Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 230: Chương 230: Chương 227




Ngọc Xuân Lâu là tửu lầu lớn nhất Ngọc Tuyền Quan, dùng cơm chỗ này, đều là quý nhân phải tính đến trong Ngọc Tuyền Quan.

Ông chủ sớm thì được Trấn Tây Đại tướng quân dặn dò, để cho tiểu nhị dán cáo thị ra, buổi tối dọn dẹp, không tiếp đãi khách khác, đặt phòng riêng trước, cũng chỉ có thể tạ lỗi từng người: “Thật ngại, Thôi đại tướng quân muốn bày tiệc mời nhân vật quan trọng, tối nay tiệm nhỏ không thể chiêu đãi quý khách, xin tha thứ.”

Lúc đám người Tương Nghi Gia Mậu đi tới Ngọc Xuân Lâu, thấy trước cửa lạnh nhạt, ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không thấy, không khỏi có chút kỳ lạ, không phải nói Ngọc Xuân Lâu là tửu lầu lớn nhất Ngọc Tuyền Quan, làm ăn tốt, sao giờ nhìn lại là môn đình lạnh nhạt không có xe ngựa?

Bảo Trụ cười hào sảng: “Đó là Đại tướng quân nhà chúng ta khách khí, bao trọn tửu lâu rồi!”

Gia Mậu kinh ngạc không thôi: “Bao tửu lầu? Việc này sao được? Nếu người khác muốn tới nơi này ăn cơm, khởi không phải không nếm được thức ăn mỹ vị của Ngọc Xuân Lâu sao?”

Tiểu nhị cung kính chờ ở cửa vừa khom người đón khách, một vừa giải thích: “Thôi đại tướng quân ở tây bắc tiếng tăm lừng lẫy, trấn thủ Ngọc Tuyền Quan, dân chúng hơn mười năm không bị người Bắc Địch quấy rầy một tia, chúng ta cũng hết sức tôn kính ông ấy! Thôi đại tướng quân nói muốn bao Ngọc Xuân Lâu đãi khách, chúng ta chắc chắn sẽ không lại để cho người khác tới quấy rầy hứng thú của Thôi đại tướng quân và các vị khách quý! Các thực khách biết Thôi đại tướng quân muốn tới, cũng bằng lòng hủy bỏ đặt trước ở Ngọc Xuân Lâu.”

“Thì ra là như vậy!” Gia Mậu gật đầu khen: “Xem ra Trấn Tây Đại tướng quân rất được lòng dân.”

“Còn không phải?” Bảo Trụ dẫn bọn họ đi vào trongi, đầu ngẩng thật cao, hết sức kiêu ngạo: “Ta mười bốn tuổi đã bị ông nội đuổi đến dưới quyền Thôi đại tướng quân, đi theo hắn học không ít thứ đó.”

Đám người Tương Nghi và Lâm Mậu Dung đi vào theo, nghe mọi người ca ngợi Thôi đại tướng quân, thầm nghĩ vị Đại tướng quân này thì ra là một người tốt khó được, lại có nhiều người như vậy ủng hộ hắn.

Đi tới đại sảnh Ngọc Xuân Lâu, Thôi đại tướng quân đã đến, đang bồi Dương lão thái gia nói chuyện, thấy mấy vị nam nữ trẻ tuổi đi ở phía trước, cười một tiếng với Dương lão thái gia: “Dương lão tướng quân, cháu trai ngươi này và cháu ngoại đều là cực tốt, vị Lạc tiểu thư và Lâm tiểu thư kia cũng rất xinh đẹp, phối hợp vừa vặn, hai đôi bích nhân, cảnh đẹp ý vui.”

Dương lão thái gia sờ râu, nhìn Lâm Mậu Dung một chút, đây là muội muội ruột của cháu rể, ông đã thấy mấy lần, lúc ấy cũng không lưu ý, bây giờ Thôi đại tướng quân nói như vậy, ông nhìn quả thật cũng rất là xứng đôi, không khỏi hơi nở nụ cười, nếu Bảo Trụ thích vị Lâm gia tiểu thư này, cho bọn họ thành một đôi, cũng là giai ngẫu thiên thành.

“Dương lão tướng quân, ngài có thể biết người thiếu niên kia?” Thôi đại tướng quân hơi kinh ngạc, ông thấy Ca Lạp Nhĩ đi theo đám người tới—— người này rõ ràng là người Bắc Địch, sao lại xen lẫn với mấy đứa cháu của Dương lão thái gia rồi?

“Biết chứ, từ tháng tư năm nay hắn vẫn ở trong nhà của ta.” Dương lão thái gia nghiêng người qua, giảm thấp xuống giọng nói: “Người này vô cùng quan trọng, chúng ta phải dùng tới, đợi một hồi ta tinh tế nói kế hoạch của ta với ngươi, nếukế hoạch kia có thể thành công, đến lúc đó Bắc Địch sẽ cải triều hoán đại.”

“Hắn là...” Mắt Thôi đại tướng quân sáng rực lên, đưa tay vỗ trên bàn ba cái, Dương lão thái gia gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

“Ồ.” Ánh mắt Thôi đại tướng quân híp một cái, nhìn Ca Lạp Nhĩ: “Nhìn bộ dáng hắn, tựa hồ là tài năng có thể cải tạo.”

“Hắn sinh sống ở Đại Chu sáu năm có thừa, đã sáp nhập vào Đại Chu, huống chi tâm địa thiện lương, không phải loại người khát máu, nếu hắn có thể trở thành Hãn Vương Bắc Địch, Đại Chu và Bắc Địch có lẽ có thể giữ quan hệ giao hảo trong mấy năm hắn làm Hãn Vương.” Dương lão thái gia thấp giọng nói: “Chúng ta đã bố trí tại Bắc Địch nửa năm có thừa, chỉ chờ cơ hội thích hợp, lại mang người này ra, đuổi Hãn Vương Bắc Địch hiện tại xuống ngôi vua.”

“Nếu tây bắc không có chiến sự, chính cục dẹp yên, cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn.” Thôi đại tướng quân gật đầu than thở: “Dương lão tướng quân cực khổ, bố trí bên Bắc Địch kia thế nào rồi?”

“Lát nữa lại nói.” Dương lão thái gia cười nhìn đám người đi tới trước mặt: “Bảo Trụ, bọn Gia Mậu Tương Nghi tới Ngọc Tuyền Quan, con phải làm chủ mới được.”

Bảo Trụ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Con tự nhiên phải làm chuyện huynh trưởng nên làm!”

Thôi đại tướng quân chỉ chỉ bàn: “Mau tới ngồi xuống.”

Bàn bát tiên có thể ngồi tám người, Lâm Mậu Dung và Tương Nghi ngồi bên phải, Gia Mậu và Bảo Trụ ngồi đối diện các nàng, Ca Lạp Nhĩ đứng đó tay chân hơi luống cuống, Dương lão thái gia cười một tiếng với hắn, chỉ chỉ đối diện mình: “Ca Lạp Nhĩ, con ngồi đó đi.”

Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi một cái, Tương Nghi gật đầu một cái: “Ngươi ngồi xuống đi.”

Nghe Tương Nghi nói như vậy, lúc này Ca Lạp Nhĩ mới nghiêng người ngồi xuống, vừa vặn đối mặt ánh mắt của Thôi đại tướng quân, hắn cảm thấy hơi lúng túng, lại lặng lẽ dời thân thể một chút, nhích lại gần Gia Mậu, chỉ ngồi nửa bên cái mông, thiếu chút nữa thì rơi khỏi ghế.

Lâm Mậu Dung thấy bộ dáng Ca Lạp Nhĩ quẫn bách, không khỏi “Khanh khách” cười một tiếng: “Ca Lạp Nhĩ, ở trên đường nhìn ngươi thật hào phóng, sao đến nơi này lại trở nên ngượng ngùng vậy?”

Ca Lạp Nhĩ có vài phần lúng túng, ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, Gia Mậu đẩy Bảo Trụ một cái: “Huynh đổi chỗ ngồi với hắn đi, chỉ còn dư lại một mình hắn ngồi một bên, không được tự nhiên cũng phải, huynh nói da mặt huynh dày, vừa vặn ngồi một mình là được.”

Bảo Trụ đứng dậy đi tới trước mặt Ca Lạp Nhĩ: “Ngươi có muốn chuyển sang nơi khác không?”

Ca Lạp Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn Thôi đại tướng quân một chút, vẫn đứng lên, ngồi vào bên cạnh Gia Mậu, như vậy vừa vặn đối mặt ánh mắt Tương Nghi. Một đôi mắt trong trẻo như nước, vừa tựa như ngôi sao phía chân trời, để cho hắn không khỏi bình tĩnh mấy phần, đột nhiên không cảm thấy lúng túng nữa, thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, lại hiện ra một ít khí chất quý nhân.

Hắn và Tương Nghi, vốn là là hai người đồng bệnh tương liên, nàng không cha không mẹ, hắn cũng không cha không mẹ, nàng muốn tay trắng dựng nghiệp, hắn cũng phải tay trắng dựng nghiệp. Nàng cứu tánh mạng của hắn, hướng dẫn hắn rất nhiều, nàng chứa chấp hắn, để cho hắn đi theo Phương tẩu học nghệ, hắn canh giữ bên người nàng, nhìn nàng từ từ trưởng thành trở thành một thiếu nữ khí chất ung dung, hắn có sùng bái không nói ra được.

Nàng trấn định như thường, mình làm một nam tử hán, sao có thể cảm thấy không được tự nhiên? Ca Lạp Nhĩ sửa sang lại suy nghĩ, cười nhìn Dương lão thái gia: “Đa tạ lão thái gia cho con cơ hội.”

Hắn mặt trắng như ngọc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, trông như lưu ly. Trong lúc nói chuyện, thần tình thái độ bỗng nhiên thay đổi, vừa nãy là lúng túng bất an, lúc này đã là lạnh nhạt nhàn nhã.

Thôi đại tướng quân ở bên cạnh mắt lạnh nhìn cử động của hắn, thầm nghĩ trong lòng, nếu thiếu niên này đúng là như Dương lão thái gia từng nói, là Tam vương tử Bắc Địch thất lạc, đúng là khả tạo chi tài, mình có thể lợi dụng hắn, nếu Bắc Địch đổi chủ, có thể giao hảo với Đại Chu, đây là chuyện tốt ích nước lợi dân.

“Thôi đại tướng quân, dọn thức ăn lên trước hay sao sao ?” Ngọc Xuân Lâu đích chưởng quỹ cười đi tới: “Tiểu nhân đặc biệt gọi mấy vị tiểu nương tử Vạn Hoa lầu tới, miễn phí diễn nghệ cho Thôi đại tướng quân.”

“Tiểu nương tử?” Thôi đại tướng quân phất phất tay: “Ta chỉ mời khách quý dùng cơm, muốn những tiểu nương tử kia tới làm chi?”

Chưởng quỹ vội vàng giải thích: “Mấy vị này tiểu nương tử tuổi tác còn nhỏ, là Vạn Hoa lầu nuôi dự bị sau này làm chiêu bài, lúc này là bán Nghệ không bán Thân, các nàng tinh thông thổi kéo đàn hát, tiểu nhân nghĩ, cho các nàng tới đánh đàn, hát hát khúc, cũng tốt để cho lỗ tai khách quý thoải mái.”

“Hóa ra là như vậy.” Thôi đại tướng quân suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: “Tốt lắm, ngươi cho các nàng đi ra trình diễn đi, vừa vặn mấy vị quý khách này đều là nhã nhân tới từ kinh thành, chắc hẳn cũng sẽ thích nghe.”

Một đám nữ tử bị người dẫn vào, có người ôm tỳ bà, có người cầm tử ngọc Tiêu, còn có hai người mang đàn cổ tới, cách bàn của bọn họ ước chừng một trượng. Chưởng quỹ chỉ huy các nàng buông nhạc cụ xuống, chỉ mọi người ngồi ở chỗ đó nói: “Tối nay các ngươi có thể tới diễn nghệ, là kiếp trước các ngươi có tu luyện, hai vị ngồi trên kia, là Trấn Tây Đại tướng quân Ngọc Tuyền Quan chúng ta và Uy Vũ đại tướng quân mang binh từ kinh thành tới giải vây! Còn có mấy vị đều là quý công tử và đại gia tiểu thư từ kinh thành tới, các ngươi đánh đàn tốt, Đại tướng quân vui vẻ, tự nhiên có phần thưởng.”

Mọi người nghe lời này, nhìn lẫn nhau một chút, trong đôi mắt đầu lộ ra vẻ hưng phấn, trong đó có một cô nương mặc xiêm y màu tím, đưa tay đụng cô nương mặc áo vàng nhạt bên cạnh một cái, thấp giọng nói: “Nếu để cho ai đó trong những người này nhìn trúng, mang về trong phủ làm di nương, đó cũng là tạo hóa của chúng ta, đỡ cho ngây ngốc trong Vạn Hoa lầu, đến lúc cập kê bị đẩy ra ngoài treo bảng làm hoa khôi, nghênh đón đưa về.”

Cô nương mặc xiêm y màu vàng nhạt cũng không có trả lời, chẳng qua là ngơ ngác nhìn vài người cách không xa, thân hình cứng ngắc.

“Thế nào? Nhìn ngu rồi sao?” Đồng bạn cười bên tai nàng: “Ngươi là đang quan sát hai công tử trẻ tuổi kia? Chỉ sợ bọn họ tuổi còn nhỏ, còn chưa kết hôn, sợ rằng lúc này thì sẽ không muốn nâng di nương, thế nào cũng là hai lão tướng quân kia dựa được.”

Nữ tử xiêm y màu vàng nhạt lúc này mới tỉnh ngộ, duỗi tay nắm lấy vạt áo của mình ngồi xuống: “Nói những chuyện có không này làm chi, Trấn Tây Đại tướng quân kia ở biên quan đã nhiều năm như vậy, ngươi có nghe qua nửa chuyện phong lưu của ông ta? Nếu ông ta là người háo sắc, tiền bối Vạn hoa lầu chúng ta sớm đã có người lập mưu đi làm di nương rồi.”

“Nói cũng là.” Cô gái áo tím nhíu mày một cái: “Quả thật như thế, vậy chỉ có nhìn xem vị Uy Vũ đại tướng quân kia thế nào, thấy bộ dáng ông ta chừng năm mươi mấy, di nương trong nhà cũng nên già rồi, là lúc cần di nương mới rồi.” Nàng càng nói càng hưng phấn, ngẩng đầu lên, đôi mắt như nước liếc nhìn Dương lão thái gia, đắm đuối đưa tình.

Nữ tử xiêm y màu vàng nhạt liếc đồng bạn, khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường, cúi đầu khêu dây đàn một cái, tiếng đàn lượn lờ bay lượn trong đại sảnh Ngọc Xuân Lâu, trong khoảnh khắc hấp dẫn ánh mắt Tương Nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.