Nối Nhịp Tình Yêu

Chương 26: Chương 26




Ngồi trước tấm gương lớn, Bảo Quyên cẩn thận trang điểm khuôn mặt của mình. Nàng thấy mình thật là thành công. Mọi chuyện do nàng sắp xếp đã xảy ra đúng như mong ước của nàng, nhất là Bách Cơ, không ngờ anh lại ngả về phía nàng sớm như vậy. Nàng không ngờ màn kịch đó nàng diễn thành công như vậy, đến nổi Bách Cơ không một chút nghi ngờ và cứ ngỡ nàng yêu anh thật. Nàng mỉm cười hài lòng. Được làm người yêu của Bách Cơ, nhất định nàng sẽ làm cho Phi Hân đến uất ức mà chết, nhưng không nói lên được một lời. Chỉ có thế, nàng mới trả xong được mối thù của cha mẹ nàng.

Nhìn vào gương thêm một lần nữa, nàng cảm thấy hài lòng và vào trong thay đồ, bởi tối này nàng có hẹn với Bách Cơ. Nàng chọn một bộ đồ đẹp nhất. Nàng nhất định sẽ làm cho Bách Cơ chết mê chết mệt vì nàng. Vừa từ trong phòng bước ra, Bảo Quyên giật mình vì thấy Phi Hân đang đứng nơi cửa nhìn nàng với ánh mắt u buồn và xen lẫn trách hờn. Qua một phút bối rối, Bảo Quyên đã nhanh chóng lấy lại bình tỉnh. Nàng giả vờ mừng rỡ chạy đến bên Phi Hân, rối rít:

- Trời ơi, Phi Hân! Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Mình đi tìm cậu khắp nơi, mình lo lắng cho cậu nhiều lắm. Thấy cậu về, mình mừng quá.

Phi Hân vẫn giữ nét lạnh lùng. Nàng thản nhiên đi vào ghế ngồi

Sốt ruột, Bảo Quyên hỏi tiếp:

- Phi Hân! Chuyện của cậu, mình đã nghe Bách Cơ kể cho nghe hết rồi. Lòng mình rất ngạc nhiên và không tin cậu là người như cậy, Phi Hân. Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Thật ra, ai đã hại cậu?

Phi Hân nhìn thẳng vào Bảo Quyên. Nàng vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nàng thật rắn rỏi:

- Bảo Quyên! Chuyện đó đã qua rồi, mình không muốn nhắc đến và không cần phải giải thích. Mình chỉ muốn nói là mình đã chứng kiến chuyện cậu và Bách Cơ trong công viên. Thế cậu có gì để giải thích với mình không?

- Mình …

- Mình hy vọng là cậu không dối mình, vì mình đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói hơn.

1 thoáng suy nghĩ, rồi Bảo Quyên cười nhạt:

- Thì ra cậu đã biết hết rồi, nên mình cũng không muốn giấu cậu làm gì nữa. Vâng, mình đã yêu Bách Cơ. Nhưng vấn đề chính là anh ấy cũng tha thiết yêu mình. Phi Hân đã chứng kiến, chắc Phi Hân cũng thấy sự cuồng nhiệt của anh ấy dành cho mình rồi.

Nhớ tới nụ hôn mà Bách Cơ hôn Bảo Quyên và hai người ôm siết lấy nhau, tự nhiên Phi Hân thấy như ai đang bóp nát trái tim mình và nàng thấy khó thở vô cùng. Nhìn gương mắt tái xanh và hơi thở nặng nhọc của Phi Hân, Bảo Quyên mừng thầm. Đây là cơ hội mà bao lâu nàng chờ đợi để ra tay. Nàng bước tới bên Phi Hân, đứng khoanh tay cười nhạt:

- Phi Hân! Mày mới biêt”” một mà chưa biết 10. Mày chỉ mới biết tao và Bách Cơ gặp nhau thôi. Chứ làm sao mày biết những chuyện khác do tao làm, chẳng hạn như chuyện rút tiền ở công ty.

- Hả? Chẳng lẽ chuyện đó là do Bảo Quyên làm sao?

Phi Hân cảm thấy như không thở nổi, cơn mệt tim lại đang hành hạ nàng, nhưng lọ thuốc đã hết sạch, vì mấy hôm nay nàng liên tục dùng đến nó. Phi Hân la>o đảo chạy vào phòng, lọ thuốc ở trong phòng cũng sạch nhẫn, mặc dù nàng chưa đụng tới lần nào. Nàng cố lết xuống nhà bếp rồi phòng tắm. Lạ thật, ~ lọ thuốc nàng chưa dùng đến một lần nào mà sao sạch hêt”“. Nàng lại lảo đảo, chệch choạng bước lên nhà và bắt gặp nụ cười của Bảo Quyên:

- Mày định đi tìm thuốc đấy à? Đừng mất công vô ích vì tao đã đổ chúng xuống cống hết rồi. Có muốn thì chui xuống cống mà tìm.

Phi Hân ôm ngực nhăn nhó, nàng nói trong tiếng ngắt quãng:

- Bảo … Quyên! Mình mệt.. quá. Bảo Quyên đưa mình đi bác sĩ giùm đi.

Bảo Quyên cười nhạt:

- Nếu muốn đưa mày đi bác sĩ thì tao đổ thuốc của mày làm gì. Cho mày biết, mày đã tới số rồi đó.

Phi Hân lết đến bên Bảo Quyên, cố níu tay Bảo Quyên, nàng nói:

- Bảo Quyên! Mình mệt … quá …

Bảo Quyên giằng mạnh tay làm Phi Hân lăn tròn, cô đanh giọng:

- Mặc mày chứ. Trước khi mày chết, tao cũng muốn cho mày biết những gì tao đã làm. Đã bao ngày tao vất vả ngồi tập giả chữ ký của mày và chính tay tao đã ký ~ phiếu chi đó và lợi dụng sự sơ hở của mày nên tao đã lấy con dấu của ngân hàng đóng vào rồi tự tao đi rút tiền.

- Khoan, Bảo Quyên ơi! Đừng nói nữa. Làm … ơn đưa mình đi bác … sĩ. Mình mệt …. quá …

Bảo Quyên nắm tóc Phi Hân và lật ngữa mặt nàng lên, cô cười độc ác:

- Mày mệt thì kệ mày. Tao đâu có ngu mà đưa mày đi bác sĩ. Và tao muốn mày phải nghe ~ gì tao đã làm. Chính tay tao đã rut”” tiền và cẩn thận sắp xếp vào để cho Bách Cơ hiểu lầm mày, để hắn bỏ mày cho mày vĩnh viễn mất một người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có và tốt như Bách Cơ. Tao muốn mày phải mất hết tất cả. Mất hẳn vĩnh viễn. Mày có biết tao đã vất vả bao nhiêu ngày để tìm và tiếp cận được mày. Khi được mày giúp xin vào làm ở ngân hàng Hoàng Tâm, tao vô cùng mừng rỡ và càng mừng rỡ hơn khi nghe Mẫn Hào nói là mày bị bệnh tim rất nặng. Thế là tao đã thỏa mản được ~ gì mà tao muốn nói … Ha.. ha … Mày phải chết.

Phi Hân kinh hoàng trước ~ lời lẽ của Bảo Quyên. Nhưng tại sao Bảo Quyên lại muốn nàng chết? Nàng có lỗi lầm gì đâu. Nàng lại thều thào:

- Bảo … Quyên! Tại sao lại phải làm … như … vậy

Bảo Quyên quay phắt lại, đôi mắt quắt lên một cách ác độc:

- À! Tao quên chưa nói với mày là tại sao tao muốn mày chết. Mày còn nhớ không? Đã có một lần tao kể với mày là gia đình tao bị người ta hại đến pah”” sản. Đến nổi ba mẹ tao phải tự tử. Mày có biết là do ai gây ra không?

- Không, mình.. không … biết

Kề sát vào mặt Phi Hân, Bảo Quyên gằn giọng:

- Bọn khốn nạn đó chính là ba mẹ của mày đó.

- Hả? Không. Không có. Không thể nào

- Mày bảo không có, không thể thế tao hỏi mày. Có phải cơ sở sản xuất hàng cao cấp mang tên “Hà sương” là của gia đình mày không?

Phi Hân ôm lấy ngực, oằn oại trong cơn đau, thều thào:

- Phải … Phải …

- Thế thì đúng rồi. Chính cha mẹ mày đã cho người tìm cách lọt vào cơ sở của ba tao phá hoại để một mình ông ấy tung hoành trên thị trường. Ông ấy thật là đôc. ác. Hại cho cha mẹ tao không còn con đường sống, đến nổi ba mẹ tao phải tự tử - Bảo Quyên lại nắm tóc Phi Hân giật ngược lên và tiếp:

- Chính họ. Chính cha mẹ mày đã hại gia đình tao tan gia bại sản. Và chính họ đã bưc”” tử ba mẹ tao. Phi Hân! Mày có biết không? Nếu không có bàn tay độc ác của họ thì gia đình tao rất hạnh phúc. Và Gia Minh sẽ không bỏ tao để chạy theo người khác. Tao không can tâm. Những gì họ gây ra thì chính đứa con gái cưng của họ phải gánh chịu

- Đừng mà, Bảo Quyên! Chúng ta là bạn thân mà. Đừng tàn nhẫn với mình.. Mình không … chịu nổi … đâu …

- Bao lâu nay tao luô mong muốn có ngày này. Mày đừng trách tao. Có trách thì trách ba mẹ mày đi. Ai biểu gây ra, bây giờ mày phải gánh chịu. Tao muốn mày phải mất Bách Cơ, cũng như tao đã từng mất người yêu. Xem như bù đắp lại cho tao, Bách Cơ phải là của tao. Tài sản của hắn cũng phải thuộc về tao.

Phi Hân gần như kiệt sức, nàng nằm bẹp dí trên nền nhà với hơi thở mệt nhọc, đứt quảng. Nàng cố phân minh:

- Bảo Quyên! Mình biết ba mẹ mình là người tốt, họ không hại ai đâu. Có lẽ cậu hiểu lầm rồi đấy. Mình van cậu. Cứu mình với, rồi mọi chuyện chúng ta sẽ giải quyết sau

Bảo Quyên cười gằn:

- Cứu mày à? Đừng có mơ! Còn mày bảo tao hiểu lầm à? Hừm! Chỉ có mày lầm thì có. Mày muốn biết có lầm hay không thì chờ xuống dưới sum họp với cha mẹ mày, rồi hỏi rõ ổng bả xem như thế nào nhé.

Bảo Quyên đưa tay xem đồng hồ, rồi nói:

- Thôi, mọi chuyện mày đã biết rõ ràng rồi nhé. Tao có hẹn với Bách Cơ. Có lẽ anh ấy đang sôt”” ruột đợi tao. Mày ráng ở đây rồi từ từ chết để cùng sum họp với ba mẹ mày nhé.

Phi Hân cố hết sức lực lết đến bên Bảo Quyên và van nài:

- Bảo.. Quyên! Mình không chịu nổi nữa.. rồi. Cứu mình đi. Nếu không, mình chết, công an sẽ hỏi đến cậu đó … Nhất định cậu sẽ bị liên … lụy

Bảo Quyên đứng lại, mắt trợn tròn và cười mỉa mai:

- Mày định hù tao đấy à? Họ bảo tao giết mày? Thật là vô lý. Tao có đụng chạm gì đến mày đâu. Mày nên nhớ. Mày là một đứa con gái bị bệnh tim đã có giấy tờ và bác sĩ đã công nhận bệnh tim của mày rất nặng. Nếu mày chết thì công an họ sẽ điều tra ra mày là kế toán trưởng của ngân hàng, đã thụt két tiền của ngân hàng, trộm tiền của người yêu và đang lẫn trốn, và có lẽ sống trong phập phồng lo sợ nên mày lên cơn đau tim và ở nhà có một mình gặp điều không may vì thuốc trợ tim đã hết nên chết bất đắc kỳ tử. Đơn giản là như vậy. Liên can gì tới tao. Thôi nhé, có thế thôi. Vĩnh biệt mày.

- Đừng.. Bảo … Quyên

Nhưng Bảo Quyên vẫn thản nhiên phủi tay, bước ra ngoài. Và cánh cửa lạnh lùng tàn nhẫn đóng mạnh phía sau lưng nàng.

Nàng đã trả xong mối thù cho ba mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.