Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 129: Chương 129: Tân hôn khó xử (13)




Lâm Ngọc lái xe tới nhà nghỉ dưỡng.

Mạch Tiểu Miên vừa mới vui vẻ ngồi trên xích đu ngắm biển thì nghe thấy có tiếng xe tới, còn tưởng rằng là Kiều Minh Húc về.

Không ngờ người xuống xe lại là Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc vừa nhìn thấy Mạch Tiểu Miên ngồi trên xích đu màu trắng liền căm tức.

Ban đầu vốn dĩ nơi này không có xích đu, là cô ta muốn không gian ở đây lãng mạn hơn nên mới có. Kiều Minh Húc cũng không nói hai lời, bảo người đưa xích đu màu trắng này tới.

Mỗi lần tới đây, cô ta sẽ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, anh thì ngồi trên ghế mây ở đằng kia để xử lý công việc.

Bây giờ Mạch Tiểu Miên lại chễm chệ ngồi trên đó khiến cô ta có cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm vậy.

“Cô xuống ngay!”

Cô ta tức giận vọt tới trước mặt Mạch Tiểu Miên, cáu kỉnh nói.

Mạch Tiểu Miên có hơi giật mình nhìn cô ta, không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tại sao?”

“Đây là xích đu của tôi, chỉ có tôi mới được ngồi!”

Lúc này Lâm Ngọc có đang rất muốn ném Mạch Tiểu Miên ra ngoài.

“Ồ.”

Mạch Tiểu Miên vừa nghe nói là xích đu của cô ta, cũng không nói thêm gì nữa, từ trên đó bước xuống, sau đó ngồi trên chiếc ghế mây đằng kia.

“Ghế này cô cũng không được ngồi!”

Lâm Ngọc tức giận nói.

“Chẳng lẽ cái ghế này cũng là của cô?”

“Là ghế của Minh Húc ngồi, anh ấy ghét nhất là người khác ngồi vào chỗ của mình!”

“Ồ.”

Mạch Tiểu Miên cũng không tranh cãi cùng cô ta làm gì, từ trên ghế đứng dậy, lê đôi chân bị thương đi chỗ khác. Chuẩn bị trở về phòng ngồi trên ghế số pha, bởi vì cô thực sự không biết nên đối mặt với Lâm Ngọc như thế nào.

Lâm Ngọc chặn cô lại, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói với cô: “Mạch Tiểu Miên, tôi biết chuyện kết hôn giả của cô và Minh Húc, anh ấy đã hứa với tôi, ba năm sau sẽ ly hôn với cô, sau đó kết hôn cùng tôi.”

“Ồ.”

Mạch Tiểu Miên vẫn chỉ đáp lại một chữ như vậy.

“Tôi cảnh cáo cô, Minh Húc là của tôi!”

Lâm Ngọc quả thật rất chán ghét thái độ lạnh nhạt này của Mạch Tiểu Miên.

“Ồ.”

Mạch Tiểu Miên đáp.

“Cô là người câm sao? Chỉ biết trả lời lại một chữ này?”

Lâm Ngọc như phát điên lên khi bị phớt lờ.

“Ồ.”

Mạch Tiểu Miên ngước mắt nhìn cô ta, nói: “Nên nói cô đã nói hết rồi, cô còn muốn tôi nói gì nữa?”

“Tôi muốn cô đảm bảo, cô sẽ không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào với Minh Húc cả.”

“Ồ ha ha.”

Mạch Tiểu Miên cười lên, nói: “Tại sao tôi phải đồng ý với cô? Cô là gì của tôi cơ chứ?”

“Mạch Tiểu Miên, cô đừng vô sỉ như vậy. Vốn dĩ tôi cùng Minh Húc yêu nhau nhiều năm như thế, đương nhiên có thể thuận lý thành chương mà kết hôn. Kết quả cô lại xuất hiện chen chân vào, làm người thứ ba, để cho tôi cùng Kiều Minh Húc chia lìa ba năm. Cô còn có lương tâm không vậy?”

Lâm Ngọc chất vấn.

Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, không nói gì cả, đi lướt qua bên người cô ta. Cô cũng không ngồi vào ghế sô pha mà trực tiếp đi lên lầu hai.

Lâm Ngọc tiếp tục đuổi theo, thấy cô ngồi trên giường, càng thêm tức giận, lấy tay kéo cô, nói: “Mạch Tiểu Miên, đây là giường của tôi! Cô xuống ngay cho tôi!”

Mạch Tiểu Miên bất động nhìn cô ta, nói: “Kia là xích đu của cô, tôi có thể hiểu. Còn cái giường này, cô có lý do gì mà nói đó là của cô?”

“Đây là giường mà tôi và Minh Húc đã ngủ chung với nhau nên dĩ nhiên là của tôi!”

“Ồ, xin lỗi nhé, tối hôm qua tôi cũng ngủ ở đây. Hơn nữa, trên phương diện pháp luật mà nói, tôi được xem như là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, mà cô, là người lạ tự ý xông vào nhà của người khác thôi.”

Mạch Tiểu Miên vừa nghe cô ta nói đã cùng Kiều Minh Húc ngủ ở chỗ này, trong lòng cực kỳ không thoải mái, không nhịn được mà giễu cợt nói.

“Nữ chủ nhân? Cô xứng sao? Cô chỉ là một đối tượng kết hôn giả thôi!”

Lâm Ngọc tức giận nói.

“Có muốn tôi cho cô xem giấy hôn thú của mình không?”

Mạch Tiểu Miên cũng tức lên nói.

“Cô…”

Lâm Ngọc nhất thời cứng họng.

Không sai, Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên đã đăng ký kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói, là vợ chồng hợp pháp.

Cô cũng đúng thật là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

“Lâm tiểu thư, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, mời cô đi mau, sau đó thuận tiện giúp tôi đóng cửa lại.”

Mạch Tiểu Miên không muốn dây dưa tiếp tục cùng Lâm Ngọc thêm nữa.

Dĩ nhiên từ góc độ nào đó mà nói, cô cũng xem như là thiếu nợ Lâm Ngọc.

Nếu như không phải cô cứu Kiều Thanh, được Kiều Thanh nhìn trúng. Nếu như không phải cô kết hôn với Kiều Minh Húc, hai người bọn họ hẳn là có thể thuận theo tự nhiên mà đi chung với nhau.

Nhưng mà, những chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Cô vốn không muốn lấy chồng, nhưng nhà họ Kiều lại đưa cô vào thế khó, nên cô chỉ có thể theo.

“Mạch Tiểu Miên, tôi hỏi cô, ngày hôm qua Minh Húc có ngủ cùng cô ở chỗ này không!”

Lâm Ngọc thấy trên giường chỉ có một cái mền, lập tức truy hỏi.

“Không có, anh ấy ngủ trên ghế sô pha, cô cứ yên tâm đi!”

Mạch Tiểu Miên tức giận nói.

Nghe thấy lời này của cô, Lâm Ngọc mới hơi yên lòng lại. Sau đó lại dùng dáng vẻ kẻ thắng cuộc nói với Mạch Tiểu Miên: “Mạch Tiểu Miên à, cho dù cô có phí hết tâm tư, Minh Húc cũng sẽ không đến gần cô chút nào đâu. Anh ấy chỉ thích ôm tôi ngủ thôi, sẽ không chạm vào cô đâu.”

Lời này khiến cho đáy lòng của Mạch Tiểu Miên trầm xuống, không khỏi nói: “Đây là chuyện riêng tư của hai người, không cần cô phải ở trước mặt khoe khoang với tôi. Tôi cũng không có hứng thú với anh ấy.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Lâm Ngọc dùng vẻ mặt chán ghét nhìn cô, nói: “Loại pháp y cả người ám mùi thi thể như cô ấy à, Minh Húc tuyệt đối sẽ không bao giờ đến gần cô!”

Môi của Mạch Tiểu Miên hơi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Cô không để tâm tới Lâm Ngọc kia nữa, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mục đích của Lâm Ngọc đã đạt được, lo Kiều Minh Húc sẽ trở lại nên cũng chỉ lái xe rời đi.

Cô ta vừa đi không lâu, Kiều Minh Húc cũng trở về.

Tiến vào phòng khách, không thấy Mạch Tiểu Miên đâu nên anh lên lầu tìm. Nhìn thấy cô ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mái tóc ngắn mượt mà, cổ thon dài, thân người gầy thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình…

Bóng lưng của cô dường như mang theo một cảm giác tịch mịch, chạm vào chỗ mềm mại nhất trong trái tim anh.

Trong đầu Mạch Tiểu Miên lúc này, lại bất giác nhớ tới Trình Bắc Thiên.

Lúc hai người còn ở bên nhau, bọn cô rất thích đi dạo bờ biển, cùng nhau nắm tay vui vẻ chạy vờn sóng biển, cùng nhau nằm phơi nắng trên bờ cát trắng, dùng hai chiếc ống hút uống chung một trái dừa…

“Tiểu Miên, đợi anh có tiền, anh nhất định sẽ mua một căn nhà nhỏ gần bờ biển. Chúng ta sẽ cùng nhau ở đó, nhìn những đứa trẻ của chúng ta vui vẻ lăn lộn trên bãi biển…”

Khi đó, Trình Bắc Thiên đã nói vậy.

Mạch Tiểu Miên cũng tràn đầy mong đợi đáo: “Chúng ta sẽ nuôi hai đứa bé, một đứa con trai, một đứa con gái, còn có một chú chó, một chú mèo, thêm vài con thỏ…”

“Ừ, lúc đó chúng ta nhất định là một gia đình hạnh phúc nhất…”



Nhớ lại những chuyện này, trái tim Mạch Tiểu Miên giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy, nước mắt đè nén rất nhiều năm cứ như thế tuôn ra, giống như những viên ngọc trong suốt vậy, mãnh liệt rơi xuống.

“Này.”

Kiều Minh Húc thấy bả vai của cô phập phồng, dáng vẻ như muốn khóc, bèn ở sau lưng gọi một tiếng.

Mạch Tiểu Miên nghe thấy, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy nước mắt của mình, bèn không nhúc nhích. Vờ đi làm như không nghe thấy, chỉ hy vọng anh tự thấy không thú vị sau đó rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.