Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 4: Chương 4: Những con cá bé nhỏ




Sophie là một cô bé dại dột. Cô thường làm bậy mà không nghĩ tới việc đó.

Một ngày nọ câu chuyện này đã xảy ra cho cô:

Mẹ cô có những con cá bé nhỏ không dài hơn một cây kim. Bà de Réan rất đỗi yêu quí những con cá bé nhỏ của bà, chúng sống trong một cái chậu đầy nước, dưới đáy có cát để chúng có thể vùi mình lẩn tránh trong đó. Mỗi buổi sáng, bà de Réan đều mang bánh mì tới cho những con cá bé nhỏ của bà. Sophie thích thú nhìn chúng lao vào những vụn bánh mì và tranh giành nhau để đớp được chúng.

Một hôm, cha cô cho cô một con dao xinh xắn bằng đồi mồi. Sophie rất thích con dao, cô thường dùng nó để cắt bánh mì và những trái táo của cô.

Một buổi sáng, Sophie đang bày trò chơi, chị vú cho cô những chiếc lá xà lách, cô đòi thêm dầu và giấm.

- Không được đâu. - Chị vú đáp. - Tôi rất muốn cho cô muối, nhưng dầu lẫn giấm thì không, chúng có thể làm dơ áo cô.

Sophie lấy muối, rắc chúng lên mớ xà lách, nhưng muối vẫn còn nhiều.

- Giá như mình có cái gì để ướp muối nhỉ? -Cô nhủ thầm. - Có lẽ mình phải có thịt và cá...

ại! ý kiến hay đó! Mình sẽ ướp những con cá nhỏ của mẹ, mình sẽ cắt chúng ra thành lát với con dao của mình, mình sẽ ướp tất cả những con cá. Trò này sẽ vui biết mấy!

Thế là Sophie không nghĩ rằng những con vật bé bỏng đó sẽ rất đau đớn khi bị ướp sống hoặc cắt thành lát. Sophie chạy vào phòng khách, đến bên chậu cá, vớt sạch cá và đặt chúng lên một cái đĩa lấy từ mớ đồ chơi của cô, rồi quay trở lại chiếc bàn con, lấy vài con cá bé nhỏ đáng thương trong số đó rồi đặt chúng lên một cái đĩa to. Nhưng lũ cá, không được thoải mái khi ở ngoài nước nên luôn quẫy và cố sức nhảy. Để giữ chúng yên, So-phie đổ muối lên lưng, lên đầu, lên đuôi chúng..Một lúc sau chúng nằm im: những con vật bé nhỏ đáng thương đã chết. Khi cái đĩa của cô đã đầy, cô lấy ra những con khác và bắt đầu cắt chúng thành lát. Dưới nhát dao đầu tiên, những con cá khốn khổ vặn vẹo trong tuyệt vọng, nhưng chúng nhanh chóng trở nên bất động, bởi chúng đang chết dần. Sau con cá thứ hai, Sophie nhận ra mình đã giết chúng, khi cắt chúng ra từng mảnh. Cô lo lắng nhìn những con cá ướp muối và thấy chúng cũng đã chết hết. Mặt Sophie trở nên đỏ như một trái anh đào.

- Mẹ sẽ nói gì đây? - Cô nhủ thầm. - Làm sao giấu được chuyện này?

Cô nghĩ ngợi một hồi. Mắt cô chợt sáng lên, cô đã tìm ra một phương cách tuyệt hảo để mẹ cô không nhận ra điều gì.

Cô gom thật nhanh tất cả những con cá ướp và đã cắt ra, đặt chúng trở lại trong đĩa, bước êm ra khỏi phòng và lại cho chúng vào chậu.

- Mẹ sẽ tin. - Cô nói. - Rằng chúng đã đấu đá nhau, chúng đã xâu xé nhau và chết hết. Mình sẽ chùi sạch những cái đĩa, con dao của mình và dọn sạch muối: vú không để ý tới chuyện mình đã đi bắt những con cá.

Sophie rón rén trở về phòng, lại ngồi xuống chiếc bàn con và tiếp tục chơi với mớ đồ đạc của mình. Một lúc sau cô đứng dậy, lấy một cuốn sách và nhìn vào các bức ảnh. Nhưng cô vẫn lo lắng không yên, cô luôn tưởng như nghe thấy tiếng chân mẹ bước tới.

Bỗng nhiên, Sophie rùng mình, đỏ cả mặt. Cô nghe giọng bà de Réan đang gọi những người giúp việc. Cô nghe bà lớn tiếng như thể bà đang la mắng. Những người giúp việc chạy tới chạy lui.

Sophie sợ mẹ gọi vú, gọi chính cô. Nhưng rồi tất cả lặng yên, cô không nghe thấy gì nữa.

Chị vú cũng nghe tiếng động nên lấy làm lạ, rời bỏ bộ đồ khâu bước ra ngoài.

Một lát sau, chị trở vô.

- May sao, - chị nói với Sophie, - cả hai chúng ta đều ở trong phòng, không thò chân ra ngoài!

Cô hãy thử tưởng tượng mẹ cô vừa đi thăm những con cá của bà. Bà thấy chúng chết hết, một số con còn nguyên vẹn, những con khác lại bị cắt ra từng mảnh. Bà cho gọi tất cả những người giúp việc tới để hỏi ai đã làm chết những con vật đáng thương của bà. Nhưng không ai có thể nói được điều gì.

Bà hỏi tôi cô có ở trong phòng khách hay không..Tôi đã trả lời bà rằng cô đang chơi trò cho búp bê ăn trong căn phòng nhỏ của cô.

- Thật kỳ lạ, - bà nói, - tôi có thể đoán chắc rằng chính Sophie đã làm trò tệ hại này.

- ồ! Thưa bà, - tôi đã trả lời bà, - Sophie không có khả năng làm một điều độc ác đến vậy đâu.

Sophie không nói gì, cô vẫn ngồi im và đỏ mặt vì xấu hổ, đầu cúi xuống, mắt đẫm lệ. Có lúc cô muốn thú thật với vú là chính cô đã gây ra tất cả, nhưng cô thiếu can đảm. Thấy cô buồn, chị vú tưởng chính cái chết của những con cá bé nhỏ đáng thương khiến cô phải buồn khổ.

- Vú tin chắc, - chị nói, - là cô cũng buồn như mẹ cô, về tai họa xảy ra cho những con vật bé nhỏ đáng thương đó. Thôi cô đừng nghĩ tới chuyện đó nữa hãy lại đây vú sửa soạn cho cô để tới phòng khách, sắp tới giờ ăn tối rồi.

Sophie để mặc chị vú chải tóc, tắm rửa cho mình mà không nói lời nào. Khi cô bước vào phòng khách, mẹ cô đã có mặt ở đó.

- Sophie, - mẹ nói, - vú đã kể cho con chuyện gì xảy ra cho những con cá nhỏ của mẹ chưa?

Sophie - Rồi, mẹ ạ.

Bà de Réan - Nếu vú không cam đoan với mẹ rằng con vẫn ở lại với vú trong phòng con từ lúc con rời khỏi mẹ, mẹ có thể nghĩ rằng chính con đã làm cho chúng chết. Mẹ tin rằng chú giúp việc Simon mỗi sáng phải thay nước và cát trong chậu đã giết chết những con cá đáng thương của mẹ để khỏi phải chăm sóc chúng. Do đó ngày mai mẹ sẽ đuổi việc chú ấy.

Sophie, hoảng sợ. - ồ! Mẹ, chú ấy thật đáng thương! Chú ấy với vợ và các con chú sẽ ra sao, hở mẹ?

Bà de Réan - Mặc kệ chú ấy. Đáng ra chú ấy không nên giết những con cá nhỏ của mẹ.

Sophie - Nhưng không phải chú ấy, mẹ à!

Con cam đoan với mẹ là không phải!

Bà de Réan - Làm sao con biết không phải chú? Mẹ thì mẹ tin rằng chính chú, chỉ có thể là chú ấy thôi, và ngay ngày mai, mẹ sẽ cho chú ra đi.

Sophie, khóc và chắp hai bàn tay lại. - ồ!

Không! Mẹ đừng làm vậy. Chính con đã vớt những con cá nhỏ và đã giết chúng.

Bà de Réan, kinh ngạc. - Con à? Điên rồ thật! Con yêu những con cá nhỏ đó, lẽ nào con.làm chúng đau đớn và chết đi! Mẹ thấy rõ là con nói vậy để bênh vực cho chú Simon...

Sophie - Không đâu mẹ, con bảo đảm với mẹ là chính con đấy. Con không muốn giết chúng.

Con chỉ muốn ướp chúng, vì con nghĩ rằng muối chắc sẽ không làm chúng đau, bởi chúng không kêu la gì cả. Nhưng khi con thấy chúng chết, con đã cho chúng vào chậu trở lại, lúc đó vú đang làm việc nên không thấy con ra, vào.

Trong giây lát, bà de Réan rất đỗi kinh ngạc trước lời thú nhận của Sophie đến nỗi bà không thể nói được gì. Sophie ân hận ngước mắt nhìn mẹ và thấy đôi mắt của mẹ nhìn cô đăm đăm, nhưng không tỏ vẻ giận dữ hoặc nghiêm khắc.

- Sophie, - cuối cùng bà de Réan nói, - nếu mẹ tình cờ biết được những gì con mới kể cho me, có thể mẹ sẽ trừng phạt con một cách nghiêm khắc không thương xót. Nhưng con đã thú nhận lỗi lầm của mình để minh oan cho chú Simon, cho nên con đáng được tha thứ. Do đó mẹ sẽ không trách mắng con vì mẹ tin chắc rằng con đã cảm thấy mình độc ác tới đâu đối với những con cá nhỏ bé đáng thương đó.

Khi thấy Sophie khóc, bà tiếp lời:

- Con đừng khóc, Sophie, cũng đừng quên rằng thú thật lỗi lầm của con tức là làm cho chúng được tha thứ.

Sophie lau mắt, cô cám ơn mẹ nhưng suốt ngày hôm ấy cô vẫn thấy buồn buồn vì đã gây ra cái chết cho những người bạn cá bé nhỏ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.