Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 44: Q.1 - Chương 44




Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt năm 1999 đã kết thúc. Những ngày cuối năm thật sự vô cùng náo nhiệt, bởi vì Ma Cao được trả về cho Trung Quốc[1], bởi vì hai thế kỷ sắp chuyển giao.

[1] Ma Cao và Hồng Kông là hai đặc khu hành chính của Trung Quốc. Từ thế kỷ XVI, Ma Cao đã trở thành thuộc địa của Bồ Đào Nha và chỉ được trao trả lại cho Trung Quốc vào ngày 20-12-1999, là tô giới cuối cùng của người nước ngoài trên đất Trung Quốc.

Cũng như hai năm trước Hồng Kông được trả về Trung Quốc, chuyện Ma Cao trở về chẳng liên quan gì tới một nữ sinh không màng chính trị như Tần Chiêu Chiêu. Rất nhiều học sinh trong lớp thở than, Hồng Kông được trả lại năm 1997 đúng lúc họ nỗ lực thi cấp ba nên không thể chứng kiến nghi thức chuyển giao lịch sử, đến giờ Ma Cao được trả về họ lại đang chuẩn bị thi đại học, vẫn không thể chứng kiến trọn vẹn. Trong lòng mọi người vô cùng oán thán!

Nhưng nhờ phúc Ma Cao mà các trường cho nghỉ trọn vẹn ngày Hai mươi tháng Mười hai để giáo viên và học sinh có thể xem truyền hình trực tiếp thời khắc lịch sử, học sinh cấp ba cũng không ngoại lệ. Được nghỉ một ngày khiến học sinh cấp ba kích động không thôi, nhất thời hô vang hiệu trưởng vạn tuế.

Ti vi rầm rộ truyền hình trực tiếp sự kiện Ma Cao trở về với Trung Quốc không làm Tần Chiêu Chiêu quan tâm. Ôn bài đến tận khuya cô mới nhớ ra bạn bè trong lớp vô cùng chờ đón sự kiện này, cũng muốn mở ti vi xem thử. Có điều, ba mẹ ở phòng bên giờ đã ngủ rồi, mở ti vi hẳn sẽ đánh thức hai người dậy, vì thế cô đành thu lại mong muốn được xem ti vi mà leo lên giường ngủ. Hôm sau ti vi đưa tin, ban đầu cô còn tùy tiện xem, đến tận khi bài hát mừng trở lại vang lên – Thất tử chi ca[2] – Ma Cao:

[2] Thất tử chi ca: là một chùm thơ hiện đại được sáng tác vào tháng 03-1925, tác giả Văn Nhất Đa. “Thất tử” chỉ bảy vùng đất bị chiếm làm thuộc địa: Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, Cửu Long, Uy Hải Vệ, vịnh Quảng Châu, Lữ Đại. Bảy mươi năm sau, Thất tử chi ca – Ma Cao được nhà chế tác nổi tiếng Lý Hải Ưng phổ nhạc, thành bài hát Ma Cao trở về được truyền bá rộng rãi khi Ma Cao được trả lại cho Trung Quốc vào năm 1999.

“Người cũng biết Ma Cao không phải tên con? Con xa người lâu quá, Đất mẹ ơi!

Họ chỉ có thể mang thân xác con đi, linh hồn con vẫn mãi vấn vương Người.

Ba trăm năm không phút giây quên đi Đất mẹ!

Xin hãy gọi tên con, gọi con một tiếng “Ma Cao”!

Đất mẹ ơi Đất mẹ, con muốn trở về, trở về bên người, Đất mẹ!”

Cô gái Ma Cao thơ ngây dùng tiếng phổ thông chưa chuẩn hát vang những lời này khiến lòng Tần Chiêu Chiêu đột nhiên dấy lên một niềm cảm động khôn nguôi. Một phần lãnh thổ trở về đối với một nữ sinh trung học đơn thuần là chuyện quá to tát, có phần hơi khó lý giải. Nhưng nếu đem so sánh với chuyện một đứa con bé nhỏ xa cách đã lâu nay lại được trở về trong vòng tay ấp ôm của mẹ hiền thì thật dễ hiểu. Nghe bài hát, xem lại lễ trao trả chính thức, lúc quốc ca Ma Cao vang lên, lòng cô không tự chủ được dâng lên một niềm xúc động…

Ma Cao được trả về không bao lâu thì Tết Dương lịch tới.

Tết Dương lịch 2000 mang một ý nghĩa vô cùng to lớn, là giao thời giữa hai thiên niên kỷ. Cả thế giới chờ đón thời đại mới, báo chí ngày ngày đưa tin các hoạt động chào đón thiên niên kỷ mới. Ngày Ba mươi mốt tháng Mười hai, sau giờ tự học buổi tối, lớp Tần Chiêu Chiêu tự tổ chức lễ mừng năm mới. Đây là Tết Dương lịch cuối cùng trong đời học sinh cấp ba của họ, đồng thời cũng là năm đầu tiên của thế kỷ mới, tiệc mừng cực kỳ rôm rả. Cả lớp cùng tụ họp, cười nói vui vẻ, cùng nhau chờ đón tiếng chuông điểm mười hai giờ mừng Giao thừa đến.

Bởi vì ý định mở tiệc nhất thời nảy ra nên cả lớp không ai chuẩn bị gì. Giáo viên chủ nhiệm rất hào phóng kêu mấy nam sinh tới khu tập thể giáo viên mang dàn karaoke nhà mình ra để cả lớp chung vui. Ban đầu ai muốn hát sẽ đứng lên hát, có điều học sinh cấp ba đều rất ngại ngùng, không mấy ai dám đứng lên biểu diễn trước mặt mọi người. Quanh đi quẩn lại chỉ có vài người, đa số mọi người đều ngồi yên, không khí có phần kém sôi nổi. Cán sự lớp thương lượng một lúc bèn quyết định dùng phương pháp đánh trống chuyền hoa để chọn người ngẫu nhiên, hoa tới tay ai người đó phải đứng lên “hiến nghệ” cho cả lớp xem.

Đánh trống chuyền hoa đúng là cách hay để vực dậy tinh thần sôi nổi của cả lớp, lớp trưởng dùng mặt bàn làm “trống”, một nữ sinh dùng chiếc khăn lụa xanh của mình kết thành hình đóa hoa coi như “hoa”, tiếng “trống” vang lên, “hoa” theo tiếng cười hi hi ha ha chuyền từ tay người này tới tay người khác. Tiếng “trống” dứt, “hoa” dừng ở tay ai, người đó sẽ lên bảng biểu diễn một tiết mục, ca hát, khiêu vũ, múa, tấu hài gì cũng được. Những người hào phóng, vui vẻ có thể đứng lên biểu diễn vài bài khiến cả lớp vui vẻ vỗ tay, nhưng rất nhiều bạn ngượng ngùng đứng lên chỉ làm trò cười cho mọi người. Lý Quốc Thắng là một ví dụ, cậu không biết hát, cũng không biết múa, thậm chí đến nói chuyện cũng không nên hồn, ngây người trên bục giảng đến nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu: “Mình… mình thật sự chẳng biết làm gì cả!”

Không thể cứ thế mà “tha” cho cậu ta được, tha người này những bạn sau cũng có thể đòi không biểu diễn nữa. Vì thế, lớp trưởng đành phải mách nước: “Thôi thế này nhé, mình nói ra một thành ngữ, cậu dùng hành động hoặc nét mặt thể hiện cho mọi người xem, biểu diễn được coi như thành công.”

Thành ngữ lớp trưởng nói ra là “vui vẻ ra mặt”, thực ra biểu diễn cái này không khó, chỉ cần Lý Quốc Thắng biết cười là được, nhưng đứng trước mấy chục cặp mắt hứng khởi mong chờ của bạn bè, cậu ta không nhếch môi cười nổi, gương mặt cứng đờ khiến cả lớp được trận cười ngặt nghẽo.

Khăn lụa kết hoa chuyền hết vòng này đến vòng khác, trong phòng cũng rộ lên từng tràng cười vui vẻ. Một lần, hoa rơi vào tay Tần Chiêu Chiêu, cô đỏ mặt bước lên bục giảng. Ban đầu, cô chỉ định ngâm một bài thơ Đường cho có lệ, Chu Minh Vũ ngồi dưới kêu ầm ĩ: “Tần Chiêu Chiêu, bọn mình không nghe cậu ngâm thơ nữa đâu. Cậu hát đi, cậu hát cũng hay mà, hát luôn bài Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất ấy!”

Đề nghị của cậu ta được mọi người ủng hộ, tất cả cùng xúm vào kêu Tần Chiêu Chiêu hát, cô đỏ mặt từ chối vài câu không được, cuối cùng đành nhận micro, cất tiếng hát:

“Dẫu em đã rời xa, tình tôi mãi chưa đổi dời, giữa muôn trùng đêm thâu, ai người em yêu dấu…

Hoa không còn nở rộ, tình tràn như biển khơi, nếu em còn nhớ tôi, vì sao một mình ngậm ngùi?”

Đây là lần đầu tiên Tần Chiêu Chiêu hát karaoke, cầm micro hát theo tiếng nhạc trong CD, nhưng cô hát từ đầu đến cuối không hề giống một người mới hát thử lần đầu, tiếng hát vô cùng hòa hợp với giai điệu, khác hẳn các bạn hát lúc chậm, lúc nhanh. Đơn giản vì bài hát này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, cũng âm thầm hát đi hát lại rất nhiều lần, lời bài hát đã thự nhuần nhuyễn; vừa nghe thấy giai điệu quen thuộc, từng câu từng tiếng hàm chứa bao nhiêu tình ý lại dào dạt tuôn chảy.

Trước Tết Dương lịch không lâu, Tần Chiêu Chiêu lại gửi thiệp mừng tới chỗ Kiều Mục. Hôm sau còn gửi thêm một phong thư vì nghe nói năm nay cậu không về quê ăn Tết. Cục phó Kiều chuẩn bị đưa gia đình con gái tới Thượng Hải cùng vợ con đón chào cái Tết ngàn năm có một. Người ở Trường Cơ nghe Kiều Diệp nói năm nay sẽ đi Thượng Hải ăn Tết liền nửa đùa nửa thật hỏi: “Không phải cô không hợp với mẹ kế sao? Sao giờ lại muốn tới Thượng Hải đón Tết với người ta?”

“Sao lại không đi chứ, tôi không hợp với bà ta là một chuyện, nhưng dù không hợp mà tôi cứ tới Thượng Hải chơi thì bà ta vẫn phải nhiệt tình đón tiếp tôi. Tự nhiên có thể ăn chơi mười ngày nửa tháng ở Thượng Hải mà không mất đồng nào,ứa ngốc mới không đi.”

Người ở Trường Cơ cũng chẳng lạ gì chuyện Kiều Diệp không ưa em trai cùng cha khác mẹ, nhưng không có tình cảm cũng chẳng sao, đằng này thấy lợi vẫn chiếm thật không khỏi khiến người ta chê cười. Cuối tuần, Tần Chiêu Chiêu về nhà, nghe được những chuyện này, biết năm nay Kiều Mục sẽ không về quê ăn Tết, chờ đợi cả năm thành công cốc, trong lòng không khỏi thất vọng.

Vì chuyện của Lâm Sâm nên giờ Diệp Thanh khá lạnh lùng với cô, thậm chí còn gần như không nói chuyện cùng, nên dẫu Kiều Mục có về ăn Tết thì cũng không chắc mấy người họ sẽ rủ cô tới nhà cậu chúc Tết. Nhưng chỉ cần cậu trở về, cô vẫn có cơ hội được gặp cậu. Năm ngoái cậu về thăm chị gái ở Trường Cơ, cô đã may mắn thấy cậu một lần. Giờ cậu không về, một chút cơ hội bé nhỏ cũng không có, thật sự thất vọng vô cùng.

Thất vọng, cô lấy hết can đảm viết một bức thư gửi cho cậu, tẩy tẩy xóa xóa một hồi, thay không biết bao giấy. Ánh đèn bàn vàng vọt tựa như người bạn nhỏ kiên nhẫn lẳng lặng đứng xem cô tẩy tẩy xóa xóa, mãi mới viết xong bức thư đơn giản kia.

“Xin chào Kiều Mục,

Nghe nói năm nay cậu không về quê ăn Tết, thật tiếc quá! Không biết cậu học organ electone thế nào rồi nhỉ? Chỉ còn hai, ba tháng nữa là tới kỳ thi vào các trường nghệ thuật chuyện nghiệp rồi, mình chúc cậu thi đạt thành tích tốt, có thể vào trường mà cậu mong muốn.”

Bức thư không đề người gửi, vẫn dùng thư bảo đảm để gửi. Cô không cần cậu biết người gửi thư là ai, chỉ cần chắc chắn cậu có thể nhận được là đủ rồi. Cô chỉ muốn cậu biết rằng, trên đời này, ở một nơi xa xôi nào đó vẫn luôn có người lo lắng, quan tâm tới cậu, bất kể cậu có biết người đó là ai hay không.

Bài hát Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất kết thúc, không đợi mọi người vỗ tay, Chu Minh Vũ đã cao giọng bỡn cợt: “Tần Chiêu Chiêu, rốt cuộc cậu vẫn cảm thấy ai là người tuyệt nhất thế?”

Cả lớp hiểu rõ ý của Chu Minh Vũ, ai nấy đều quay sang nhìn Lâm Sâm cười vang. Mặt Lâm Sâm hơi đỏ, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên như không nhưng tâm trí không biết đã bay lạc tới tầng trời nào rồi.

Đợt trống tiếp theo vang lên, không biết có phải có người ra ám hiệu hay không mà chiếc khăn khéo léo rơi vào tay Lâm Sâm. Chu Minh Vũ lập tức đẩy cậu lên bảng, kêu to hơn tất cả mọi người: “Mộc Mộc lên đi, Mộc Mộc lên đi nào!”

Lâm Sâm cũng rất thoải mái, đứng lên cầm micro hát bài Mỗi ngày yêu em hơn một chút của Trương Học Hữu:

“… Và cứ mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, kẻ si tình này lại yêu em nhiều thêm, yêu em nhiều hơn nữa, đến khi tình yêu ngập tràn.

Để từ đây cuộc đời em sẽ chỉ còn những điều tốt đẹp, quên hết u sầu, quên đi nước mắt rơi…”

Tuy cậu hát không được xuôi tai lắm nhưng tập trung biết bao tình ý nên lời hát đầy cuốn hút, rất nhiều bạn trong lớp vỗ tay ủng hộ thật lớn, đã vậy còn không quên hướng về phía Tần Chiêu Chiêu nháy mắt cười cười, đến mức khiến mặt cô đỏ lên vì ngượng.

Lâm Sâm hát xong, Chu Minh Vũ lại dùng chiêu cũ: “Mộc Mộc, chẳng hay cậu yêu ai mỗi ngày thêm một chút thế?”

Lâm Sâm vô thức liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu, trên mặt có chút ngượng ngùng nhưng hai mắt sáng long lanh, mọi người cũng nhìn sang Tần Chiêu Chiêu cười vang. Cô lúng túng, lúng túng đến độ hai má đỏ bừng như người gây gây sốt, vội vàng nâng cốc giả vờ uống nước, chỉ hận không thể giấu luôn mặt vào cốc cho khỏi ngượng.

Trăng càng lúc càng lên cao, mặt trăng cong cong vàng óng lơ lửng tỏa ánh sáng bàng bạc. Bầu trời trong suốt như bức gấm xanh không nhiễm tơ bụi, trăng sáng sao thưa tựa hoa văn điểm xuyết trên tấm lụ sang quý. Khi tiếng chuông đồng hồ du dương điểm mười hai tiếng thì gần xa thi nhau truyền lại tiếng pháo hoa cùng những chùm hoa rực rỡ, thêm vào đó là tiếng vọng điểm 0 giờ của thiên niên kỷ mới. Trong phòng lớp Xã hội 3, tiếng cười cùng tiếng hoan hô của học sinh vang lên như hoa khói nở bung từng đợt rực rỡ.

Giữa tiếng xôn xao, Tần Chiêu Chiêu nghe thấy bên tai tiếng người nói: “Tần Chiêu Chiêu, năm mới vui vẻ!”

Quay mặt lại, cô bắt gặp cặp mắt nâu long lanh cùng gương mặt tươi cười của Lâm Sâm. Giữa thời khắc giao hòa của ngàn năm, cậu ta là người đầu tiên gửi lời chúc phúc tới cô.

Kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Đối với học sinh lớp mười hai, nghỉ đông hay không cũng chẳng khác nhau, nghỉ rồi lại phải học bù, đã vậy còn phải đóng thêm học phí để học bù. Vốn được nghỉ đông một tháng, thực chất chỉ được nghỉ một tuần, coi như được thở ra một hơi.

Chiều muộn ngày Hai mươi tám Tết, Tần Chiêu Chiêu mới về đến nhà, ngày đông ngắn ngủi, về đến nhà trời cũng tối mịt. Nhà bác Chu bên cạnh đã đèn đuốc sáng rực, xôn xao tiếng cười nói. Bình thường chỉ có hai ông bà già ở nhà, đương nhiên không thể có cảnh tượng vui vẻ thế này, khỏi nói cũng biết ba anh em chị Tiểu Đan đã về rồi. Hỏi ra mới biết, không chỉ ba người cùng về mà Tiểu Cương và Tiểu Đan còn đưa người yêu về ra mắt nữa.

Đối tượng của anh Tiểu Cương là một cô gái Hồ Nam, dáng người thon thả, da trắng nõn nà, nói chuyện lanh lẹ, rõ ràng, nghe qua là biết người nhanh mồm nhanh miệng. Người yêu chị Tiểu Đan là một anh chàng Tứ Xuyên, dáng vẻ hiền lành, trung hậu, gặp ai cũng cười cười, thoạt nhìn cũng có vẻ tốt tính. Bác Chu gái tìm mỏi mắt không ra điểm xấu của hai người này, không biết làm sao, lén tố khổ với Tần mẹ: “Biết làm sao đây, trừ thằng Phong, cả hai đứa kia đều yêu người ở xa. Con bé kia ở Hồ Nam, thôi thì cũng được, chung quy cũng cách Giang Tây không bao nhiêu. Có điều từ Tứ Xuyên thì xa quá, gả Tiểu Đan đi xa như vậy, sau này muốn thăm cũng chẳng dễ dàng gì. Người ta vẫn nói con gái gả đi không có cha mẹ ở bên dễ bị bắt nạt, sau này có bị ức hiếp cũng chẳng biết dựa vào ai.”

Hình như anh chàng Đới Quân hiểu rõ nỗi lo lắng của bác Chu, trước mặt gia đình vợ tương lai thể hiện vô cùng tốt, cố gắng khiến cha mẹ vợ vui lòng. Cuối cùng, bác Chu đành phải buông xuôi. “Thôi, chuyện của con trẻ để chúng tự quyết định!”

Bác Chu gái cũng chỉ biết thuận theo, có điều vẫn thở dài. “Thằng bé này cũng không tệ, chẳng qua nhà tận Tứ Xuyên thật xa quá!”

Hôn sự của chị Tiểu Đan và anh Đới Quân tới đây coi như xong, họ lên kế hoạch sẽ tổ chức đám cưới vào ngày Quốc tế Lao động mùng Một tháng Năm năm nay.

Nghe tin chị Tiểu Đan sắp lấy chồng, Tần Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy một niềm cảm khái không sao nói nên lời. Cô vẫn còn nhớ rõ năm xưa mình lẽo đẽo chạy theo đuôi chị Tiểu Đan bện vòng hoa, nhảy dây, qua chơi hết nhà này đến nhà khác… Bao nhiêu chuyện như mới hôm qua thôi. Có điều, người chị gái hàng xóm năm xưa vẫn kiên nhẫn dắt cô đi chơi giờ đã sắp được gả về nhà người.

Ngày tháng như nước, ngày này qua ngày khác từng giọt tí tách trôi giữa yên lặng, giọt rụng giọt rơi là bao nhiêu năm năm tháng tháng?

Tần mẹ nói với bác Chu gái: “Thời gian trôi nhanh quá nhỉ? Còn nhớ mới năm nào nhà tôi tới đây, Tiểu Đan mới năm tuổi. Chớp mắt đã lớn thế này rồi, còn sắp đi lấy chồng nữa.”

“Đúng thế, còn nhớ mới năm nào mang thai, vợ chồng có hai con trai rồi, chỉ mong mỏi có đứa con gái. Sinh được con gái, cả tôi lẫn nhà tôi đều mừng lắm. Con bé này mới sinh đã gần bốn cân, đúng là nha đầu mập mạp. Đến giờ đã lớn, chuẩn bị lập gia đình riêng rồi, đúng là thời gian trôi nhanh thật.”

Thời gian quả thực trôi rất nhanh… Suốt câu chuyện dong dài của hai người mẹ, Tần Chiêu Chiêu chỉ nhớ mãi câu này. Mà chuyện hôn sự của chị Tiểu Đan chính là ví dụ rõ ràng nhất để giải thích cho câu nói này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.