Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 207: Chương 207: Hại người không thành lại hại mình




Một góc xiêm y màu vàng sáng chợt lóe ở cạnh cửa, tiểu Thái giám ngoài cửa lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, vừa nãy Hoàng thượng đứng bên ngoài bên một lúc lâu, hắn muốn lên tiếng cho nương nương bên trong biết, nhưng Hoàng thượng lại khoát tay ngăn hắn lại, hắn đâu dám lên tiếng? Chỉ có thể yên lặng trốn ở góc phòng, thấy chân hoàng thượng nhấc lên, cơ trí chạy vào chủ điện: “Nương nương, Hoàng thượng giá lâm!”

Mặt Vinh quý phi biến sắc, hoang mang rối loạn vội vàng đứng lên đi tới cửa, Hứa Triệu Ninh đã sãi bước đi vào, lạnh lùng nhìn bà ta một cái, đứng vững thân thể.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Người trong chủ điện quỳ sụp xuống đất, không dám thở mạnh.

Hứa Triệu Ninh khom người, tự tay đỡ Dương lão phu nhân lên: “Hương Doanh, mau mau đứng lên, nàng bây giờ tuổi tác lớn, khom người cong đầu gối rất khó khăn, lần trước trẫm đã nói với nàng rồi, gặp mặt không cần quỳ lễ, vì sao nàng không nghe.”

Dương lão phu nhân đứng dậy, trong mắt cười chúm chím: “Không để thần phụ quỳ lễ là hoàng thượng khách khí, nhưng thần phụ phải muốn tuân theo quy củ, không thể bởi vì được Hoàng thượng nói qua thì bỏ mặc quy củ.”

Hứa Triệu Ninh nhìn bà thật sâu, thở dài: “Hương Doanh, nàng vẫn quật cường như vậy.”

Hai người mặt đối mặt nói một trận, hoàn toàn không để ý người quỳ đầy đất, Hứa Triệu Ninh đi qua đám người, ngồi vào đại ghế chính giữa, gật đầu với Dương lão phu nhân, tỏ ý bà cũng ngồi xuống, Vinh quý phi quỳ ở đó, nửa ngày không nghe thấy Hứa Triệu Ninh lên tiếng, nơm nớp lo sợ.

“Bình thân.” Hứa Triệu Ninh im lặng một lúc, mới lên tiếng, người cả phòng này chậm rãi đứng lên, đầu gối mặc dù tê dại, không ai dám đưa tay ra xoa, nửa cong chân đứng đó.

“Ngươi nói muốn đút sâu cho Dương lão phu nhân ăn?” Hứa Triệu Ninh cau mày nhìn Vinh quý phi, mặt lạnh như nước: “Ta xem nên ăn côn trùng này nhất là ngươi mới phải!”

Sắc mặt Vinh quý phi trắng bệch, “Ùm” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Hoàng thượng thứ tội!”

“Lại dám ở sau lưng trẫm dùng thủ đoạn như vậy!” Hứa Triệu Ninh vỗ bàn một cái: “Ai cho ngươi lá gan này?”

“Hoàng thượng, nô tì không dám nữa, không dám!” Vinh quý phi khóc ròng ròng, rõ ràng hỏi thăm được Hoàng thượng ở trong Chiêu Văn điện phê tấu chương, sao lại chạy tới kịp thời như vậy? Bà thấy rất tốt, tính tình Dương lão phu nhân bà cũng biết, cho dù là bị ủy khuất, cũng sẽ không đi chỗ Hoàng thượng khóc sướt mướt tố cáo, chỉ cần Hoàng thượng không biết, thì bà có thể sắp xếp Dương lão phu nhân, cũng phát tiết cơn giận trong lòng mình này, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Hoàng thượng lại kịp thời xuất hiện ở Trầm Hương cung như vậy!

“Tiêu Vân Huệ, lá gan ngươi thật là lớn!” Hứa Triệu Ninh lạnh lùng cười: “Dám không ? Vậy trẫm hỏi ngươi, vừa rồi là ai muốn những nô tài kia bắt sâu cho Dương lão phu nhân ăn?”

Mặt Vinh quý phi xám như tro tàn, mồ hôi trên trán đầm đìa.

“Đi, nhét sâu trùng kia vào trong miệng nàng, trẫm muốn đích thân nhìn nàng ăn xong.” Hứa Triệu Ninh phủi y phục một cái, khẽ mỉm cười, xoay mặt nhìn về phía Dương lão phu nhân: “Hương Doanh, vừa nãy ta nghe nàng nói sâu trùng kia là đồ tốt, ăn có thể kéo dài tuổi thọ thanh xuân vĩnh trú?”

Dương lão phu nhân cười ha ha một tiếng: “Kéo dài tuổi thọ thanh xuân xanh vĩnh trú thì hơi khoa trương một chút, nhưng nó đúng là có thể ăn, ở bên Nam Chiếu, không ít thổ dân bắt sâu trùng nướng lên ăn hoặc là chiên gìn, hết sức mỹ vị.”

“Được, Tiêu Vân huệ, trẫm ban cho ngươi hai mâm sâu, một mâm chiên giòn, một mâm nướng.” Hứa Triệu Ninh phân phó Lưu Toàn Phúc: “Mau mau đi cho người bắt sâu trùng đưa tới Ngự Thiện phòng, chiên nướng rồi mang tới, ngươi ở đây trong Trầm Hương cung trông coi, nhìn nàng ăn hết hai mâm sâu kia.”

Sắc mặt Vinh quý phi trắng như tuyết, lung la lung lay tê liệt té xuống đất.

Dương lão phu nhân nhìn bộ dáng kia của bà ta, khinh miệt cười cười: “Quý phi nương nương, ngươi gọi ta là vào cung chỉ vì chuyện con sâu này, ta còn phải nói cho ngươi rõ ràng. Sâu này coi như mới mẻ, mới chết không bao lâu, cũng không thể tính trên đầu Hoa Dương xuân, nếu là ngươi phái người đi chê danh tiếng Hoa Dương xuân, làm hại Trà Trang Thúy Diệp không thể làm ăn, ta đây lại sẽ không để yên cho ngươi.”

“Cái gì? Lại còn muốn chê Hoa Dương xuân? Đây chính là cống trà trẫm bổ nhiệm!” Hứa Triệu Ninh vỗ thành ghế một cái đứng lên: “Quả thực đáng ghét! Trẫm phạt ngươi đi Trà Trang Thúy Diệp mua một vạn lượng bạc lá trà về, lấy làm đền bù!”

Vinh quý phi đã ngã xuống đất ngất đi, Đại cung nữ và thái giám tổng quản bên người bà quỳ lạy như máy: “Hoàng thượng, sau khi nương nương tỉnh lại, tụi nô tỳ nhất định sẽ báo cho nương nương biết chuyện này.”

Nhìn bóng Hoàng thượng và Dương lão phu nhân rời đi, một đám cung nữ thái giám lay tỉnh Vinh quý phi: “Quý phi nương nương, quý phi nương nương, Hoàng thượng đã đi rồi.”

Vinh quý phi khoan thai tỉnh dậy, thở thật dài một cái: “Ai, lòng của hoàng thượng... Thật là ác.”

Lưu Phúc Toàn đứng một bên, nặng nề ho khan một tiếng, lúc này Vinh quý phi mới nhấc mắt thấy hắn đứng đó, toàn thân run như một chiếc lá trong gió thu: “Công công, công công, Bổn cung...”

Lưu Phúc Toàn thở dài một cái, đưa mặt tới: “Nương nương, sao ngươi phải khổ vậy chứ, vì sao phải làm khó Dương lão phu nhân? Thua thiệt còn không phải bản thân sao? Được giáo huấn này, sau này cũng nên biết chuyện đi.”

Vinh quý phi này nghĩ hay thật, trong giờ phút quan trọng này đi đối nghịch Dương lão phu nhân, đây chính là đưa ngai vàng hoàng hậu tới mông người ta! Lưu Phúc Toàn thương hại liếc mắt nhìn Vinh quý phi, vị Đại tiểu thư xuất thân phủ Tiêu Quốc công này, xưa nay không biết giấu tài trong hoàng cung, ngày xưa đã có phần bất kính với Hoàng hậu nương nương, sau khi thành quý phi lại càng vênh váo nghênh ngang.

Xuất thân là một điều kiện, nhưng không phải xuất thân tốt là có thể thành trợ lực, quan trọng nhất, còn không phải cần tự mình biết tình thức thời sao? Làm xằng làm bậy như Vinh quý phi như vậy, đom đóm mà muốn ganh đua với trăng sáng, có buồn cười không?

Dương lão phu nhân là người nào chẳng lẽ trong long bà không hiểu? Cho dù bây giờ tuổi Dương lão phu nhân đã đã hơn năm mươi, nhưng trong lòng ở Hoàng thượng, bà vẫn là bà năm đó như cũ.

Càng không chiếm được, lại càng là tốt.

Đạo lý này, Vinh quý phi nên hiểu rõ mới được, Lưu Phúc Toàn thương hại nhìn Vinh quý phi, giọng the thé nói: “Quý phi nương nương, xin ngài hãy cầm một vạn lượng bạc đi Trà Trang Thúy Diệp mua trà.”

“Một vạn lượng bạc...” Vinh quý phi thét lên: “Ta vì sao phải mua một vạn lượng bạc lá trà?”

“Cái này chúng ta cũng không biết, nếu quý phi nương nương có nghi vấn, vậy cứ đi hỏi Hoàng thượng thôi, đây là ý của hoàng thượng.” Lưu Phúc Toàn hơi cười: “Nương nương, ngài nên nghĩ thông suốt đi, Hoàng thượng còn chưa mở miệng muốn mười vạn lượng, đã là long ân cuồn cuộn rồi.”

Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân nói chuyện trong cung, bỗng nhiên bên một ma ma quản sự chạy từ ngoài vào: “Lão phu nhân, Lạc tiểu thư, quản sự trông coi Trà Trang Thúy Diệp tới, nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”

“Truyền vào.” Dương lão phu nhân giơ tay lên một cái, hơi nở nụ cười: “Ta đoán chừng người Trầm Hương cung đến.”

“Không có chuyện gì chứ?” Tương Nghi nghe nói người Trầm Hương cung đến, hơi khẩn trương, mặc dù vừa nãy Dương lão phu nhân chỉ hời hợt nói không có chuyện gì, nhưng cũng không nói cho nàng hôm nay kết quả trong cung bị tức vì chuyện gì, việc này làm cho Tương Nghi cảm thấy không nắm chắc, nếu Dương gia vì thay nàng mở Trà Trang Thúy Diệp này mà đắc tội người, vậy thì thật là tội lỗi của nàng.

“Không việc gì không việc gì, con ngồi yên là được.” Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi đứng ngồi không yên, cười một cái, chỉ mấy chung trà bày một bên: “Con uống trà trước, an ủi.”

Quản sự từ bên ngoài bước nhanh vào, nửa khom người, cung cung kính kính hỏi “Lão phu nhân, quản sự Trầm Hương cung mang bạc tới, nói muốn mua một vạn lượng bạc lá trà, tiểu nhân không dám tự tiện làm chủ, đặc biệt tới hỏi lão phu nhân và Lạc tiểu thư trước.”

Một vạn lượng bạc lá trà, đó là mua đi một góc kho Trà Trang Thúy Diệp, hơn nữa công công kia không nói muốn mua trà gì, hắn cũng không dám tùy tiện bán lá trà, chỉ có thể tới hỏi Dương lão phu nhân, xin bà quyết định.

“Cái gì? Mua một vạn lượng bạc lá trà?” Tương Nghi cả kinh mở to hai mắt, không phải trong cung có người đặt bẫy, muốn chỉnh Dương lão phu nhân? Thế nào bỗng nhiên đổi chiều gió, lại còn chạy đến Trà Trang Thúy Diệp mua trà.

“Nếu là người Trầm Hương cung đến mua, tự nhiên không nên khách khí, chỉ cần nâng cao giá lên mà bán.” Dương lão phu nhân cười với Tương Nghi: “Tương Nghi, con nên có một căn cơ, dạng lá trà kia đưa bao nhiêu hàng vào kinh? Trước xem hôm qua bán bao nhiêu, cái nào bán được, những cái bán tốt thì không thể cho trong cung, chọn đến lá trà bán không được, nâng gấp năm lần giá bán đi.”

Nếu Vinh quý phi muốn tìm phiền toái tới cho mình, vậy bà ta cũng nên nhận được bài học, một thù trả một thù, mình không cần nương tay.

Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân nói, mang Phương tẩu Liên Kiều đi Trà Trang Thúy Diệp, vẫn là vị công công đến mua Hoa Dương xuân hôm qua, Tương Nghi cười một tiếng với hắn: “Công công lại tới.”

Công công lau mồ hôi một cái, thi lễ, không kiêu căng như hôm qua: “Xin Đông gia bán một vạn lượng bạc lá trà cho nương nương chúng ta, nhân tiện cho một hóa đơn mua bán, không chừng Hoàng thượng vẫn chờ xem.”

Một vạn lượng bạc lá trà này, chẳng lẽ là hoàng thượng hạ chỉ ý? Tương Nghi có chút kinh ngạc, chỉ là vẫn gật đầu một cái: “Công công chờ một chút, ta đây cho người đi phòng kho chuyển lá trà ra.”

Cầm sổ sách hôm qua lật một cái, chọn ba loại bán lá trà không tốt nhất, lấy ba trăm lượng một cân bán ba trăm cân cho Trầm Hương cung. Lá trà không nặng, ba trăm cân đủ để chứa rồi một xe ngựa, công công kia đứng cạnh xe, hơi dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói nhiều, chắp tay với Tương Nghi: “Đa tạ Lạc tiểu thư, xin nói tốt vài câu về nương nương trước mặt Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân đại nhân đại lượng, nhất định có thể khoan thứ nương nương nhà chúng ta.”

Tương Nghi kinh ngạc nhìn mặt của tổng quản thái giám kia, thầm nghĩ trong lòng, sao Dương lão phu nhân có thể có danh tiếng như vậy? Kiếp trước ánh mắt mình thiển cận, tầm nhìn nhỏ, không nghe nói quá nhiều lời đồn đãi về Dương lão phu nhân, chỉ biết là Dương lão thái gia uy chấn tây bắc, là tướng tài một đời, nhân vật triều đình nể trọng, mà Dương lão phu nhân thiên tài kinh doanh, bạc Dương gia có nhiều đến mức dùng mấy đời cũng chưa hết.

Giờ nhìn lại, Dương lão phu nhân lợi hại hơn Dương lão phu nhân trong đồn đãi kia.

Cầm ngân phiếu một vạn lượng, Tương Nghi không khỏi than thở, người với người này chỉ một chữ duyên, nếu không phải năm đó mình động linh cơ, vững vàng ôm lấy bắp đùi Dương lão phu nhân, còn không biết giờ mình sẽ là quang cảnh thế nào, nếu tất cả đều tốt, vậy mình cũng nên dùng hết sức đi về phía trước, không nên phụ lòng Dương lão phu nhân tài bồi một phen.

Đêm hè tháng sáu ánh sang lưu chuyển, gió mát mùa hè từ từ phất qua bụi cỏ, hai bên đường mòn đá xanh đều là hoa quỳnh nở, trong phiến lá bích lục hẹp dài, cánh hoa trắng nõn dưới ánh trăng càng nổi bật, thơm tho mỹ lệ.

Tương Nghi đi từ từ trên đường mòn, đạp lên ánh trăng màu bạc, giống như đạp trong lòng của mình, bỗng nhiên có chút đau, cũng không dám đi thêm một bước nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.