Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 140: Q.4 - Chương 140: Cây non bị tàn phá




Nàng thật sự muốn té xỉu nha.Tên nam nhân hoặc yêu quái kia lại biết dùng một đóa hoa sen luyện thành pháp khí đối địch? Người này có nhiêu lẳng lơ và tự luyến chứ?

Mắt thấy trường đao của mã tặc sắp chém tới người hắn.Yêu quái xinh đẹp không chút hoang mang nâng tay lên, thổi một hơi thật dài lên hoa sen. Hình ảnh đó tựa như một cô bé ba, bốn tuổi thổi bay cây bồ công anh trong tay, xinh đẹp vô cùng.

Chỉ có điều, hiệu quả tất nhiên không đơn thuần như vậy. Cánh hoa sen có thể bay lên giống như cây bồ công anh, bị gió lớn cuốn lên giống như bông hoa đang nhảy múa đầy trời!

Trước đống lửa đen tối, có vô số cánh hoa sen hồng đón gió nhảy múa, mỗi một cánh đều phát ra ánh sáng lung linh trong suốt, một màn này quả thực rất đẹp. Ninh Tiểu Nhàn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Sau đó nàng mới phát hiện, yêu nam kia cũng không phải bắn tên không đích.

Tất cả một vùng cánh hoa theo gió bay lên hết sức dịu dàng thăm hỏi cổ họng một tên mã tặc. Sau đó động tác người kia cứng ngắc rồi mềm nhũn té xuống. Có mấy tên duỗi tay đỡ cổ họng của mình, “khanh khách” hai tiếng, rốt cục vẫn một chữ cũng không nói được, vẻ sợ hãi và hối hận trước khi chết đọng lại trong mắt.

Chỉ có hai, ba hơi thở, doanh trại đã nằm đầy người. Hơn ba mươi nam nhân vốn long tinh hổ mãnh, hiện tại đã biến thành thi thể không có sự sống. Ngày mai, bọn họ sẽ trở thành bữa tiệc lớn cho động vật hoang dã.

Cánh hoa nhảy múa như có linh tính, nhẹ nhàng tụ lại trong tay nam tử xinh đẹp, một lần nữa hóa thành đóa sen hồng nở rộ. Ninh Tiểu Nhàn mắt tinh nhìn thấy mỗi một cánh hoa sen hồng đều bóng loáng như mới, tuyệt đối không dính chút máu nào.

“Đây không phải là cánh hoa.” Trường Thiên đột nhiên nói: “Ngươi nhìn cổ họng của thi thể.”

Nàng theo lời cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bất kỳ bên ngoài thi thể nào, vết thương trên cổ họng đều cháy đen.

Trường Thiên lạnh lùng nói: “Đóa hoa sen này là sen hồng nghiệp hỏa trong luyện ngục tinh luyện mà thành, đả thương hồn phách, là ngọn lửa cực kì ác độc. Tiểu yêu quái này lại dung hợp bổn mạng chân hỏa và Sen Hồng Nghiệp Hỏa. Cũng là loại người ác độc!”

Hắn đánh giá như vậy đã cực cao! Trong lòng nàng cũng đang khinh bỉ nam tử áo đỏ kia. Nghiệp hỏa tất nhiên là loại lửa vô hình, tên đó lại cứ biến nó thành hình dáng sen hồng, quả nhiên là rắm thúi +2, tự luyến +2!

Dĩ nhiên, hiện tại quan trọng nhất là nàng còn sống! Hiển nhiên cánh hoa hồng liên kia tuân theo ý chủ nhân, tránh thân thể của nàng, không hề đụng tới một cọng tóc gáy nào của nàng.

Xem ra, yêu quái này cũng tự hiểu rõ thị phi. Trong lòng nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chịu nghe tiếng người, tỷ lệ nàng thuyết phục để đối phương lung lay tha cho mình một mạng lại lớn mấy phần.

Lúc trước doanh trại còn đứng hơn ba mươi tên đại hán quả thật có chút chật chội.Chỉ có điều bây giờ lại có vẻ cực kì lạnh lẽo thê lương. Bởi vì còn có thể đứng yên chỉ có ba người.Trừ nam tử xinh đẹp và Ninh Tiểu Nhàn thì chỉ có thủ lĩnh đám mã tặc – Nhậm béo còn sống.

Tất nhiên đó là do nam tử xinh đẹp cố ý giữ lại hắnkhông giết. Lúc này trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Nụ cười kiểu phật di lặc đã sớm biến mất. Hơn ba mươi huynh đệ trong nháy mắt toàn bộ mất mạng, hắn phải cắn chặt hàm răng mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

“Yêu quái!” Hắn cũng không ngốc, đoán được người một lời không hợp lập tức ra tay giết người tất nhiên là đại yêu đáng sợ rồi. Hắn cũng biết đối phương giữ cho mình sống, hiển nhiên là muốn tìm đồ. Quả nhiên nhìn yêu quái áo đỏ thu hồi pháp khí giết người xong, tùy ý đi tới trước mặt hắn: “Đồ của thương đội ở đâu?”

Tay hắn run run chỉ chỗ mình vừa ngồi. Nơi đó một bao tải lớn, bên trong là đồ giết người cướp của.

Yêu quái kia quay đầu liếc bao tải rồi hỏi: “Đều ở nơi này, không có bỏ sót?”

Nhậm béo vội vàng lắc đầu.

“Ngươi xác định?”

Hắn gật đầu như băm tỏi, tiếng nói thều thào: “Xác định, rất xác định!”

Yêu quái kia cười một tiếng: “Ừ, rất tốt. Như vậy, ngươi vô dụng rồi.”

Sắc mặt Nhậm béo thay đổi, không đợi tiếng cầu xin tha thứ của hắn phát ra, yêu quái kia duỗi tay trái hóa chưởng thành quyền. Chỉ nghe”răng rắc” một tiếng, cổ của Nhậm béo gập sang một bên. Nhìn góc độ vặn cong hiển nhiên không thể còn sống.

Người này, thật ác độc!

Từ lúc cổ Nhậm béo phát ra tiếng, Ninh Tiểu Nhàn đúng lúc run lên, nàng cúi đầu ôm lấy hai tiểu bức yêu, cả người run cầm cập. Hai tiểu yêu trong ngực run rẩy rất lợi hại cũng không phải giả vờ. Đại yêu quái trước mắt không thu liễm yêu khí, bọn chúng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trên người đối phương.

“Ngươi.”Rốt cục tên yêu quái chuyển sang hướng nàng, trong giọng nói không nghe ra tức giận hay vui vẻ: “Không phải ngươi ở cùng một chỗ với bọn họ sao, vì sao nhắc nhở ta?”

Lúc này mới nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, lập tức lại cúi đầu nói: “Vị công tử này, ta không cùng một đường với bọn họ. Tối hôm qua ta và hai đệ đệ bỏ lỡ nơi ở trọ, lại bị bầy sói đuổi theo, thấy nơi này có ánh lửa nên tới đây xin ở nhờ, nào biết bọn họ không phải người tốt!” Ồ, đôi mắt yêu quái kia lại là màu đỏ sậm, ở trong đêm nhìn không rõ lắm.

“Ngựa của chúng ta còn buộc ở bên kia.” Yêu quái áo đỏ theo tầm mắt của nàng nhìn sang, quả nhiên thấy bên cạnh đám ngựa cao to đứng một con ngựa già yếu đuối, cực kì bắt mắt. Ngựa già vừa tới doanh trại đã bị đồng loại to lớn đá cho vài cái, đành phải lẻ loi đứng một bên, hiện tại đang sợ hãi, buồn bã cúi đầu.

Vì vậy, yêu quái này nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, biết nàng không có nói dối. Nếu không mã tặc luôn binh quý thần tốc sao lại có thể mang theo cái con ngựa sắp chết đó.

Nàng thành khẩn nói: “Nhờ có công tử đuổi tới, nếu không người đó …” nàng đưa tay chỉ một thi thể có khuôn mặt dữ tợn trên mặt đất nói: “Người đó đã khinh bạc ta rồi!”

Yêu quái áo đỏ mỉm cười, xem ra trong lòng rất hưởng thụ, sau đó đi tới chỗ bao tải, đồ bên trong loảng xoảng rơi đầy đất.

Nhờ ánh lửa của doanh trại, nàng có thể nhìn thấy khắp chỗ đó đều là vàng thỏi rực rỡ, nguyên bảo trắng bóng, còn có các loại châu ngọc, đồ trang sức đeo tay, kỳ trân, thậm chí còn có mấy cuộn tranh. Những đồ này cho dù ai lấy đi đều có thể thoải mái tiêu sài một đoạn thời gian rất dài.

Nhưng yêu quái kia cúi người, chọn chọn lựa lựa tiền bạc châu báu ở bên trong gần nửa ngày, cái nào cũng không coi trọng, ngược lại cau mày suy nghĩ. Ánh lửa nhảy lên khiến khuôn mặt của hắn âm u không rõ, lại lóe lên vẻ diễm lệ khó đoán.

Nàng ở trong lòng xì một cái. Hắn lớn lên cũng quá yêu nghiệt rồi, mặc dù hắn vốn là yêu nghiệt. Lớn lên có vẻ ngoài tốt như vậy, trong đám người nàng từng thấy cũng chỉ có Trường Thiên có thể so sánh với hắn, cho dù là Trương Sinh từng thấy trong thương đội của Đặng Hạo cũng không tuyệt sắc như hắn.

Yêu quái xinh đẹp đảo mắt, ngẩng đầu hỏi nàng: “Lúc trước đám mã tặc giết một thương đội. Ngươi có biết thi thể ở chỗ nào không?”

Nàng gật đầu như bằm tỏi. Nhất định phải làm cho người ta biết nàng có ích, như vậy hệ số an toàn mới có thể cao hơn.

Nàng dẫn yêu quái đi tới chỗ đám cỏ, gạt cành lá trước mặtđưa tay chỉ: “Đang ở phía trước.”

Đã tới đây rồi, yêu quái áo đỏ cũng không cần nàng dẫn đường, nhẹ nhàng đi về phía đó.

Bầy sói đã ăn no nê, hiện tại đang nghỉ ngơi canh giữ bên cạnh thi thể. Bữa tiệc lớn này có thể đủ ăn được hai ba ngày, trước khi chưa gặm hết toàn bộ một chút thịt cuối cùng, chắc chắn bọn chúng sẽ không rời đi. Sinh tồn nơi hoang dã không hề dễ, bọn chúng ăn lại càng cẩn thận hơn.

Lúc này thấy nam tử mặc áo đỏ, đám sói lập tức đứng lên, lộ ra răng nanh màu trắng dày đặc để cảnh báo. Kết quả yêu nam chỉ trừng mắt nhìn, yêu khí phóng ra ngoài, bầy sói lập tức như cà gặp sương muối, bộ lông đang dựng đứng đều rũ xuống, vẻ hung ác trong mắt lập tức thu hồi. Con sói lớn màu đen sợ hãi nức nở kêu, không chút do dự quay đầu bỏ chạy, cái đuôi kẹp chặt giữa hai chân, thần thái hoảng hốt.

Bản năng của động vật, quả nhiên bén nhạy hơn loài người rất nhiều nha.

Trên mặt đất mấy tên xui xẻo đã bị mã tặc cướp sạch không còn một mống, trong đó quần áo của một người còn bị cắt bỏ, lộ ra rất nhiều túi kín. Nam tử áo đỏ lục lọi nhặt nhặt thi thể, chân mày ngày càng nhíu chặt.

Rốt cục, khi hắn lật tìm một cỗ thi thể trong đó, phát hiện phía dưới đè lên hai gốc cây non. Trường Thiên tinh mắt nhìn ra đó chỉ là hai mầm cây non màu xanh đậm, chỉ dài bằng ngón trỏ, trên thân cây có ba chiếc lá hẹp dài, trên mỗi chiếc lá đều có răng cưa thật nhỏ.

Chúng vốn được bọc trong khăn tay, kết quả mã tặc vừa móc ra nhìn thấy thứ đồ chơi đó không đáng giá tiền nên tiện tay ném qua một bên. Hai gốc cây non nớt rơi xuống đất bị thi thể đè lên, lại bị bầy sói chen chúc ở chỗ này đạp mấy canh giờ, đã bị đạp hỏng hoàn toàn. Lá non bị đứt một nửa, thân cây cũng gãy rồi. Tệ nhất chính là bộ rễ của mầm cây vốn được lấy ra nguyên vẹn, hiện tại cũng bị đứt thành vài đoạn.

Ai cũng có thể nhìn ra, hai mầm cây này đã sống không được.

Rốt cục sắc mặt yêu nam áo đỏ thay đổi. Hắn cắn răng, nổi giận đùng đùng nặn ra hai chữ. Do khoảng cách rất xa, chỉ có Trường Thiên có thể nghe được rõ ràng, đó là hai chữ: “Đáng chết!”

Hắn nhắc nhở Ninh Tiểu Nhàn: “Yêu quái này nổi giận rồi, ngươi cẩn thận một chút.”

Nàng không dám nhìn nữa, xoay người ôm hai tiểu bức yêu vào trong ngực. Cho nên khi yêu nam áo đỏ quay đầu nhìn sang thì thấy nàng đưa lưng về phía hắn, đang nhẹ giọng an ủi hai đứa trẻ: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở chỗ này, sáng sớm ngày mai mọi chuyện đều sẽ tốt rồi.”

“Nàng có thấy đồ ta tìm không? Không thể để cho thiên hạ biết vật này đã rơi vào tay ta.” Hắn suy nghĩ, rồi lại nghĩ “Thấy thì như thế nào, mầm cây này căn bản không sống được.” Aizz, thất vọng một trận rồi. Hắn khẽ thở dài, ném mầm cây nhỏ trên tay xuống đất, xoay người trở về.

“Ngươi.” Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gọi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, yêu quái này lại đang đứng ở trước mặt nàng: “Vì sao phải dịch dung?”

Quả nhiên hắn nhìn thấu ngụy trang của nàng.

Nàng nhỏ giọng đáp: “Vì muốn trên đường đi lại dễ dàng, miễn sinh chuyện.” Aizz, bề ngoài của mình chỉ hơi trẻ trung, hoàn toàn bị yêu nam này chèn ép, nếu hắn đổi lại nữ trang, chắc chắn sẽ tuyệt sắc khuynh thành.

“Nếu tối nay công tử không đến, sáng sớm ngày mai chính là lúc Lý Mộng Tuyết bỏ mạng! Công tử là ân nhân cứu mạng, tiểu nữ tử thật sự không biết nên báo đáp thế nào?” Trong mắt nàng tràn đầy thành khẩn.Thật ra thì nếu người này không xuất hiện, nàng còn phải phiền lòng suy nghĩ nên thoát thân như thế nào. Dĩ nhiên, điều này căn bản không phải vấn đề, dù sao hiện tại nàng cũng không dùng khuôn mặt thật xuất hiện, đến lúc đó chạy trốn vào Thần Ma ngục, đám mã tặc đó chỉ cho rằng ban ngày gặp quỷ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.