Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 1: Chương 1: Chương 1.1




Lui tới hai năm, người bạn trai vốn có lời thề son sắt rằng đời này son sắt chỉ một mình cô, gần đây những hành động bắt đầu có sự thay đổi nhỏ bé . Ở công ty, Lang Du Tình ngồi làm thần thổ địa ở vị trí bên cạnh có cửa sổ, tầm mắt hướng về phía hành lang bên kia có bóng lưng người bạn trai của cô đang nói chuyện cười đùa không biết trời đất gì với một cô gái xinh đẹp.

Kim Chính Dân cũng không hề biết cô ở chỗ này, bởi vì anh đi vào công ty làm việc trước thì bị cô gái kia gọi lại, thế nên hai người tiện thể vừa đi vừa tán gẫu.

Ô Tiêu Tình đã từng gặp qua cô gái kia, cô ấy là nhân viên mới, làm việc tại ở phòng bên cạnh.

Cô ta ăn mặc hết sức mát mẻ, thân nhỏ mặc màu đỏ cận đáng yêu hợp với quần màu trắng cực ngắn, đem lại cho cô ta eo nhỏ nhắn, bộ ngực lớn, cùng với cặp đùi đẹp tuyết trắng thon nhỏ biểu lộ không thiếu sót.

Lúc nói chuyện, mái tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa không ngừng dao động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia được trang điểm cẩn thận tạo nên vẻ đẹp hoàn mĩ, toàn bộ điều làm cho người ta có cảm giác tuổi trẻ vô tận, tràn đầy nhiệt tình, vô cùng thu hút ánh mắt người ta. Đồng thời, cô gái kia cũng là học muội của bạn trai cô. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cô ấy và bạn trai cô cùng một thế giới. Cô gái kia chính là nguyên nhân khiến bạn trai cô gần đầy sinh ra những hành động có sự biến đổi.

Đã không chỉ một lần, cô gái kia chủ động trò chuyện, Ô Tiêu Tình không hiểu rõ về đề tài nói giữa hai người là gì, anh cũng không nói qua với cô. Mặc dù cô rất quan tâm nhưng lại không biết mở miệng hỏi thế nào mới phải.

Bởi vì anh ghét cô gái thích ăn “giấm” .

Nếu như cô chỉ vì nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ sóng vai nhau nói chuyện mà đã nghi thần nghi quỷ, chạy đi chất vấn anh, anh sẽ tức giận dữ.

Bọn họ chẳng qua là đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm mà thôi, không có gì to tát cả, cô không nên nghĩ chuyện bé xé ra to. Ô Tiêu Tình cố gắng nói như vậy với bản thân mình. Ánh mắt lại chậm chạp không thể tách rời bóng dáng hài hòa của hai người khi họ sóng vai đứng chung một chỗ kia. Đáy lòng cô có cảm giác ê ẩm khiến cô không thoải mái chút nào

Ô Tiêu Chuyện cùng Kim Chính Dân quen nhau ở câu lạc bộ nghiên cứu và luyện tập thư pháp, trải qua nhiều việc trong một năm cùng nhau, tìm hiểu nhau. Năm thứ hai đại học, vừa mới tựu trường không lâu, Kim Chính Dân đã dẫn cô ra ngoài rồi tỏ tình, vì vậy hai người bắt đầu lui tới.

Sau khi có được tình yêu ngọt ngào, cuộc sống đại học của Ô Tiêu Tình đột nhiên trở nên bận rộn, một mặt làm khá nhiều bài tập để tiến vào nghiên cứu lĩnh vực của bài chuyên ngành, hơn nữa cô còn tham gia hoạt động của Đoàn trường và tình yêu cùng với các môn học bước vào giai đoạn nghiên cứu và luyện tập các lĩnh vực thuộc bài chuyên ngành, cộng thêm các hoạt động đoàn thể xã hội, và tình yêu. Vào năm thứ ba đại học, những môn học bắt buộc đã phân chia toàn bộ số thời gian mà cô có, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú. Đại nhị, ĐH năm 3 này đoạn siêu cấp tinh hoa thời gian cảm giác nháy mắt liền qua đi, đương cái này nóng bức Hạ Thiên sau khi chấm dứt, kế tiếp bắt đầu cái này năm học mới liền là nàng tại đây trường học sau cùng một năm.

Cảm giác thời gian vô cùng tinh túy của đại học năm thứ hai, năm thứ ba qua đi trong nháy mắt, sau khi cái nóng của mùa hạ kết thúc, năm học mới kế tiếp bắt đầu, đây cũng chính là năm học cuối cùng của cô ở trường.

Năm thứ tư, chương trình học sắp xếp tương đối rời rạc, ngoài đi làm thêm cùng Kim Chính Dân, Ô Tiêu Tình không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Bởi vì quan hệ hứng thú, hơn phân nửa thời gian của cô là đợi trong câu lạc bộ, hoặc chuyên tâm ngồi ở một bên luyện tập thư pháp, hoặc cùng một số người đồng nghiệp nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm với một số đồng nghiệp, hoặc luôn là ở phòng máy tính vừa làm vừa học cùng Kim Chính Dân cho đến khi công việc kết thúc thì hai người cùng nhau rời khỏi trường học.

Nếu hỏi tình cảm giữa cô và Kim Chính Dân thì nó vẫn luôn bình bình ổn ổn, chưa từng phát sinh chuyện sóng to gió lớn gì, bình thường hai người cũng rất ít khi gây gổ tóm lại lúc ở chung coi như là vô cùng hòa hợp, làm sao đột nhiên có thể sẽ xuất hiện bóng dáng nguy cơ tiềm ẩn đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, rồi Tiêu Tình chỉ có thể đổ lỗi tiểu học muội chủ động cuốn lấy bạn trai của cô

“Rốt cuộc……….đang nói những chuyện gì đây?”

Ô Tiêu Tình tựa người vào khung cửa sổ , tự nói lẩm bẩm, không ngờ lại nghe được người bên cạnh đáp lại.

“Ồ… Cái cô tiểu học muội xinh đẹp kia giống như rất vừa ý bạn trai em, Tiêu Tình, em phải cận thận một chút!”

“Thật không?” Người nói chuyện về Kim Chính Dân là học trưởng Lâm Hiếu Kiệt nhưng vì thi nghiên cứu nên kỹ thuật bị chậm mất một năm, đồng thời cũng là tiền bối lâu năm trong Câu lạc bộ Thư Pháp của bọn họ.

“Gần đây có không ít tin đồn được truyền đi, cô học muội gì đó giống như công khai rằng cô ta quyết tâm theo đuổi Chính Dân, mặc kệ bây giờ bên cạnh cậu ta có bạn gái hay không cũng không sao cả”.Tuyên bố chỉ cần cướp bạn trai của người khác là được rồi.

“Đúng vậy……”

Cô sững sờ nhìn bóng lưng tiểu học muội xinh đẹp đang đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với bạn trai cô kia. Bởi vì giờ phút này không thấy được biểu lộ của anh, Ô Tiêu Tình rất khó suy đoán được tâm tình của anh bây giờ.Nói vậy anh hẳn là rất thoải mái đúng không? Dù sao cũng là bị cô gái xinh đẹp như vậy theo đuổi, anh chắc phải thích như dội gió xuân, vô cùng thỏa mãn với đúng.

“Phản ứng của em thật tỉnh táo!” Lâm Hiếu Kiệt có chút không dám tin, nhìn cô chằm chằm. “Tiêu Tình, có người muốn giành bạn trai em kìa! Chẳng lẽ em không có chút lo lắng nào sao?”

“Lo lắng sẽ có ích ạ?” Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn học trưởng một cách sâu kín.

Hình như chuyện như thế này không phải lo lắng một mình là có thể sắp xếp ứng đối. Dù sao, tình cảm là sự rung động lẫn nhau, là vấn đề giữa hai người . Nếu Chính Dân cô bé khác hấp dẫn, đối mặt với người yêu thay lòng đổi dạ, dù cô có cưỡng cầu thế nào cũng vô dụng. “Vẫn vẫn khá lo lắng chứ?”. Thấy ánh mắt cô lại nhìn hay về phía mặt học muội nhỏ đang xảo tiếu thiến hề* cách đó không xa

(*) ý chỉ nụ cười khéo léo, khóe miệng cười có duyên của mĩ nhân

Nữ sinh nhỏ tuổi bây giờ người sau chủ động hơn người trước, khi muốn thứ gì đó thì tiến lên cướp lấy không chút khách sáo. Cô bé dịu dàng hiền thục như Tiêu Tình rất dễ bị thiệt thòi.Điều bất ngờ nhất là anh tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại có dáng vẻ không sao cả?

“Ít nhất có thể nghĩ một cách đề phòng thử xem……”

Là quá tự tin hay là quá thiếu tự tin? Nhìn khuôn mặt nghiêng không biểu cảm gì của cô, Lâm Hiếu Kiệt hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc là cô thuộc về loại người trước hay loại người sau?

“Vâng, cảm ơn học trưởng đã quan tâm”

Tuy Ô Tiêu Tình lên tiếng trả lời, cũng gật đầu một cái, nhưng quả thật trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng gì.

Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người kia cùng xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai nên Ô Tiêu Tình giật bắn mình.

Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm với một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt đó,nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra vừa rồi côi vẫn nhìn lén bọn họ rồi.

Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người họ cùng nhau xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai, Ô Tiêu Tình giật bắn mình.

Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm cùng một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ, lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu, tránh đi ánh mắt đó, nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra cô vừa mới nhìn lén bọn họ rồi.

Nghe thấy âm thanh bọn họ cùng đi vào câu lạc bộ, dường như tay cô đột nhiên có cảm giác phát run, nên Ô Tiêu Tình buông bút lông đang nắm trong tay xuống.

Luyện tập viết thư pháp luôn làm cho tâm trạng của cô trở nên ổn định, nhưng hôm nay lại đụng phải tình trạng như vậy……….

Ai! Sớm biết mọi chuyện trở nên như vậy, cô không nên làm ở câu lạc bộ mới đúng.

“Học tỷ, thì ra là chị ở nơi này!”

Bất ngờ tiểu học muội đó mở miệng chào hỏi trước, Ô Tiêu Tình kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nụ cười tươi trên mặt tiểu học muội khiến bản thân cô có chút không quen.

“Em có thể mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?” Lý Thiên Thiên cười ngọt ngào, khoác cánh tay Kim Chính Dân, đầu tựa vào cánh tay rắc rỏi của học trưởng, trông đáng yêu vô cùng.

“Hả?”

Nhìn tiểu học muội không có chút nóng vội nào, vẫn tự nhiên thể hiện động tác thân mật. Ô Tiểu Tinh ghen tị trừng mắt nhìn bạn trai của mình, nhưng chỉ dám sợ sệt trừng mắt nhìn anh mà thôi, chậm chạp không dám biểu hiệu tất cả tức giận và ghen tuông của mình ra ngoài.

“Hôm nay là ngày sinh nhật của một người chị em của em, chị ấy mời em và anh ấy cùng nhau tham dự buổi tiệc sinh nhật ngoài trời. học trưởng Chính Dân nói, chị phải đồng ý thì anh ấy mới có thể đi. Vậy, cho em mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?”

“Vậy chị cũng muốn đi cùng… có được không?”

Làm gì có ai ngu đần đến mức đồng ý giao bạn trai của mình cho một cô gái nhỏ có tính xâm lược như cô ta chứ? Cho dù học trưởng Hiếu Kiệt không cảnh cáo cô, trực giác của Tiêu Tình mách bảo cô rằng không thể đồng ý “cho mượn” được.

“Không tiện lắm ạ!” Lý Dụ Dụ bất mãn cong môi lên, cô nói muốn mượn học một buổi tối, ý tứ trong đó khó hiểu lắm sao?

“Học tỉ, mấy người chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm thôi, cùng đi đều là những người quen biết nhau trong trường, nếu có người không quen ở đó, không khí sẽ trở nên rất lúng túng.”

“Nói nhảm, chỉ là tụ tập bạn bè thôi mà, mang theo bạn tham gia là chuyện rất bình thường.” Từ sau đám người bọn họ, nãy giờ Lâm Hiếu Kiệt không nói gì chỉ ngồi một bên lật xem báo đột nhiên lên tiếng, “Chẳng lẽ bởi vì không phải cùng khóa, mấy người không muốn thừa nhận bạn gái của học trưởng sao?”

Học trưởng Hiếu Kiệt vừa mới kết thức một mối tình tay ba khổ sở. Cô gái kia đã bắt cá hai tay, học trưởng và người bạn thân nhất. Vì thời gian làm quen dài với cả hai người con trai nên giống như không dễ dàng buông tay một người nào. Nhưng cuối cùng, cô ấy bỏ rơi học trưởng Hiếu Kiệt, chọn người bạn thân kia làm người cùng cô trải qua những gì trong cuộc sống. Vì thế, vào ngày học trưởng tốt nghiệp, cô và người kia cùng một chỗ rời khỏi thành phố này.

Cho nên gần đây, chỉ cần nhắc tới vấn đề về phương diện tình cảm, học trưởng Hiếu Kiệt sẽ trở nên nghiêm trọng khác thường. Bình thường trước mặt các học đệ và tiểu muội luôn ôn hòa vậy mà hiện tại, cả khuôn mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thật ra Lý Dụ Dụ rất muốn thể hiện ra dáng vẻ ăn vạ vô lý giống như bình thường, cong môi lên thật cao, dù cô ta mới học năm nhất nhưng cũng từng nghe nói qua sự việc bắt cá hai tay vô cùng thê thảm đó có liên quan đến vị học trưởng kia. Cô ta nhận ra anh vì không có chút khách khí nào khi nói chuyện với cô. Tạm thời nuốt sự yếu đuối kia, vì không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với anh, cô ta quay đầu lại, tiếp tục quấn lấy học trưởng Chính Dân, nhỏ giọng nói chuyện

Vì Kim Chính Dân mới chính là mục tiêu của cô ta, thay vì lãng phí thời gian vào những người không liên quan, cô ta lại nguyện ý tốn thêm chút tâm tư trên người anh.

“Học trưởng, chẳng phải anh vừa mới đồng ý với em, anh nói rằng anh nhất định sẽ tham gia sinh nhật ngoài trời của chị ấy với em sao, anh không được đổi ý đâu đó!”. Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của học trưởng Chính Dân. Nam sinh nhất định sẽ không chịu được loại mờ ám này, Lý Dụ Dụ tin tưởng với sự đáng yêu vừa nhu mì của mình, cuối cùng cô nhất định sẽ có được thứ cô muốn.

"Anh thật sự đã nói như vậy.” Kim Chính Dân cười cười liếc nhìn bạn gái mình một cái, trực giác cho thấy Tiêu Chuyện đang ghen, nếu không vì sao từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh? “Nhưng điều kiện tiên quyết là nếu như bạn gái anh đồng ý để cho anh đi….”

Mặc dù không biết trước đó có xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc vừa học vừa làm, anh luôn đến thẳng câu lạc bộ vì anh biết, chắc chắn Tiêu Tình sẽ ở đó chờ anh.

“Được thôi, cho cô mượn.”

Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng lên tiếng, đột ngột xen vào giữa Kim Chính Dân và Tiểu học muội giống như chán ngấy hình ảnh nói chuyện tán tỉnh thân mật ở cùng một chỗ của họ.

“Cái gì?” Lông mày Kim Chinh Dân nâng cao, kinh ngạc nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.