Nợ Âm Khó Thoát

Chương 134: Chương 134: Tình hình càng thêm nghiêm trọng




Khi tiếng nói của Hạ Mạch vừa dứt, lòng tôi giật một cái, ý của Hạ Mạch là, cô ấy đang nghi ngờ Hàn Đại Lương?

Nếu như nói câu nói lúc trước của Hạ Mạch khiến tôi hơi ngây ra, thì câu thứ hai lại khiến tôi có phần kinh hãi.

Bởi vì nếu Hạ Mạch đã nói như vậy, tuyệt đối không thể là vô duyên vô cớ.

Sau đó tôi hỏi Hạ Mạch, tại sao lại nói vậy?

Hạ Mạch đặt đôi đũa trong tay xuống, sau đó thấp giọng nói:

- Anh còn nhớ tình cảnh tối hôm qua lúc Hàn Đại Lương xuất hiện không?

Lông mày tôi hơi nhíu lại, bắt đầu hồi tưởng, lúc Hàn Đại Lương xuất hiện ông ta thở hổn hển, trên trán có chút mồ hôi, nói với chúng tôi mình vừa mới đến.

Tôi vừa nói đến đây, Hạ Mạch trực tiếp cắt ngang lời.

- Ông ta còn hỏi chúng ta có phải là hai vị đạo hữu mà hiệu trưởng Lục nói không? Chứng minh ông ta gặp hiệu trưởng Lục trước, nghĩ xem phòng làm việc của hiệu trưởng Lục với ký túc xá, cách nhau xa không?

Nhìn ánh mắt của Hạ Mạch, tôi nghĩ ngợi, từ phòng làm việc của hiệu trưởng Lục đến ký túc xá, nhiều nhất cũng chỉ mất khoảng vài phút.

- Đúng rồi, lộ trình chỉ vài phút, cho dù là thực lực của anh, nếu như đi từ phòng làm việc của hiệu trưởng Lục đến ký túc xá, sẽ thở hổn hển như vậy sao?

Hạ Mạch cười nhạt, sau đó nhìn tôi hỏi.

Tôi cũng đột nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, cho dù là thực lực Trúc Cơ cấp hai của tôi, nhưng đi từ chỗ hiệu trưởng Lục đến ký túc xá, cũng không thể thở hồng hộc như Hàn Đại Lương như vậy?

Mà thực lực của Hàn Đại Lương, chắc chắn còn trên cả tôi, mặc dù tôi nhìn không ra, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Đại Lương, tôi cũng có thể cảm nhận được, thực lực của ông ta mạnh hơn tôi.

Nếu như ông ta từ chỗ hiệu trưởng Lục chạy tới ký túc xá, làm sao có thể thở hồng hộc như thế? Hơn nữa trên trán còn có mồ hôi?

- Anh xem!

Lúc này, tiếng nói Hạ Mạch truyền đến, tôi vội vàng đưa mắt nhìn cô ấy, lập tức, tôi thấy trên trán của Hạ Mạch, không ngờ lại xuất hiện những giọt mồ hôi nho nhỏ, nhưng sau đó Hạ Mạch lại vội vàng lau đi.

- Khống chế lỗ chân lông toàn thân mở ra, thậm chí chảy mồ hôi, đây ít nhất cũng phải là năng lực của kẻ mạnh trong cảnh giới tiên thiên mới có, Hàn Đại Lương kia tôi không có thăm dò kỹ càng, nhưng ông ta tuyệt đối phải là kẻ mạnh trong cảnh giới tiên thiên, ông ta sẽ chỉ vì một đoạn đường ngắn như vậy mà thở hồng hộc sao?

Nói đến đây, nụ cười trên khóe miệng Hạ Mạch càng sâu hơn.

Mà tôi cũng rơi vào trầm tư, Hàn Đại Lương này, đúng thật là có vấn đề? Nhưng ông ta tại sao lại giả vờ trước mặt chúng tôi? Ông ta không muốn chúng tôi biết thứ gì của ông ta sao?

- Được rồi, nói với anh những điều này, chỉ là muốn anh thận trọng với ông ta chút, đừng nói những chuyện anh biết cho ông ta, còn với việc trong lòng ông ta có tâm tư gì, chúng ta cũng không cần để ý, làm tốt chuyện của mình là được rồi.

Tiếng Hạ Mạch truyền đến, mặc dù trong tiếng nói của cô ấy mang vẻ bình thản, nhưng tôi lại cảm nhận được, nơi sâu trong đáy mắt cô ấy, lóe qua một ánh hào quang mờ ám.

Tôi không biết trong lòng Hạ Mạch đang nghĩ những gì, có điều tôi có thể khẳng định, nhất định có liên quan tới Hàn Đại Lương.

Thời gian buổi sáng, tôi cũng quay trở về trường đến lớp, đối với chuyện ký túc xá, Hạ Mạch bảo tôi cứ đi học, cô ấy sẽ tiếp tục theo dõi, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*.

Sau khi đến trường, tôi trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống, bên cạnh bỗng nhiên nhiều thêm một thân hình, vừa nhìn đã biết là Dương Nặc, nhưng khi tôi nhìn thấy cô ta, lòng tôi bỗng trùng xuống.

Tôi phát hiện trên mi tâm của Dương Nặc, vận đen hình như đã tăng lên rất nhiều, đến ngay cả gương mặt nhỏ nhắn của cô ta, đều đã có chút tiền tụy.

Cũng có thể là nhìn ra sắc mặt tôi thay đổi, Dương Nặc trực tiếp lên tiếng:

- Lý Nhất Lượng, có phải bạn nhìn ra điều gì rồi không?

Tôi gật đầu, cất tiếng hỏi:

- Không sai, tình hình chuyện trong nhà bạn hình như nghiêm trọng hơn rồi.

Nghe vậy gương mặt tiền tụy của Dương Nặc bỗng lộ ra một nụ cười, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay tôi, lên tiếng:

- Không sai, tôi tìm bạn cũng là vì muốn nói chuyện nhà tôi, tình trạng của bố tôi không mấy lạc quan, bác sĩ nói có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bạn có thể cùng tôi đi xem thế nào không? Ít nhất cũng giúp tình trạng của bố tôi tốt hơn một chút.

Nhìn được ra, vẻ nóng vội trên gương mặt Dương Nặc không phải là giả, mà vận đen trên mi tâm cô ta đúng thật đã tăng lên rất nhiều.

Điều này khiến lòng tôi có chút khó hiểu, hôm qua tôi mới thấy vận đen trên mi tâm cô ta không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng chỉ qua một đêm, tại sao lại tăng lên nhiều đến thế?

- Được, lát nữa buổi trưa tôi cùng bạn đi xem, nhưng tôi không dám bảo đảm tôi có thế giải quyết, xem xong tôi mới biết được tình hình.

Khi tiếng của tôi vừa dứt, lập tức mắt Dương Nặc trợn lớn, mặt mày kích động nhìn tôi nói:

- Qúa tốt rồi, chỉ cần bạn giải quyết được chuyện này, bố tôi sẽ không để bạn chịu thiệt.

Tôi gật đầu, rất nhanh đã đến trưa, vừa tan học, Dương Nặc đã trực tiếp kéo tôi đi ra khỏi phòng học, giữa đường tôi gửi cho Hạ Mạch một tin nhắn, nói tôi ra ngoài có chút chuyện, nếu như có chuyện gấp có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức chạy tới.

Bước lên xe hơi của Dương Nặc, đúng là người có tiền vẫn khác, tiền mua một chiếc xe này cũng đủ để cho rất nhiều người ăn mấy đời.

- Đúng rồi, hôm nay hình như không thấy Lưu Vũ!

Tôi nghĩ tới thằng cha thích Dương Nặc kia, bèn lên tiếng hỏi.

- Lúc này có thể đừng nhắc tới hắn được không, rất mất hứng.

Dương Nặc lườm tôi một cái, lập tức nói với tôi.

Nghe vậy tôi ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, Dương Nặc phóng xe rất nhanh, hình như chờ không nổi mà chỉ muốn tôi lập tức tới nhà cô ta.

Lần đầu tiên ngồi xe hơi xịn, mà tốc độ lái xe của Dương Nặc lại rất nhanh, tôi không ngừng sốt ruột nhắc nhở cô ta đừng lái quá nhanh, không lâu sau, trước mắt tôi đã xuất hiện một tòa trang viên.

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới một số tin tức Trúc Tẩm Ngưng từng nói qua, tôi nhìn Dương Nặc bên cạnh, cất tiếng hỏi:

- Nhà bạn, không phải là tập đoàn Dương Thị đấy chứ?

Trúc Tẩm Ngưng từng nói với tôi, kinh tế chủ thể của tỉnh Qúy Châu chủ yếu là ba tập đoàn lớn, Phương Hoa, Dương Thị, Lưu Thị, lẽ nào Lưu Vũ kia là người của tập đoàn Lưu Thị?

- He he, tôi còn tưởng bạn đã biết từ sớm.

Vừa nói xong, Dương Nặc đã xoay đầu nhìn tôi, cười nói.

Xem ra đúng thật rồi, không ngờ Dương Nặc này lại có thân phận cao quý đến thế?

Không lâu sau, xe hơi của Dương Nặc dừng lại trong tòa trang viên, tôi cùng Dương Nặc xuống xe, cô ta trực tiếp dẫn tôi vào trong.

- Đại tiểu thư về rồi.

Vừa tiến vào, đã có một người quản gia hành lễ với Dương Nặc.

Dương Nặc gật đầu, đưa tôi lên thẳng tầng hai, vừa lên đến trên tầng tôi đã nhìn thấy có vài người đàn ông mặc vest đang ngồi trong đó không ngừng thảo luận.

Nghe kĩ, hình như là đang bàn luận phương án trị liệu, hơn nữa bên trong còn có vài người nước ngoài, có lẽ là bác sĩ.

- Tháng nào cũng cho các người nhiều tiền như vậy, các người lại đến ngay cả một phương án cũng nghĩ không ra, tôi giữ các người lại có tác dụng gì?

Một tiếng hô lạnh lùng vang lên, lúc này tôi mới chú ý đến, ở trên một vị trí trong dòng người, còn có một người phụ nữ, tuổi gần trung niên, nhưng nhìn tướng mạo, lại có vài phần giống với Dương Nặc.

Lúc này Dương Nặc vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ:

- Mẹ, đừng tức giận, con tìm thấy người có thể cứu bố rồi.

Lông mày người phụ nữ nhướn lên, tiếp đó Dương Nặc trực tiếp kêu những người bác sĩ kia lui xuống trước, mà tôi cũng đi tới trước mặt người phụ nữ.

- Mẹ, đây là người con từng nói qua với mẹ, bạn học của con, Lý Nhất Lượng.

Dương Nặc chỉ tôi, giới thiệu. Tôi cũng gật đầu, gọi một tiếng bác gái.

Nhưng khi Dương Nặc nói xong, người phụ nữ lại nhíu chặt lông mày, trong ánh mắt lấp đầy vẻ nghi hoặc, không ngừng đánh giá khắp người tôi, cảm giác này khiến tôi có chút không thoải mái.

- Tiểu Nặc, con chắc chắn bạn ấy cứu được bố con? Cũng còn quá trẻ rồi?

Người phụ nữ thấp tiếng nói với Dương Nặc, nhưng không đợi Dương Nặc lên tiếng, tôi đã nhàn nhạt cất lời:

- Dương Nặc, đưa tôi đi xem bố bạn đi.

Tôi vừa nói xong, Dương Nặc vỗ vỗ tay người phụ nữ, trực tiếp đưa tôi đi lên tầng ba, vừa đến tầng ba, lông mày tôi hơi nhăn lại, nhìn về phía một căn phòng, trực tiếp nhấc chân tiến về chỗ đó.

- Tại sao bạn biết bố tôi đang ở trong căn phòng đó?

Dương Nặc đi theo sau lưng tôi, có phần nghi hoặc hỏi tôi.

- Bên trong có thứ không sạch sẽ.

Chú thích*

Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: mọi vấn đề đều có cách giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.