cho nó uống thuốc, chườm trán,...nên nó đã hạ sốt nhanh chóng, chỉ còn 37,5 độ. Khi tỉnh rồi, Điệp thở phào:

“Con cám ơn mẹ!”

“Hôm nay nguy hiểm quá, nghe cậu Bằng kể chuyện mà mẹ sợ thót tim. Thằng trộm đó không làm gì con đấy chứ?” - Gương mặt mẹ còn chưa hết lo.

“Không sao đâu mẹ, may có Vỹ cứu con!”

“Cậu bé ấy dũng cảm quá, giờ vai của nó quấn băng ghê lắm đấy. Thằng trộm gì mà ác, đã trộm còn giết người.”

“Thôi mà mẹ, chuyện đã qua rồi! Từ mai con khỏi ốm sẽ đi học bình thường, chẳng sao đâu. Đằng nào mai cũng là buổi học đầu tiên năm nay của con, mẹ phải vui lên chứ?”

“Hừm nhưng mẹ vẫn tức lắm! Mai nhớ đến cảm ơn Vỹ đấy, Bằng thì mẹ cảm ơn hộ rồi.”

“Vâng!” - Điệp cười.

Sáng hôm sau cơn sốt đã hết hẳn, Điệp khoan khoái vươn vai. Chà hôm nay nó dậy sớm quá, tưởng là ốm dậy thì cũng phải nướng chứ nhỉ. Thôi, đi tắm đã, hôm qua chỉ lau người thôi ngứa chết.

Không gì mát hơn tắm bằng vòi hoa sen. A, sảng khoái hết cả người! Điệp mặc đồng phục vào, giờ xõa tóc đã, vừa gội đầu ai lại buộc tóc. Nó ra bếp, mẹ đã chuẩn bị bánh mỳ cho hai chị em. Thằng Quang láu lỉnh:

“Bà chị ăn đi rồi còn đánh trộm!”

Điệp cốc đầu thằng em:

“Mày phải đánh cho chị chứ, đàn ông con trai gì mà...”

“Em đâu có cái chiêu cắn người với phun nước bọt của chị chứ, tởm lắm!”

“Mày....” - Điệp gõ mạnh vào đầu thằng em khiến cậu bé u một cục. Nó khoái chí nhìn Quang xuýt xoa cho cái đầu mình.

Bỗng Quang reo lên:

“Ê anh Bằng kìa! Ủa không, anh Bằng cao hơn, to hơn cái anh kia. Nhưng sao giống nhau vậy nhỉ? Có phải “người anh hùng sượt dao” hôm qua không đó?”

Đang nhai nhồm nhoàm cái bánh nghe vậy Điệp đẩy ngay thằng em ra để nhìn qua cửa sổ. Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục cao ráo, đeo chiếc cặp một quai nhìn thấy Điệp đang phồng mồm vì ăn, không nhịn nổi liền nhếch một nụ cười rất đẹp trên khóe môi. Điệp lấy luôn cặp sách của mình:

“Bố mẹ ơi con đi học trước nhá!”

Rồi nó co cẳng chạy ra ngoài. Vỹ vẫn đứng đó, hai tay cậu đút vào túi quần, cái dáng cao ráo và gương mặt đẹp trai như thần tiên của cậu thu hút bao nhiêu cô học sinh đang đi bộ trên đường.

Nhìn Vỹ rất tươi tỉnh, Điệp có phần nhẹ nhõm. Nó hỏi luôn:

“Cái vai của cậu thế nào rồi?”

“Vậy cái trán của cậu thế nào rồi?” - Vỹ hỏi lại.

Điệp sờ lên trán mình, thấy hết nóng rồi liền bảo:

“Ừ hết rồi!”

“Thật không đó? Nếu như cậu nói dối, tôi lây bệnh cậu tôi giết chết cậu!”

“Thật, không tin thì cậu ra mà xem! Nhưng cái vai của cậu thì thế nào rồi?”

“Vai tôi ấy hả? Chắc bị cậu gục vào khóc cho hết nước mắt vào nên cũng khỏi rồi!”

Điệp đỏ bừng mặt. Hôm qua mình đã gục vào đúng bên vai bị thương của cậu ta mà khóc, định đá xoáy mình đây mà!

“Xin lỗi, hôm qua do sợ cậu làm sao nên tớ mới thế...”

“Xin lỗi là được sao?” - Vỹ tiến lại.

“Nhưng mà rõ ràng cậu trước mà! (Ý là cậu ôm tôi trước)”

“Thế sao cậu không bỏ ra lại còn gục mặt vào vai tôi, đau lắm đấy! Tôi phải trả thù cậu mới được!”

“Trả thù là sao chứ? Vai tôi có bị thương đâu mà đòi!” - Điệp lên mặt thách thức.

“Vai cậu không sao, nhưng trán cậu thì có sao còn gì!”

“Trán thì liên quan gì?”

“Thì tôi cũng đang định kiểm tra xem trán cậu còn hôi hổi không đây!”

“Hả? Cậu định...”

Vỹ kéo Điệp lại và...gục mặt vào vầng trán cao cao thanh tú của nó. Vỹ chỉ kiểm tra xem trán Điệp còn sốt không, nhưng vì Điệp đã gục mặt vào vai cậu chứ không dùng tay xem xét vết thương, vì thế cậu cũng làm lại y nguyên với cái trán của Điệp, chỉ khác, cậu đã hôn nhẹ lên đó. Điệp như đóng băng cả người lại. Những ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng không đủ làm tan chảy băng trên người nó.

Điệp đỏ lừ mặt lên như gấc chín, đẩy mạnh Vỹ ra, nhìn xung quanh. Phù may quá, không ai biết cả. Nó tức tối quay lại Vỹ:

“Cậu làm cái trò gì vậy?”

“Tôi kiểm tra mà! Có vẻ đỡ sốt rồi đấy! “

“Kiểm tra gì mà...kiểm tra bằng miệng thế à?”

“Thì cậu cũng thế mà, tôi trả đũa lại thôi.”

Điệp tức quá đi nhanh về phía trường, bỏ lại một nụ cười tinh quái đằng sau và cả một ánh mắt từ xa đang sầm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.