Nông Kiều Có Phúc

Chương 107: Chương 107: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trở về phòng, Trần A Phúc sửa sang những thứ sa tanh La chưởng quỹ cho. Trừ sáu thất vật liệu nguyên vẹn phải giữ lại mang về quê may xiêm y cho thêu phường, còn thừa lại một chút nguyên liệu rải rác.

So với nguyên liệu lớn nhỏ, Trần A Phúc liền quyết định làm một bộ tà dài nửa tay áo màu tím cho A Lộc, Đại Bảo làm một thân trường sam màu xanh nhạt. Nghĩ tới Trần A Quý và Cao thị làm người đều rất tốt, lại làm cho Đại Nha một bộ áo kép nhỏ màu bích lam cùng váy nhỏ màu vàng nhạt.

Màu đỏ nhạt và sa tanh màu trắng sẽ đưa cho Trần A Mãn, có thể làm kiện quần áo trong màu trắng cùng váy màu đỏ nhạt, vừa vặn xứng với bối tử màu bích lam nửa thân tay áo.

Vương thị để Trần A Phúc lấy ba thước sa tanh đỏ thẫm làm kiện bối tử nửa tay áo, Trần A Phúc gật đầu. Bối tử màu đỏ thẫm mặc dù hơi tươi đẹp, nhưng làm hơi chút ngắn, lại phối hợp quần áo trong màu xanh nhạt cùng váy dài vẫn đẹp mắt. Sa tanh màu xanh nhạt trong nhà có, trở về lại làm.

Khối sa tanh màu xanh sẫm thì cho Vương thị làm kiện áo kẹp bông vải trấn thủ.

Trần A Mãn cầm lấy hai khối sa tanh, lại vui vẻ thấy răng không thấy mắt.

Trần A Phúc rất thích vẻ đáng yêu này, tiểu đường muội chịu khó, nếu như nàng ở tại Hưởng La thôn thì tốt rồi, mình còn có thể nhiều thêm một khuê mật muội muội hay nói chuyện. A Lan mặc dù không tệ, nhưng bởi vì Hồ thị, cũng bởi vì tính cách nàng tương đối hướng nội, hai người lúc nào cũng không tính là thân cận.

Mấy người ở trong phòng nhỏ làm thiêu thùa may vá, mãi cho đến khi Trương thị kêu các nàng ăn cơm tối.

Sau bữa cơm chiều, Trần Đại Bảo được Khánh bá đưa trở về.

Trong tay cậu còn xách hai bao kẹo Sở phủ đưa, tám cây bút bốn thỏi mực. Lại từ trong lồng ngực lấy ra hai cái hà bao, nói là Sở lão hầu gia đưa. Bên trong mỗi cái hà bao đều chứa hai thỏi bạc.

Trần A Phúc liền cầm một bao kẹo cùng hai cây bút, hai thỏi mực đưa cho Trần Thực. Trần Thực không muốn kẹo, để cho nàng giữ lại về quê tặng người. Nhà nông dân khẳng định yêu thích thức ăn trong thành, huống chi kẹo này đều là kinh thành cùng tỉnh thành. Nhận lấy hai cây bút cùng hai thỏi mực, nói văn chương khác biệt đều là đồ tốt, giữ lại về sau cho Trần A Đường thời điểm khảo tú tài sẽ dùng.

Buổi tối, nằm ở trên giường Đại Bảo mới nói cùng mấy người bọn họ, Sở lão hầu gia như một lão hài tử, đặc biệt thích ăn ngọt, đặc biệt là thích tuyết cầu gạo nếp táo, nói thẳng hẳn là làm một ít loại táo ngọt này. Hơn nữa, ông trừ cho Yên Nhi muội muội ăn mấy viên tuyết cầu gạo nếp táo ra, không cho phép người khác ăn, ngay cả Sở đại thúc nếm hai viên đều bị ông mắng một trận, nói Sở đại thúc là nam nhân lớn như vậy còn thèm ăn...

Nói đến mấy người cười to không thôi. Trần A Phúc nghĩ tới bộ dáng Sở Lệnh Tuyên nghiêm túc bị chửi thèm ăn, nhất định vô cùng có cảm giác vui vẻ.

Ngày hôm sau, Trần A Phúc và Đại Bảo cùng Trần A Ngọc đi dạo trên đường, còn muốn mua quà về quê. Ngày kia phải đi về, có nhiều bằng hữu thân thích muốn đưa tặng.

Vương thị không thích đi dạo phố, Trần A Phúc cũng không muốn để cho bà đi. Hiện thời Định Châu phủ mới vừa đổi Tri phủ đại nhân, khắp nơi đều dán bố cáo, dân chúng cũng thường xuyên đang nghị luận.

Trước khi đi, Vương thị kín đáo đưa cho Trần A


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.