Những Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Những Công Tử Trẻ Con

Chương 15: Chương 15: Quá Khứ Của Hana (3)




4 cô bé xinh đẹp đi trên phố là nó, zen, zin và yun. Zin đang mặc đầm cổ cao tay dài và giày búp bê, Yun đang mặc áo len dài tay xanh lá và quần sooc ngắn đóng thùng, giày cổ cao. Ai đi qua không thể không ngoái đầu lại nhìn tụi nó. Nó lên tiếng:- Chúng ta đi đâu chơi đây?

- Đi kiếm gì ăn nha.- Zen giơ tay

- Ok.- Cả đám đồng thanh

Thế là 4 đứa kéo vào một cửa hàng KFC. Tụi nó chọn một cái bàn ở sát bên phải để dễ dàng quan sát nhà hàng và cảnh vật bên ngoài. Tụi nó hài lòng vì chỗ ngồi này khá lý tưởng. Chị phục vụ thấy tụi nó thì đi đến bàn tụi nó nói vô cùng dịu dàng:

- Các bé muốn uống gì nè?- Cộng thêm nụ cười luôn

- Em muốn ăn hamburger bò, 1 ly pepsi, 1 đùi gà giòn cay.-Nó

- Cho em hamburger trứng, 1 kem dâu, 1 pepsi, 1 cánh gà giòn cay.-Zen

- Em hamburger gà, 2 bánh táo, 1 pepsi, 3 thanh cá.-Zin

- Em hamburger xúc xích, 1 pepsi, 2 bánh táo, 1 ức gà giòn cay.-Yun

Tụi nó nói 1 lèo làm chị phục vụ ngạc nhiên, chị nói:

- À tụi em đợi người lớn đến thanh toán tiền à?

- Không chị, tụi em trả tiền mà.- Nó buông cuốn sách đang đọc dang dở xuống ( chuyện là trên đường tụi nó đến KFC thì có một tiệm sách, tụi nó ghé vào mua sách, nó mua sách về những hành tinh trong dải ngân hà, nói chung là nói về tất cả những gì có ngoài dải ngân hà, thiên thạch cũng có luôn, zen thì mua truyện cổ tích, zin mua truyện conan, yun mua doremon, shin cậu bé bút chì ).

- Nhưng các em có đủ tiền không?-Chị phục vụ nghi ngờ

- Dĩ nhiên.- Nó

- Ừ, vậy đợi chị xíu.

Tụi nó tiếp tục đọc sách đợi đến khi chị phục vụ đem thức ăn ra. Ăn xong thì tụi nó lại quầy thanh toán tiền. Tụi nó liên tục đọc những thứ tụi nó vừa gọi ra, anh phục vụ bấm máy liên tục rồi chốt ra một con số cuối:

- 945 nghìn.

Nó lấy trong túi ra một cái thẻ đưa cho anh phục vụ, anh phục vụ ngạc nhiên.

- Anh quẹt thẻ được không?-Nó

- À xin lỗi ở đây chúng tôi không thể quẹt thẻ.

Nghe nói thế nó lại tiếp tục móc trong túi ra 2 tờ 500 nghìn, nói chình xác là 1 triệu. Rồi tụi nó bỏ đi luôn, nếu tính đến bây giờ thì trong túi của tụi nó không bao giờ có tiền lẻ. Lý do là tụi nó không bao giờ lấy tiền thói. Và địa điểm tiếp theo tụi nó định đi đến khu vui chơi. Nhưng đi giữa đường thì tụi nó gặp một người con gái trông có vẻ rất nghèo khổ, ăn mặc rách rưới, hơn nữa lại bị xỉu ngoài đường. Tụi nó đứng lại xem, nó chạy lại chỗ cô gái ấy và lay lay cô:

- Chị ơi, chị tỉnh dậy đi, bố mẹ chị đâu?

- Chị...không có...cha...mẹ...chị đói...quá.-Cô gái khó khăn nói rồi xỉu luôn

- Chị ơi, chị!- Nếu kêu nhưng cô gái ko hề tỉnh lại

nó đưa con thỏ bông của mình cho Zen ôm rồi đỡ cô gái ấy đứng dậy nói:

- Xin lỗi, bữa khác chơi tiếp nhé, bây giờ tớ phải cứu chị ấy trước đã, à đúng rồi, con thỏ bông cậu giữ dùm tớ, mai tớ đến lấy.

- Ok, mau cứu chị ấy đi.-Zen

Nói rồi nó lấy điện thoại trong túi ra gọi cho xe tới rước ( ghê, nhỏ mà xài điện thoại luôn rồi ). Xe tới, lập tức có 2 vệ sĩ đỡ cô gái lên ghế sau, nó cũng leo lên xe ngồi. Nó đề nghị tài xế cho kéo nóc lên tại sợ cô gái bị gió thổi vào lạnh ( tại xe mui trần mà ). Thấy xe về đến nhà, 2 dòng người đứng 2 bên cổng lập tức mở cổng ra cho chiếc siêu xe chạy vào và không quên cúi đầu chào:

- Chào mừng tiểu thư trở về nhà.

Nó bước xuống xe, cười tươi nói:

- Lần sau mọi người không cần nghi thức rườm rà như vậy đâu.

2 vệ sĩ nhanh chóng đỡ cô gái vào nhà, nó nhờ chị người hầu tắm cho cô gái, cô gái sau khi được tắm xong thì mau chóng tỉnh lại, cô được mặc một bộ đồ sang trọng đắt tiền, người hầu đưa cô ra phòng khách, nơi nó đang ngồi rồi nói:

- Thưa tiểu thư, cô ấy đã được tắm rửa sạch sẽ.

- Dạ cám ơn chị, chị có thể đi.- Nó tươi cười

Cô người hầu nghe theo lời nó mà đi làm tiếp công việc của mình, nhìn thấy cô gái đang nhìn mình chằm chằm, nó nói:

- Chị ngồi đi.

Cô gái ngồi xuống.

- Đây là đâu thế? Đẹp thật.- Cô gái nhìn quanh căn biệt thự

- Đây là nhà em.

- Nhà em? Em sướng thật đấy.- Cô gái trầm trồ

- Cám ơn chị, chị tên gì?

- Chị không có tên.

- Vậy em sẽ đặt tên cho chị, từ giờ tên của chị là Sam nhé.- Nó nhìn cô gái mỉm cười

- Thật sao? Cái tên thật dễ thương.- Cô gái vui mừng

- Chị bao nhiêu tuổi?

- Chị 17 tuổi.

- Chắc chị đói rồi đúng không? Đi theo em.- Nói rồi nó bước xuống đi về phía bàn ăn, Sam cũng đi theo nó

Sam ngạc nhiên vì trên bàn ăn có quá nhiều thức ăn ngon, từ bé đến lớn cô chưa bao giờ được ăn những thứ này, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng toàn là nguyên liệu đem từ ngoại quốc về, bên VN vốn dĩ ko có.

- Chị ăn đi.- Nó ngồi vào chỗ của mình, Sam ngồi đối diện nó tức Sam đang ngồi chỗ của Kan

- Chị được ăn sao?- Cô gái đơ người nhìn nó

- Tất nhiên, chị muốn ăn bao nhiêu tùy thích.- Nó bật cười với thái độ của Sam

Sam vui mừng ăn như mấy ngày ko ăn gì vậy ( thì sự thật nó vậy mà ). Nó ngồi nhìn Sam ăn mà cũng hạnh phúc, Sam ăn xong thì nói vói nó:

- Cảm ơn em nhìu lắm, ơn này chị sẽ không quên đâu.

- Chị không cần trả ơn đâu, hay chị làm chị gái kết nghĩa của em rồi sống ở đây luôn nhé.- Nó

- Ơ chị không dám đâu.- Sam

- Không sao đâu.

- Thôi hay chị nghĩ vầy, chị sẽ làm người hầu ở nhà này được chứ?

- Được thôi nếu chị muốn, nhưng mà thỉnh thoảng chị nói chuyện với em nhé.

- Ok.

Và từ đó Sam làm người hầu ở nhà của nó, mặc dù vậy nhưng nó không hề cho Sam làm bất cứ công việc nặng nhọc gì trong nhà cũng như bao cô người hầu khác. Thỉnh thoảng thì Sam thường nói chuyện với nó, đôi khi kể chuyện cho nó nghe ngủ nữa, dần dần việc đó trở thành thói quen của Sam, nó cũng dần quen với việc có người kể chuyện cho nó nghe, hát ru khi nó ngủ. Trong đầu của Sam luôn có câu nói:" Mình nợ tiểu thư".

Một ngày kia, Kan đang ngồi xem tivi ở phòng khách thì nó vui vẻ từ ngoài cửa bước vào, cầm theo một bông hoa hướng dương. Nó đến phòng khách, ngồi vào lòng Kan, Kan thấy nó vui vẻ mới hỏi:

- Có chuyện gì mà bé Thư vui vậy?

- Từ giờ tên mới của bé Thư sẽ là Hana.-Nó

- Hana?- Kan ngạc nhiên

- Đúng, bạn mới của em vừa đặt cho em đó.-Nó ngước lên nhìn Kan ( tại nó đang ngồi trong lòng Kan mà )

- Vậy từ giờ anh sẽ gọi em là Hana nha.-Kan

- Dạ.- Hai anh em tiếp tục ngồi xem tivi. Bố mẹ, anh 2 nó, Wilk cũng đều biết chuyện mà gọi nó là Hana. Ngày hôm sau, mọi người đều có công việc riêng của mình nên tất cả đều ra ngoài từ rất sớm, chỉ còn lại nó và Kan ăn sáng. Kan ngạc nhiên khi hôm nay nó ăn rất nhanh, mọi hành động của nó đều chỉ trong tích tắc, ăn xong, nó leo xuống ghế:

- Tạm biệt anh Kan, em đi chơi với bạn đây. ( hắn đó ).

- Ukm.- Kan cười

Nhưng khi nó vừa ra khỏi cửa thì Kan ho ra rất nhiều máu, sau đó anh ngất ngay tại chỗ, người hầu trong nhà gọi nhưng anh không tỉnh dậy. Mọi người quyết định là gọi cho bố mẹ nó và đưa Kan vào cấp cứu. Bố mẹ nó khi nghe xong thì lập tức bỏ tất cả các công việc đang làm dở dang ở công ty để đến bệnh viện. Kan nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng khi mọi người có mặt đủ, ( trừ nó ) thì Wilk ko thấy nó mới hỏi:

- Ủa chị Hana đâu?

- À đúng rồi, để anh gọi cho nó.- Anh 2 nó

- Đừng con, mẹ cố tình ko cho Hana biết, hãy giữ bí mật chuyện này.- Mẹ nó

- Tại sao?- Anh 2 nó

- Hana còn quá nhỏ, mẹ nghĩ nó sẽ rất sốc nếu biết chuyện này.- Mẹ nó

Nghe xong câu nói của mẹ nó tất cả đều chìm vào im lặng, không ai nói một câu nào. Sự im lặng bị tắt đi đến khi bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, tất cả đều vây quanh bác sĩ hỏi tới tấp:

- Con trai tôi sao rồi bác sĩ?- Bố nó

- Nó có sao không bác sĩ?- Mẹ nó

- Em cháu ổn chứ bác sĩ?- Anh 2 nó

- Anh cháu không sao chứ bác sĩ?- Wilk

Bác sĩ nhìn mặt mọi người mà thấy đau lòng, ông nói một câu khiến ai cũng sốc nặng:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thiếu gia bị bệnh ung thư máu thời kì cuối, không thể cứu chữa được nữa. Thiếu gia chỉ còn sống được nhiều nhất là 2 ngày thôi. Chúng tôi thật lòng xin lỗi, nhưng trong 2 ngày mọi người hãy tạo ra thật nhiều kỉ niệm đẹp với bệnh nhân trước khi cậu ấy ra đi mãi mãi. Chúng tôi xin đi trước.- Rồi ông bác sĩ bỏ đi.

Ba nó choáng váng, mẹ nó ngồi phịch xuống sàn. Anh 2 nó dọng tay vào tường, Wilk thì khóc nức nở:

- Ôi không, con trai tôi...nó đã làm gì...sai chứ?- Mẹ nó nấc trong tiếng khóc

- Anh...anh...ơi...-Wilk

Hôm đó mọi người khóc rất nhiều, Kan thì vẫn hôn mê, nó thì không biết gì, mặc dù nó có cảm giác bất an nhưng ai cũng nói với nó là chắc chỉ do nó tưởng tượng ra thôi nên nó cũng không nghĩ nhiều. Kan thì vẫn nằm trong bệnh viện, nó đợi hoài không thấy Kan về nên hỏi mẹ nó:

- Mẹ ơi, anh 3 đâu, sao không về nhà?

- Anh con đến trường rồi.- Mẹ nó cười gượng

- Đến trường? Không, bây giờ đang nghỉ hè mà anh ấy đến trường làm gì? Hơn nữa bây giờ trời cũng tối rồi.- Nó

- À...

- Mẹ nói đi, đã có chuyện gì xảy ra với anh đúng không?- Nó nghi ngờ

- Không...không có, thật ra thì anh con thức khuya nhiều quá nên bị ngất, hiện giờ đang ở bệnh viên, không có chuyện gì đâu.

- Hả, vậy mai con sẽ đi thăm anh.- Nó

- Ừ.- Mẹ nó

" Trước sau gì Hana cũng biết thôi, tội nghiệp những đứa con của tôi. "- Dòng suy nghĩ của mẹ nó

Sáng hôm sau:

- Con đi đây.- Nó chào mọi người rồi ra ngoài.

Đi đến bệnh viện, nó hỏi chị lễ tân:

- Chị ơi, phòng của bệnh nhân Cao Bảo Quân ( Kan ) ở đâu vậy ạ?

- À, ở trên tầng 2, phòng số 4 đó em.-Chị lễ tân vui vẻ

- Cám ơn chị.- Nói rồi nó đi đúng theo vị trí mà chị lễ tân đã hướng dẫn. Mở cửa phòng ra, nó thấy Kan nẳm trên chiếc giường trắng, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, với con mắt tinh anh của nó ( ghê ) nó có thể nhận thấy rõ ràng là nhịp tim trên máy của Kan hoàn toàn không ổn định. Nó lo lắng, nắm lấy bàn tay của Kan thì nó bỗng giật mình khi tay của Kan lạnh ngắt như không có sự sống, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, một giọt nước mắt của nó rơi xuống má Kan, đôi mắt tím nặng nề mở ra, Kan khó khăn thốt lên:

- Ha...na?

- Anh...anh tỉnh rồi sao?- Nó mừng rỡ

- Ừm.- Kan cười

- Anh không sao chứ?- nó

- Hana, hứa với anh, dù có chuyện gì cũng không được khóc, anh không thể ở bên Hana mãi mãi được, em phải mạnh mẽ lên được chứ? Hãy cố gắng, anh muốn em gái của anh là một người không dễ khóc, không được quỳ dưới chân người khác, không được thất bại, phải luôn thành công.- Kan

- Anh nói vậy là sao?- Nó

- Anh muốn tặng em một thứ.- Kan lảng trảnh câu hỏi của nó

- Thứ gì ạ?

- Kiếm.- Kan

- Kiếm? Nhưng em đâu sử dụng kiếm làm gì.-Nó khó hiểu

- Anh biết sau này sẽ có lúc em dùng đến nó thôi, thanh kiếm này rất quan trọng, anh tặng cho em.- Kan

- Quan trọng? Không lẽ anh định tặng em Joyeuse?

- Phải.

- Không được, em không nhận đâu, Joyeuse là kiếm của anh, em sẽ nhận mọi thứ, trừ Joyeuse.- Nó

- Đó là nguyện vọng của anh, hãy nhớ những lời anh nói.- Kan

- Tại sao anh lại tặng em Joyeuse, anh sắp đi đâu sao?- Nó mím môi

- Hana, bình tĩnh, anh đã dạy em là em không được khóc. Joyeuse tuy là 1 thanh kiếm mạnh, nhưng em tuyệt đối không được dùng nó để giết người, hiểu chứ?-Kan vuốt tóc nó

- Dạ.( ở vhap trước mình nói mỗi lần nó rút kiếm ra là chỉ có giết người nhưng đó không phải kiếm của Kan mà là kiếm của nó nhé.)

- Anh bệnh rồi, không thể cứu chữa được nữa.- Kan cười khổ

Nghe xong câu nói của Kan thì nó chợt sững người, xanh mặt ngước lên nhìn Kan.

- Hả...anh...anh vừa...nói gì...vậy?- Mặc dù vẫn cười nhưng nước mắt nó vẫn cứ rơi, nó hỏi lại lần nữa để mong điều Kan vừa nói chỉ là đùa giỡn, nhưng mọi thứ đã không như nó mong muốn, Kan nói:

- Anh không thể sống được bao lâu nữa, hãy luôn nhớ, Hana là em gái ngoan của anh, em phải luôn nhớ những lời anh nói lúc nãy nhé, sau khi anh ra đi, em hãy vẫn sống vui vẻ, tìm được một người nào đó yêu thương em thật lòng, như vậy anh mới có thể thanh thản được, xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa, anh không thể ở bên Hana mãi mãi được nữa rồi.- Kan lau nước mắt nó. Nói xong rồi Kan ho sặc sụa, khi lấy tay ra thì...

- M...máu?- Nó thốt lên

Sau đó Kan ngã xuống, bàn tay nó đang nắm bỗng không có lực mà rơi xuống giường, đôi mắt từ từ khép lại, nụ cười trên môi vụt tắt. Nó nước mắt giàn giụa:

- Anh ơi! Anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ mà, anh mau mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa mà. Anh đã hứa rồi mà, không thể rút lời được. Không phải anh đã dạy Hana là hứa thì phải giữ lời hay sao? Anh cứ như vậy thì sau này khi ngủ ai sẽ kể chuyện cho Hana nghe, hát ru cho Hana đây? Chị Sam không thể lúc nào cũng có thể làm những điều đó được. Anh ơi, em xin anh, hãy mở mắt ra đi mà, làm ơn!- Nó ngồi phịch xuống nền gạch lạnh lẽo, nắm tay Kan giãy giãy, nhưng đôi mắt kia mãi mãi không thể cử động được nữa rồi, đôi môi kia mãi mãi không thể nở nụ cười được nữa rổi, đôi tay kia mãi mãi không thể vuốt tóc lau nước mắt cho nó được nữa rồi, và nó mãi mãi cũng không được nghe giọng nói ấm áp của Kan khi ru ngủ, kể chuyện cho nó nghe được nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.