Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 165: Q.4 - Chương 165: Ánh sáng đào mệnh (tia sáng thoát chết)




Editor: Tran phuong

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ Đạm Đài Dực đúng là kẻ khiến người ta không còn gì để nói, Hồ đại mĩ nhân lại một mực thích hắn, thực quá kỳ quái: “Hồ … tỷ tỷ, gần đây có tin tức của Đạm Đài tiên nhân không?” Nàng thiếu chút nữa thì hỏi Đạm Đài Dực bao giờ xuất quan.

“Hắn bế quan rồi.” Vừa nhắc tới chuyện này mày liễu của Hồ Hỏa Nhi dựng lên: “Trước đó vài ngày ta mới nói với hắn trong tông mở tiệc thọ (mừng sinh nhật) cho ta kết quả hắn lại không đến, còn đi bế quan, thực tức chết ta!” Nàng nằm mơ cũng muốn dùng Lôi Linh Tiên quất lên người Đạm Đài, nhưng cứ thấy hắn là lại mềm lòng?

Ninh Tiểu Nhàn 囧: “Có người nói lúc Nham thành xảy ra chuyện Thanh Hư môn gặp bất lợi?”

“Đúng vậy. Nương theo sự kiện linh trà này thực lực Thanh Hư môn bị mấy đại tiên phái và yêu tông lần nữa chèn ép, đến Nham thành cũng không giữ được. Đạm Đài bế quan ra có thể sẽ áy náy muốn chết. Chiến lực của hắn ở Thanh Hư môn xếp hàng thứ nhất, lúc này nếu không phải hắn bế quan, môn phái cũng không rơi vào cục diện bị động như vậy.”

Ninh Tiểu Nhàn thầm thở dài. Đến Hồ Hỏa Nhi còn thấy rõ tình thế, hiển nhiên tình cảnh chuyển biến xấu của Thanh Hư môn là điều chắc chắn. Hôm nay môn phái này đã bị thế lực lớn diệt, sau này Đạm Đài Dực xuất quan biết việc này, chỉ sợ càng có ấn tượng kém với Hồ Hỏa Nhi.

Chỉ là: “Ta nghĩ Đạm Đài tiên nhân chưa chắc gì không thích tỷ, có thể ….. chỉ là trong lòng có điều lo lắng thôi.”

Mắt Hổ Hỏa Nhi sáng lên, vội la lên: “Ngươi nói thật?” Nàng khổ tâm theo đuổi Đạm Đài, chuyện này toàn bộ tiên phái, yêu tông của Nam Chiêm bộ châu đều biết. Bên ngoài coi chuyện này như chủ đề của mấy câu chuyện trà dư tửu hậu, chẳng lẽ nàng không biết sao?

Nàng tuy có huyết thống người Hồ, tính cách hào sảng nhưng dù sao vẫn là nữ nhi chưa gả, mỗi ngày bị bàn tán như vậy rất áp lực, có lúc cũng thấy mệt mỏi. Nàng tính tình cao ngạo, qua lại với các nữ tiên rất ít. Bình thường đâu có ai thảo luận vấn đề này với nàng?

Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói: ” Mặc dù ta không biết Đạm Đài tiên nhân vì sao trốn ngài nhưng nếu Đạm Đài không thích ngài thì sớm đã trực tiếp từ chối rồi.” Trên đời này cũng có một loại nam nhân giống con rùa rụt đầu: “Đề nghị của ta là tạm thời bỏ mặc ngài ấy một khoảng thời gian đã. Ngài không đi tìm Đạm Đài nữa, xem phản ứng của ngài ấy.” Nếu không thích thật thì nam nhân này không cần cũng được.

Hồ Hỏa Nhi thất vọng nói: “Bình thường hắn không phản ứng gì với ta, hiện tại nếu ta không đi tìm hắn chẳng phải đúng với mong ước của hắn sao?”

Ninh Tiểu Nhàn đỡ trán: “Tỷ tỷ, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng. Ngài theo đuổi Đạm Đài tiên nhân nhiều năm như vậy, ngài ấy trốn nhiều năm như vậy…….. Rốt cuộc là mấy năm rồi?” Hồ Hỏa Nha tính toán đưa mấy ngón tay ra

“Bốn mươi năm? Ồ, bốn mươi năm! Hai người đều đã có thói quen này đúng không?”

Hồ Hỏa Nhi vội gật đầu.

“Như vậy, nếu ngài đột nhiên không để ý đến Đạm Đài, Đạm Đài sẽ phản ứng thế nào?”

“Vui mừng?”

“…….. Là không quen!” Thói quen là một thứ rất đáng sợ, bất chợt bị thay đổi, con người sẽ xuất hiện phản ứng khác thường. Cái này giống như cư dân bên đường sắt, tuy mỗi ngày đều ghét tiếng xe lửa đi qua quá ồn ào nhưng một ngày đường ray đột nhiên an tĩnh nói không chừng họ lại ngủ không yên. Ninh Tiểu Nhàn đoán tình huống của Đạm Đài cũng giống như vậy. Dù hắn có đủ lý do cự tuyệt Hồ Hoả Nhi, nhưng mỹ nữ tuyệt sắc siêng năng theo đuổi hắn suốt bốn mươi năm đột nhiên bỏ mặc! Ngươi nói trong lòng hắn sẽ có cảm giác gì?

Dù sao cảm giác đầu tiên, tuyệt đối không phải là thoải mái.

Nàng tỉ mỉ chỉ ra, Hồ Hỏa Nhi giống như suy nghĩ điều gì, gật đầu. Nàng vẫn cho rằng dám yêu thì dám theo đuổi, nào biết chuyện nam nữ. Còn có rất nhiều điều phải nghiên cứu. Lại nói Ninh Tiểu Nhàn cũng ngu độn trong chuyện nam nữ, nếu Trường Thiên thấy nàng còn có mặt mũi đi dạy người khác phỏng chừng lại phải dở khóc dở cười.

Hồ Hỏa Nhi quả nhiên giữ lời, thật sự ở cùng nàng hai ngày. Cũng theo ý nàng đưa nàng đến điện Vân Tiêu nằm trên ngọn núi Thanh Tịnh. Trải qua hai ngày tiếp xúc, Ninh Tiểu Nhàn phát hiện vị tiên tử này mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng đa số thời gian đều đặt vào bế quan tu hành, từng trải đời chưa nhiều, liền không khỏi có hảo cảm với nàng, lúc chia tay tất nhiên càng cảm thấy không nỡ.

Đương nhiên phần luyến tiếc này phân nửa là không nỡ bỏ tấm khiên này, sau này phải tự mình đối mặt với Mịch La đang nhìn chằm chằm. Nhưng lão rùa già sẽ không lừa nàng, quái tượng nói cơ quyên của nàng ở điện Vân Tiêu, không phải là chỉ nàng ở đây vừa vặn bị Mịch La bắt lấy đúng không? Cái này phải nói là chui vào lưới chứ nào phải cơ duyên, trừ phi lão rùa thần không đọc được chữ Hán.

Để cung cấp vật tư và lao cụ (dụng cụ lao động) cho các thần tiên đại gia trên núi, dưới chân núi Thanh Tịnh có một trấn nhỏ, nhân khẩu không đến ngàn người, trong đó ước chừng một phần ba là làm việc trong tiên môn trên núi. Hình thức này Ninh Tiểu Nhàn rất quen thuộc, trước kia nàng cũng làm phụ bếp trong núi Xích Tiêu.

Nhưng hiện tại trấn nhỏ này đã đầy khách từ bên ngoài tới, cho nên phòng khách và nhà dân đều chật cứng người, sau lại có người muốn tìm chỗ ở phải mỗi người một cách hiển thị thần thông. Nếu không phải nàng có Thần Ma ngục trong tay, quả thực sẽ phải ở đầu đường xó chợ.

Nàng hỏi thăm một chút, những người này đều vì chuyện hai ngày sau điện Vân Tiêu và các tiên phái khác chọn người đi thử luyện trong bí cảnh “Thượng Thiên Thê”. Bí cảnh đều là không gian nhỏ độc lập với thế giới, tự tạo thành một phiến thiên địa, trong đó có khả năng có thiên tài địa bảo (là chỉ mảnh đất hiếm thấy có rất nhiều bảo vật có công hiệu và tính năng đặc thù), cũng có thể có di tích tiên nhân, là bảo địa mà tu sĩ và yêu quái đều đổ xô đến.

Nhưng trong số bí cảnh Thượng Thiên Thê này thật đủ xưng kỳ lạ. Vì nó không chỉ mười năm mở ra một lần hơn nữa chỉ mở ra cho người phàm, không có nửa điểm linh lực và yêu lực.

Điều kiện này quả thực khiến người ta không giải thích được. Bởi vì đa số bí cảnh đều là do đại năng thời thượng cổ tiêu hao thần thông mở ra…… Cùng Kỳ nói bổ sung bên tai Ninh Tiểu Nhàn, Thần Ma Ngục kỳ thực cũng có thể coi là một bí cảnh không gian……… mọi người đều biết thần, yêu và tiên đều coi người phàm như nước tiểu không ai để ý, sao lại có vị đại thần nào bị cửa kẹp đại phát thiện tâm, mở bí cảnh chỉ cho người phàm vào chứ?

Đúng vậy, ngươi không nghe sai, bí cảnh này thực sự có thể tạo phúc lợi cho người phàm. Một ngàn năm qua, đã có mấy trăm người phàm vào đó thử luyện tìm được kỳ trân dị bảo, bí cảnh cũng bởi vậy mà có tên là Thượng Thiên Thê, ý là bậc thang lên lên trời của người phàm. Ban đầu từng có người phàm vì giữ báu vật mà bị tàn sát nhưng trải qua hơn trăm năm ma sát dung hợp, tiên phái và người phàm đã đạt ước định ,người phàm tiến nhập bí cảnh tìm bảo, sau khi ra ngoài sẽ do tiên phái phân chia vật phẩm, cả nhà cùng vui.

Ninh Tiểu Nhàn nghe xong tấm tắc lấy bảo kỳ lạ. Quả nhiên chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ, để lấy được bảo vật trong bí cảnh, những tiên phái cư nhiên có thể chơi với người phàm thế sao?

Cho tới giờ, nàng cũng cơ bản xác định lão rùa thần chỉ phía xa điện Vân Tiêu chính là muốn nàng tham gia bí cảnh Thượng Thiên Thê thử luyện. Nói đến đây, cuối cùng nàng cũng nhớ đến tình huống lần đầu tiên nghe thấy Thượng Thiên Thê chính là lúc ở Nham thành, Lưu Mãn tử nói đỉnh Phúc Vũ xuất hiện trong Thượng Thiên Thê!

Nàng tìm một góc tiến vào Thần Ma Ngục, đi tìm người xui xẻo này. Lưu Mãn Tử bị rút linh lực đến giờ, dung nhan tiều tụy, không trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng hắn chỉ nghe nói đến tên Thượng Thiên Thê, ngày đó linh cơ khẽ động lấy ra mượn dùng thôi. Hắn dù sao cũng là một tu sĩ, không thể tiến vào, cũng không giao dịch với người phàm nào tiến vào bí cảnh.

Hôm đó nàng ngồi trong trà lâu uống trà, thình lình có người đứng bên nàng khẽ hỏi: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”

Giọng nói ôn nhã này có chút quen a. Nàng mờ mịt nhìn lại, liền hoảng hốt.

Đúng là người quen cũ.

Ngôn tiên sinh! Lúc theo thương đội tiến nhập Nham thành nghe nói Ngôn tiên sinh mất tích. Sao bây giờ hắn lại ở đây?

Dù biết trên người này có nhiều bí ẩn và cổ quái hơn mình nhưng đang đơn độc chợt gặp cố nhân, nàng vẫn thấy vui vẻ không nói lên lời. Hôm nay Trường Thiên bế quan, Hồ Hỏa Nhi đi rồi, từ lúc bước chân đi về phía Tây đến giờ chưa từng cô đơn như vậy.

“Mau ngồi!” Nàng mặt mày rạng rỡ. Tâm tình lo lắng vì bị Mịch La uy hiếp trong nháy mắt sáng sủa lên không ít.

Việc đã qua không thể quay về, chuyện tương lai không thể biết chỉ có nắm chắc hiện tại mới là thái độ của người thông minh nhất.

Nàng gọi tiểu nhị muốn thêm một cái chén, ân cần rót cho Ngôn tiên sinh một chén trà: “Ngôn tiên sinh sao lại đến đây?”

“Ta theo thương đội tới.” Ngôn tiên sinh cười híp mắt nói: “Cô nương còn đến sớm hơn bọn ta, trước khi xuất phát Đặng đội trưởng rất lo lắng, đợi mãi mà không thấy cô nương tới.”

Ninh Tiểu Nhàn thè lưỡi, cảm thấy xấu hổ. Trước đây nàng quả thực có hẹn với Đặng Hạo ngày xuất phát sẽ về đội, kết quả người định không bằng trời định, nàng lại phá vỡ bí mật của Ôn phủ, cuối cùng bỏ chạy về phía sông ngầm, lần hẹn ước này không thể hoàn thành.

Nàng đột nhiên kịp phản ứng: “Chờ một chút, tiên sinh nói thương đội Vân Hổ cũng ở đây sao?”

Ngôn tiên sinh gật đầu cười.

Nàng vô cùng vui, có nhiều người ở đây nên cũng chỉ có thể nắm tay khẽ hoan hô một tiếng, trong mắt lại có chút ươn ướt.

Nàng và thương đội này đi cùng nhau hơn một tháng, cùng trải qua phong ba hiểm trở, trong tiềm thức đã thân cận với những người trong thương đội này. Khúc chiết nàng tự ý rời đi lúc ở Nham thành, một mình rời đi, có lúc không tránh khỏi nhớ tới cuộc sống an dật khi đi theo thương đội, không tránh khỏi việc nhớ Đặng Hạo, Ngôn tiên sinh, Lưu Nhất Diện, Tiếu Tử… Dù sao nàng vẫn chỉ là một cô nương mười tám tuổi.

“Bọn họ ở đâu, ta qua xin lỗi. Được rồi, Tiếu Tử ca đâu, cũng cùng đi với thương đội sao?” Nàng như bắn súng liên thanh hỏi. Tuy biết Tiếu Tử và một nhà Đàm Thanh Hà nhiều khả năng không đuổi kịp thương đội nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Vậy mà Ngôn tiên sinh thực sự trả lời: “Có, hắn đã ở đây rồi.”

Trong lòng nàng nhất thời thỏa mãn.

Trước không vội tìm thương đội, nàng kìm nén tâm tình kích động, trước phải làm chính sự đã.

“Ngôn tiên sinh, ta có việc thỉnh giáo.” Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn nam tử trung niên sắc mặt ôn hòa: “Ta bị phủ Phụng Thiên truy tìm tung tích, có biện pháp gì tránh né không?”

Ngôn tiên sinh cư nhiên không hỏi chi tiết, chỉ gật đầu, như sớm đã chuẩn bị đáp án: “Có người nói phủ Phụng thiên khai chiến với yêu tông phương bắc. Yêu quái chiến đấu rất kịch liệt, thực lực đối phương cũng không yếu, không đến hai, ba tháng sẽ không phân thắng bại. Nói cách khác cô nương có thể trước lúc khai chiến tránh thoát được hắn, thì sẽ có mấy tháng thời gian để giảm xóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.