Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 892: Q.7 - Chương 892: Quyển 8 - Chương 886: Tiêu độc




Trận chém giết này cơ hồ chỉ tốn thời gian mấy tức, thắng bại đã thấy rõ ràng. Bốn người một vượn chậm rãi tụ lại, Tạ Hoàng Lang hắng giọng nói một câu: “Thúc thủ chịu trói đi, ngươi còn muốn đợi Đại Lực Kim Cương Viên ra tay hay sao?” Từ sau khi hắn đầu phục Trường Thiên, đã hiểu được loại chuyện như là chiêu hàng này nhất định phải là do hắn làm.

Khánh Xích Cáp theo dõi hắn, sau đó hung hăng nhổ một ngụm nước miếng trên mặt đất: “Tên hèn nhát!”

Tạ Hoàn Lang cười lạnh: “Hoàn Công Thế không dám tự mình đi vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, lại phái chúng ta vào tìm cái chết. Ta không muốn chết còn không được hay sao? Đừng nói trong lòng ngươi không có một câu oán hận nào.”

Khánh Xích Cáp cũng không phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Đáng tiếc mỗi một môn đồ trong đội sáu người của ngươi đều có cốt khí hơn ngươi.”

Một tát này tát đến vang dội, lấy da mặt của Tạ Hoàn Lang, cũng cần đến hai lần hô hấp mới có thể nuốt xuống được cơn tức này: “Thần Quân có chuyện hỏi ngươi. Nếu như ngươi trả lời trung thực, nói không chừng còn có mạng đi ra ngoài.” Tuy tâm không cam tình không muốn, nhưng vẫn không thể không nói lời này.

Khánh Xích Cáp cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc trường kiếm lên, đưa đến cổ của mình.

Lần này, chính là ra ngoài ý liệu của mọi người, Trường Thiên cau mày nói: “Đây là ý gì?”

Khánh Xích Cáp lớn tiếng nói: “Đứng lại, tiến thêm một bước nữa thì ta sẽ tự vẫn.” Nhưng mà Tạ Hoàn Lang lại tiến lên một bước nhỏ.

Hắn ngược lại là tức giận đến nở nụ cười: “Ngươi nghĩ ràng chúng ta hiếm lạ chuyện tự vẫn sao? Ngươi lấy đâu ra tự tin này vậy?”

Khánh Xích Cáp xụ mặt xuống nói: “Các ngươi vào trận là vì Mộc Chi Tinh phải không? Vậy thì phải lưu lại mạng của ta, chính các ngươi cũng hiểu rõ, nếu không vì sao phải để chúng ta kéo dài thời gian, lại nói cho chúng ta biết được mắt trận ở chỗ nào? Hẳn là không nghĩ đến chúng ta sẽ dùng đến chiêu thức đồng vu quy tận.” Hắn trừng mắt nhìn mấy người ở phía trước, “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, hiện nay ta không thể giết bất kỳ một ai trong số các ngươi, nhưng lại có thể tự vẫn trước các ngươi rất dễ dàng đó. Ta vừa chết, tình báo mà các ngươi muốn tất nhiên sẽ không còn.”

Ngay cả Đồ Tận nhập vào thân vượn khổng lồ cũng đều nhíu mày lại. Tiểu tử này đánh bậy đánh bạ, cư nhiên điểm trúng tử huyệt của hắn. Người chết như đèn tắt, cho dù là hồn tu, cũng không thể bám vào trên một nhục thể đã mất đi sinh cơ, nếu như Khánh Xích Cáp tự vẫn, Đồ Tận cũng không thể đọc được trí nhớ trong thần hồn của hắn.

Lúc này, tay áo của Trường Thiên bị siết chặt, chính là Ninh Tiểu Nhàn kéo hắn, nói khẽ: “Thân thể của ta không ổn rồi.”

Nha đầu kia vẫn đứng ở sau lưng hắn, không kêu một tiếng, đây cũng không giống như nàng. Lúc này hắn chuyển hướng chú ý nói: “Làm sao vậy?”

Hắn quay người lại, mới thấy nàng dùng tay vuốt ngực, chỗ ấn đường lại tím xanh một mảnh, trong nội tâm không khỏi nhảy dựng, nhẹ nhàng ôm nàng hỏi: “Làm sao vậy?” Nhìn kỹ hai mắt, mới phát hiện phần áo trên ngực nàng bị rách ra, lộ ra da thịt vốn là tuyết trắng nhưng đã biến thành màu đen và sưng lên.

Trường Thiên trầm giọng nói với Đồ Tận: “Nhìn kỹ hắn!” Ôm lấy Ninh Tiểu Nhàn, đi đến sau lưng vượn khổng lồ, lợi dụng thân thể to lớn ngăn trở những người khác, lúc này mới xé mở áo đay dọc theo thân nàng, để lộ ra miệng vết thương.

Trên ngực phải của nàng có một đạo vết cắt, miệng vết thương rất nông, ở đó lại sưng to lên, giống như nhấn một cái sẽ vỡ mất, chung quanh lại xuất hiện điểm lấm tấm màu nâu nhạt. Máu đã đông lại, nhưng màu sắc cũng không phải là đỏ tươi, mà là màu xanh da trời cổ quái, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Trường Thiên lập tức nhăn mày nói: “Khi nào bị thương?”

Ánh mắt của nàng đều có hai phần loạn nhịp, lắc đầu: “Lúc nãy né tránh quá chậm, giống như là đã bị đuôi bò cạp chạm phải làm bị thương, sau đó ta đã nuốt Bách Giải Hoàn cùng Thanh Hư Đan.” Lúc né tránh công kích của Hạt Yêu, động tác của nàng cuối cùng cũng bị chậm hơn nửa nhịp, móc câu xẹt qua ngực nàng, hung hiểm vô cùng. Chỉ cần chậm thêm nửa giây thì người xui xẻo bị xé mở bụng chính là nàng rồi.

Trường Thiên mở mí mắt của nàng ra, trầm giọng nói: “Loại độc kia vẫn không bị đánh tan. Hiện tại nàng có cảm giác gì?”

Nàng hữu khí vô lực trả lời: “Đau đầu nhức óc, toàn thân vô lực, khát nước, muốn ngủ.” Đây chính là cảm giác khi phàm nhân sinh bệnh, đã lâu giống như là chuyện của đời trước rồi. Hiện tại dựa vào người nàng, tâm tình trầm tĩnh lại, đặc biệt buồn ngủ.

Trường Thiên thử độ ấm trên trán nàng, quả thật là bỏng tay, sau đó lại duỗi tay ấn vào miệng vết thương của nàng, dùng khí lực không nhỏ, dịch màu đen chảy ra không ít, nhưng mà nàng giống như không cảm thấy gì, chỉ có bộ dáng buồn ngủ. Hắn dính một chút dịch màu đen để dưới mũi, cẩn thận ngửi thử.

Mùi này mang theo mùi tanh hôi của sự hư thối, rất đặc biệt, trước kia hắn từng ngửi qua rồi, sẽ không phải là…

“Khánh Xích Cáp, đây là thi độc?”

Khánh Xích Cáp đang đứng ở phía trước, tinh thần căng cứng, bởi vì trong mắt của vượn khổng lồ lộ ra vẻ khát máu cùng bất thiện, như thể là một giây sau muốn xé nát hắn. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trường Thiên truyền đến từ sau lưng vượn khổng lồ, hắn không khỏi giât mình, rồi cười lạnh nói: “Vì sao ta phải nói cho các ngươi biết?”

Vượn khổng lồ mở miệng, nói ồm ồm: “Nếu bây giờ ngươi không trả lời, chờ thêm một lát nữa ta sẽ lột bỏ da của ngươi từng chút từng chút một, cho dù ngươi có nói ra thì cũng đừng mong ta sẽ dừng tay lại.” Đồ Tận sử dụng thân thể khổng lồ, tuyến âm thanh trầm thấp, nhưng mà Khánh Xích Cáp lại có thể nghe ra hương vị tàn nhẫn độc ác trong đó, không khỏi âm thầm rùng mình một cái.

Tạ Hoàn Lang cũng nói: “Nếu ngươi muốn chết, một kiếm này đã sớm hạ xuống, còn giằng co làm gì? Chẳng qua là vì chính bản thân mình thêm một tấm thẻ cược thôi, cho dù ngươi không nói, trong chốc lát Thần Quân đại nhân cũng có thể tự mình kiểm tra được độc tính, đến lúc đó ngươi còn muốn bàn điều kiện sao?” Trực giác nói cho hắn biết, nếu như độc của Ninh Tiểu Nhàn khó trị, kết cục của chính mình cần phải lo rồi!

Tuy Khánh Xích Cáp xem thường cách làm người của hắn, lại biết được hắn nói có lý. Hắn cũng hiểu được chưa sống đủ ngày tốt lành, chỉ là không thể đê tiện giống như Tạ Hoàn Lang được, trực tiếp yếu đuối dưới lòng bàn chân của đối phương, bởi vậy chỉ do dự một chút rồi nói: “Trên đuôi móc của tên thủ hạ này của ta vốn là có kịch độc, lần này muốn vào Vân Mộng Trạch, ngay cả uy lực của chân thân cũng sẽ giảm mạnh, cho nên hắn đặc biệt bôi thêm thi độc trên đuôi móc của mình. Đây là được lấy từ trên người một đầu Thi Vương ngàn năm đấy, độc tính vô cùng mãnh liệt, phàm nhân trúng phải thì hẳn phải chết; không thể trị liệu được thì cả người bị thương đều sẽ từ từ cứng ngắc, sau khi chết thì biến thành cương thi.”

Trường Thiên hừ một tiếng: “Thúc thủ chịu trói, đợi đến khi ta biết được điều muốn biết thì sẽ cho ngươi xuất trận. Chuyện này không nói lần hai nữa.”

Khánh Xích Cáp cũng biết đây chính là cơ hội của mình, trái lo phải nghĩ, rốt cục ý niệm giữ mạng vẫn chiếm thượng phong, vì vậy khẽ cắn môi, ném trường kiếm trên mặt đất. Tạ Hoàn Lang cười cười với hắn, đi tới dùng Thiên Tàm Ti trói tay hắn lại.

Lúc này Trường Thiên đưa tay lấy chu sa ra rồi nghiền nhỏ, cho vào một giọt tinh huyết Thiềm Thừ rồi hòa đều, phân ra năm phần, sau đó lấy một phần nhỏ thoa lên miệng vết thương của nàng. Thi độc không giống với độc của các loại kịch độc do động thực vật bình thường sinh ra, thực chất chính là độc oán hóa thành thực chất, Thanh Hư Đan của nàng chỉ có thể giải được độc bò cạp, nhưng lại không có biện pháp với Thi Độc này, không có tác dụng gì.

Vốn là trên đời này chưa bao giờ xuất hiện loại linh dược có thể giải được tất cả các loại độc tố, cho dù là Ẩn Lưu cũng không luyện ra dược bảo vật như vậy. Chẳng qua là Thanh Hư Đan mà nàng ăn vào dù sao cũng là dược vật của Ẩn Lưu luyện chế ra, vẫn có thể trì hoãn độc tố phát tác, nếu không nàng sớm đã không đứng thẳng được rồi.

Màu sắc đỏ thầm như máu vốn có của chu sa bắt đầu chuyển biến từng chút một, đợi đến sau mười cái hô hấp, màu sắc của nó đã đen như mực. Hắn nhẹ nhàng phủi nhẹ phần thuốc trên vết thương, lại đổi một phần mới.

Lặp lại bốn lần như vậy, màu sắc của chu sa biến đổi càng ngày càng chậm, cho đến lần đắp thuốc thứ năm, chu sa vẫn đỏ tươi như trước, lông mày luôn nhíu chặt của Trường Thiên mới buông lỏng.

Giờ phút này sau khi lau sạch thuốc trên vết thương thì có thể thấy được màu máu trên miệng vết thương của nàng đã khôi phục lại thành đỏ tươi, hạt ban cùng sự sưng to biến mất, màu tím đen khủng bố cũng không thấy nữa rồi.

Trường Thiên xử lý xong miệng vết thương của nàng, lập tức cúi đầu xuống, nhắm ngay miệng vết thương nhẹ nhàng mút vào.

Ninh Tiểu Nhàn vốn là buồn ngủ, lại cảm thấy ngực truyền đến một hồi ấm áp, tê tê dại dại còn thêm hai phần đau đớn. Miệng vết thương của nàng cách đỉnh dâu hồng một khoảng cách chỉ bằng một đốt ngón tay, khu vực này chính là cực kỳ mẫn cảm, giờ phút này mở mắt ra, thấy hắn ghé vào trên ngực nàng như đang làm chuyện xấu, không khỏi lắp bắp kinh hãi nói.

“Chàng làm cái gì vậy?” Giọng nói của nàng vẫn còn yếu ớt, lại đưa tay muốn đẩy hắn ra. Nàng đã thấy rõ chính mình đang nằm trên đồng cỏ, chung quanh không che không ngăn đón, ngượng ngùng của nữ nhi gia lập tức chiếm thượng phong.

Trường Thiên duỗi tay đè chặt nàng, tiếp tục hút mút, cho đến khi mặt nàng hiện lên rặng mây đỏ mới dừng lại, ngửa đầu nhổ máu tươi trong miệng qua một bên: “Nàng trúng thi độc, ta dùng chu sa trộn với tinh huyết của Kim Thiềm để giải. Giờ phút này độc tính đã tiêu tan, cần phải hút ra chu sa trong máu nàng mới được, vật đó tổn thương thân thể.”

Thành phần của yếu của chu sa là thủy ngân và lưu huỳnh, tồn tại quá nhiều trong cơ thể con người sẽ tổn hại đến gan thận, cũng có thể xuyên thấu qua màng máu não, trực tiếp tổn hại đến trung khu thần kinh, cho nên ngày xưa những người ăn chu sa, khục khục… Trường Thiên không biết tên hóa học của nó, lại hiểu được vật này mặc dù có thể giải độc, nhưng lại không thể dừng lại quá lâu trong thân thể con người.

Hắn lại hút thêm hai lần nữa, rốt cục mới hút sạch dược vật còn lại trong máu của nàng. Lúc này nàng đã nằm liệt trên mặt đất, thầm nghĩ đưa tay che mặt. Tuy nói là chữa thương, nhưng mỗi khi hắn hút một ngụm, cảm giác ái muội như vậy sẽ tác động vào tâm lý, nàng lại vô cùng mẫn cảm, thân thể tự nhiên lại xuất hiện chút ít phản ứng khó xử, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.

Lồng ngực của nàng phập phồng khó có thể ức chế được. Hắn nhìn thấy điểm đỏ tươi trên tuyết phong run rẩy của nàng đã đứng thẳng lên, nhịn không được sát lại gần, cắn nhẹ một cái.

Thân thể mềm mại của Ninh Tiểu Nhàn run lên, một tiếng yêu kiều vọt đến bên miệng, thật vất vả mới mạnh mẽ đè ép xuống được, lúc này mới trợn mắt nhìn hắn.

Kết quả hắn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhúc nhích, có lẽ là muốn mắng người, tranh thủ thời gian rót cho nàng một ngụm sữa tươi của Khâu Hậu, rồi sau đó vuốt ve mái tóc nàng, nghiêm trang nói: “Nàng quá chủ quan rồi, thương thế kia vốn không nên có.”

Sắc mặt của hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lại có uy thế lẫm lẫm, tuy hiện tại gương mặt này không phải là gương mặt thật. Nàng âm thầm oán trách, thời điểm người trong lòng bị thương, không phải là thời cơ tốt để nam nhân biểu hiện khinh liên mật ý (tình cảm ngọt ngào) sao, tại sao đến phiên hắn lại là dạy dỗ? Chẳng qua là nàng cũng biết rõ hiện tại thế cục đặc biệt, đành phải cắn cắn đôi môi đỏ mọng: “Là ta sai rồi.”

Nàng xác thực là quá chủ quan rồi, tóm lại một lần rời khỏi rừng rậm Ba Xà này có hắn ở bên cạnh, một mực thuận buồm xuôi gió, ngay cả khi tiến vào Vân Mộng Trạch cũng là khắp nơi gặp dữ hóa lành, trong ý thức khó tránh khỏi có chút lười biếng, không còn sự cẩn thận như lúc trước nữa, nếu không chỉ một lần công kích kia của Hạt Yêu, nàng vốn là có thể chạy trốn được đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.