Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 23: Q.1 - Chương 23




Bồi bàn là người phục vụ chăm sóc thực khách dùng bữa. Khi thực khách ngồi vào bàn, bồi bàn sẽ thực hiện tất cả các công việc từ châm trà, rót nước, dọn bát đũa, gọi món, bưng đồ ăn lên, rót rượu, phục vụ đồ uống, thay món, v.v… Kể cả việc dọn dẹp chén đĩa hỗn độn, thay khăn trải bàn sau khi khách hàng đứng lên thanh toán rồi rời đi cũng do bồi bàn đảm nhiệm.

Công việc nhiều thứ lặt vặt lại đòi hỏi tính cách cẩn thận, tỉ mỉ, hơn nữa một bồi bàn thường phải trông coi, phục vụ vài bàn một lúc nên rất dễ được bên nọ mất bên kia. Tuy nhiên, Tần Chiêu Chiêu lại làm việc này rất tốt, khi làm việc tai nghe bốn phương, mắt trông tám hướng, phản ứng mau lẹ, tác phong nhanh nhẹn, chu đáo phục vụ bên này nhưng không quên coi sóc bên kia mà thái độ phục vụ cũng tốt, luôn tươi cười, hòa nhã nên khách tới rất hài lòng.

Chủ nhân và quản lý nhà hàng đều rất vừa lòng với cách làm việc của cô. Cuối tháng khi nhận lương, chủ quán phát hết tiền cho mọi người rồi mới tới lượt cô. Chủ quản kéo cô ra một bên, kín đáo đưa cho cô đủ ba trăm và nhẹ giọng nói: “Quản lý nói em làm việc rất tốt, không thua kém các nhân viên cũ vì thế lương vẫn trả đủ cả ba trăm cho em. Đây là ngoại lệ, em đừng nói cho ai biết nhé!”

Bất ngờ có thêm một trăm đồng khiến Tần Chiêu Chiêu vừa mừng vừa sợ, hơn thế còn rất xúc động. Bởi vì, đây không chỉ là thêm một trăm đồng tiền mà còn là minh chứng cấp trên đã công nhận năng lực và giá trị sức lao động của cô. Cô xúc động cảm ơn không ngừng: “Cảm ơn quản lý, cảm ơn chủ quản, cám ơn mọi người ạ!”

Tháng thứ hai, Tần Chiêu Chiêu được điều lên lầu hai phụ trách phòng riêng và phòng tiệc. Công việc ở đây có phần nhàn nhã hơn so với phục vụ khách dưới sảnh, mỗi người chỉ cần lo một phòng. Bồi bàn ai cũng muốn được lên lầu hai phục vụ các phòng riêng nhưng đây không phải công việc ai cũng có thể đảm nhiệm được. Những nhân viên phục vụ các phòng khách đặt riêng ngoài việc giỏi giang, khéo léo còn cần xinh đẹp, hơn nữa xinh đẹp còn cần hơn cả giỏi giang. Nhà hàng nào cũng vậy, những nhân viên phục vụ phòng riêng đều khá xinh xắn, đẹp đẽ.

Được phục vụ phòng riêng trên lầu hai, Tần Chiêu Chiêu bắt đầu học ăn vụng đồ ăn giống các đàn chị.

Bài trí tầng hai khác xa tầng một. Trong sảnh lớn tầng một kê hai mươi ba cái bàn theo hình chữ “Tỉnh[1]”, khách hàng, người phục vụ, chủ quản, quản lý đều nhìn thấy nhau nhưng lầu hai thì khác: lầu hai chia ra mười phòng ăn riêng xếp thành hai hàng, thực khách ngồi trong phòng dùng bữa, nhân viên phục vụ sẽ đứng ngoài cửa không quấy rầy khách, mỗi khi muốn vào phải gõ cửa. Quản lý và chủ quản thường chỉ tập trung quan sát lầu một, thỉnh thoảng mới lên kiểm tra lần hai. Nói cách khác, trên lầu thường chỉ có vài nhân viên phục vụ với nhau, đúng là vô cùng thoải mái.

[1] Chữ 井.

Có khi phòng trung gian mang một món ăn ngon lên, người phục vụ phòng sẽ đặt đồ ăn trước cửa phòng vì thực khách đã nói không cần mang đồ ăn vào nhanh như vậy. Chờ người của phòng trung gian đi khỏi, ở ngoài này có thể gắp trộm vài miếng bỠmiệng – đây gọi là ăn vụng.

Trước khi Tần Chiêu Chiêu tới làm việc cho nhà hàng này, ngoài mấy lần được đi ăn cỗ cùng ba mẹ, cô chưa từng được bước chân vào nhà hàng nào. Những người bạn ba mẹ bày cỗ cũng chỉ tự làm ở nhà, hoặc thỉnh thoảng có người đặt bàn ở nhà hàng nhỏ trong Trường Cơ nhưng đồ ăn đại khái vẫn giống nhau: một bát khâu nhục hầm, một con gà quay, một đĩa gỏi cá… Ớt là thứ gia vị thiết yếu, món nào món nấy đều rải ớt đỏ ớt xanh cay sè; liếc mắt đâu đâu cũng thấy ớt, đồ ăn ở vùng này thường rất cay.

Vào làm ở nhà hàng, Tần Chiêu Chiêu biết thêm rất nhiều món ăn Quảng Đông. Mấy thứ đồ hải sản như tôm hấp kiểu Quảng Đông, tôm hùm, cua chưng cách thủy trước giờ cô còn chưa thấy qua chứ đừng nói đến việc được nếm thử. Mỗi lần khách gọi món cô đều tự hỏi không biết mấy món này hương vị ra sao mà đắt như vậy vẫn có vô số người ăn?

Thấy phục vụ ở lầu hai đều ăn vụng, ban đầu cô còn thấy rất kinh ngạc, không dám bắt chước vì sợ sẽ bị quản lý và chủ quản phát hiện mà thất vọng về mình. Nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra, không phải họ không biết mà là cố tình giả câm giả điếc lờ đi thôi.

Có lần khách phòng số bốn gọi một con tôm hùm làm gỏi, đầu nấu cháo. Cháo nấu xong mang lên, phục vụ Điền Hà cất riêng một ít vào một bát nhỏ bỏ trong ngăn kéo bàn trước cửa phòng rồi mới đưa nồi cháo vào phòng. Cô vừa đi vào thì chủ quản đi lên, trong lúc vô ý đã mở ngăn kéo thấy bát cháo kia. Tần Chiêu Chiêu đứng trước cửa phòng ba, hồi hộp tưởng chết, thầm nghĩ phen này nhất định Điền Hà sẽ bị mắng. Ai ngờ chủ quản chỉ cười cười, không nói gì thêm, xoay người xuống lầu.

Điền Hà ra khỏi phòng, Tần Chiêu Chiêu kể lại những chuyện vừa xảy ra, cô chỉ cười cười. “Thế này có là gì! Chỉ có cô nhóc học sinh như em mới ngạc nhiên thôi. Phục vụ, bồi bàn có ai không ăn vụng đồ ăn? Nói cho em biết, trước kia chủ quản cũng từng là phục vụ phòng riêng như chúng ta, ngày đó chị ấy cũng ăn vụng như thế này thôi, mà cũng thích món cháo tôm hùm này nhất luôn.”

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Tần Chiêu Chiêu cũng học ăn vụng như thế. Đặc biệt là khi được ăn vụng những món mình chưa từng nếm qua, cô rốt cuộc cũng biết vị hải sản tươi sống lànhư thế nào, quả nhiên ngon lành. Đồ nướng kiểu Quảng Đông cũng rất hợp với khẩu vị cô, nhất là thịt xiên nướng, thật không ngờ thịt heo có thể làm thành món ngon như vậy, thậm chí tới những món rau củ tầm thường như rau cải, bí đao chứng cách thủy, hương vị thơm ngon, thanh thuần. Quá ngon! Thật sự quá ngon! Từ nay về sau mấy chữ sơn hào hải vị đã không còn là khái niệm xa lạ với cô nữa rồi.

Phục vụ ở phòng riêng, Tần Chiêu Chiêu được nếm thử những món mà suốt mười sáu năm sống trên đời cô chưa từng một lần nếm qua. Mặc dù chỉ động đũa ăn vụng nhưng dinh dưỡng hơn hẳn cơm rau dưa cô vẫn thường ăn. Cô mập lên trông thấy, nhưng không phải kiểu béo tròn béo trục, chỉ là cơ thể đầy đặn hơn, đường nét trở nên tròn đầy, như trẻ con mũm mĩm, như cây ngô mới trổ cờ. Người mập lên, da dẻ cũng sáng ra một chút, tỏa ra một thứ hào quang nhu thuận riêng có của những thiếu nữ tuổi xuân, càng làm tôn lên dung mạo sáng sủa của cô.

Các dì, các thím ở Trường Cơ từ nhỏ đã quen biết Tần Chiêu Chiêu bắt đầu nói với mẹ cô: “Chiêu Chiêu nhà cô lúc trước còn là nha đầu đen đúa, giờ càng lúc càng ưa nhìn!”

Giữa mùa hoa tuổi mười sáng, Tần Chiêu Chiêu giống như nụ hoa nhỏ từ từ bung nở trong gió xuan dịu ngọt. Giống như một đóa bách hợp nhỏ bé trổ bông giữa tháng Ba có thể không rực rỡ, chói lòa át hết cảnh sắc bốn bề nhưng vẫn là một đóa hoa đẹp, lung linh rực rỡ.

Một hôm, có người bao hết phòng tiệc của nhà hàng để bày tiệc mừng. Hai phần ba số nhân viện lầu hai được cắt sang phục vụ bữa tiệc, đương nhiên Tần Chiêu Chiêu cũng nằm trong số đó.

Khách khứa lục đục kéo tới, phòng tiệc tưng bừng náo nhiệt. Ông già bảy mươi sinh được mấy cô con gái, giờ đây các con gái đưa con cháu tới chúc thọ đấng sinh thành, chỉ riêng một đàn con cháu lớn nhỏ cũng đủ ngồi đầy hai bàn tiệc.

Tần Chiêu Chiêu được chủ quản xếp phụ trách hai bàn toàn trẻ con, cô bưng theo một khay đồ uống, lần lượt kiên nhẫn hỏi từng người muốn gì.

“Xin hỏi cậu muốn uống gì?”

“Spite, vâng.”

“Xin hỏi cậu muốn uống gì?”

“Coca, có ngay!”

“Xin hỏi…”

Từng người từng người một, khi hỏi được một nửa thì Tần Chiêu Chiêu bỗng ngẩn người, vì cái kẻ đang ngồi trước mặt cô đây không ai khác chính là Lâm Sâm. Trong phòng tiệc lớn như vậy, bao người nhốn nháo nên cô không nhận ra Lâm Sâm cũng trong số đó. Thế nhưng cậu ta đã sớm thấy cô, mặt cũng không tỏ ra kinh ngạc, có điều vừa thấy cô thì khá hăng hái, trên môi treo một nụ cười đầy bỡn cợt.

Ngây ra một lát, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Xin hỏi cậu muốn uống gì không?”

Cậu ta dài dòng: “Tôi… nghĩ cái đã!” Cậu ta đủng đỉnh nhìn mấy chai nước lớn trên khay đựng đồ uống, đắn đo tự hỏi, Tần Chiêu Chiêu đành phải bê khay đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi. Khay nước rất nặng, cô đã phải gắng sức rất nhiều nhưng Lâm Sâm vẫn nhẩn nha ngồi ngẫm nghĩ “cho kĩ”. Tên nhóc này vẫn chưa chừa cái thói thích trêu người.

Làm việc ở nhà hàng một thời gian, Tần Chiêu Chiêu cũng đã hiểu chút lẽ đời, cô sẽ không chịu đứng yên nín nhịn mặc người ta giễu cợt hay liều mạng kịch liệt phản ứng theo kiểu ngọc nát đá tan nữa. Cô lịch sự đáp: “Vậy cậu cứ nghĩ đi nhé, nghĩ kĩ rồi hãy gọi tôi!”

Nói rồi cô liền vòng qua cậu ta, hỏi sang người bên cạnh là con trai bác hai của Lâm Sâm. Anh ta cười khì khì. “Gì cũng được, em gái cho tôi cái gì tôi uống cái đó.”

Cẩn thận phục vụ khách đồ uống xong, Tần Chiêu Chiêu xoay người bỏ sang phục vụ một bàn khác, lờ luôn Lâm Sâm. Cậu ta gọi cô hai tiếng, nói muốn uống Coca nhưng cô giả bộ không nghe thấy gì. Dù sao phòng tiệc đông đúc, ồn ào thế này, bị gọi một, hai lần mà không nghe thấy cũng là chuyện bình thường, cô đã có ý quên luôn cậu ta.

Hôm nay là ngày mừng thọ ông nội Lâm Sâm tròn bảy mươi tuổi, cậu ta ngồi chung bàn với các anh em họ tuổi tác xấp xỉ. Con trai tuổi này thường thích bàn tán về con gái, nhất là con gái xinh đẹp. Vừa đặt người xuống ghế nhấp tách trà, ánh mặt họ đã lướt quanh phòng tiệc vài vòng, “xét duyệt” cũng mỗi người mỗi khác: người thích em gái tóc ngắn ngồi góc kia, người lại thấy em gái khuôn mặt tròn trĩnh như trứng hồng bên này dễ coi. Riêng anh Hải Sinh ngồi kế Lâm Sâm lại nhận xét em gái bồi bàn tết tóc hai bên là dễ coi nhất, còn nói cô bé này tỏa ra một nét thanh thuần khác biệt, giống như nước mát trong veo, thuần khiết.

Về phương diện “đẹp”, đám con trai không đồng tình với nhau nhưng với hai chữ “thanh thuần”, tất cả đều nhất trí quả thật Tần Chiêu Chiêu rất xứng. Thiếu nữ mười sáu, nét mặt thơ ngây, mắt biếc trong veo, đúng là vô cùng tinh khôi, thuần khiết.

Lâm Sâm nói với cả đám: “Thật ra cô nàng này học cùng lớp với em.”

Hải Sinh hứng chí bừng bừng. “Bạn cùng lớp cậu hả? Học sinh trường thực nghiệm các cậu sao tự nhiên lại làm phục vụ ở đây?”

“Sao em biết được, có thân thiết gì đâu.”

“Không phải chứ, bạn cùng lớp dễ thương, xinh đẹp thế này mà cũng không nhận ra, cậu vô dụng quá em ạ!”

“Không phải em vô dụng, mà cô nàng này trong lớp cũng chỉ thường thường thôi, thuộc loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Con trai cả lớp chả ai để ý đến cô ta. Hơn nữa, cô ta còn bị tâm thần.”

Mấy anh em họ nhất tề kinh hãi lắp bắp: “Gì cơ? Tâm thần á?”

Lâm Sâm bèn thêm mắm dặm muối kể lại chuyện trước kia “Tần Chiêu Chiêu nổi điên” như thế nào cho cả đám nghe, tất nhiên đã lượt đi chi tiết quan trọng nhất là kẻ bị cô rượt chính là.

“Tóm lại, cô ả đột nhiên lên cơn, xách dao đuổi theo rồi đâm sém mất mạng con cái người ta. Đúng là giống tâm thần lên cơn, dọa người ta sợ muốn chết!

Nghĩ đến cảnh “nổi điên” của Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm ngẫm đi nghĩ lại rồi không dám gọi cô lấy đồ uống nữa, chả dại gì chọc vào cô ả này. Cũng không hiểu sao chẳng thấy Tần Chiêu Chiêu phục vụ ở bàn này nữa, tìm cả phòng tiệc cũng không thấy bóng dáng cô.

Bữa tiệc trôi qua quá nửa, Lâm Sâm ra ngoài đi vệ sinh, chợt thấy cô đang đứng trước cửa phòng ăn riêng nhỏ to trò chuyện với một nhân viên khác, mặt mày tươi rói khác hẳn với vẻ đơ ra như khúc gỗ của cô nữ sinh trầm mặc không lời trên lớp. Cậu ta không kìm được liếc nhìn cô thêm một cái, không thể không thừa nhận giờ cô xinh xắn hơn trước kia rất nhiều, tựa như một bông hoa nhựa hóa thành hoa tươi trong vườn, tỏa hương dịu dàng.

Có điều, thế này vẫn thua xa Lăng Minh Mẫn… Lâm Sâm cảm thấy chính mình đã ngắm bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp rồi, thấy có gì đó không đúng liền thu lại ánh mắt, thẳng tiến tới WC.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.