Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 122: Chương 122: Tân hôn khó xử (6)




Chỉ thấy Lâm Ngọc ôm thật chặt tấm chăn, cả người co rúc lại, trên gương mặt hốc hác rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Những giọt nước mắt này làm trái tim anh như tan ra, càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Anh đi đến bên mép giường, vươn tay nắm lấy tay cô ta vốn đã đặt bên ngoài chăn bông.

Lâm Ngọc nhanh chóng thu tay lại vào trong chăn, không để cho anh nắm lấy.

"Ngọc Ngọc, thực xin lỗi."

Giọng điệu của Kiều Minh Húc vừa nhẹ nhàng vừa áy náy.

Lâm Ngọc không lên tiếng đáp lại, nhưng cố gắng để cho nước mắt của mình rơi ra nhiều hơn.

Từ tối hôm qua đến giờ anh gọi cả chục cuộc điện thoại, bây giờ lại vội vã chạy tới trong tuần trăng mật, muốn giải thích cho cô ta. Cô ta biết, anh vẫn quan tâm tới cô ta.

từ nhà nghỉ mới cưới của cô, cố gắng cho mình một lời giải thích, cô biết rằng anh vẫn quan tâm đến cô.

"Ngọc Ngọc, đợi anh ba năm, được không?"

Kiều Minh Húc vươn tay sờ tóc Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc giơ tay lên, đẩy bàn tay anh ra, vẻ mặt đầy giận dỗi cùng ủy khuất.

"Ngọc Ngọc."

Kiều Minh Húc tiếp tục gọi tên cô ta.

Lâm Ngọc mở đôi mắt ngấn lệ ra, khóc nói: "Kiều Minh Húc, anh đừng gọi tên của tôi nữa, tôi không còn là Ngọc Ngọc của anh nữa. Tôi cũng sẽ không nghe lời của anh, chờ đợi anh nữa. Ngày mai tôi sẽ đi New York, tìm James và kết hôn với anh ấy!"

James là một người theo đuổi Lâm Ngọc, vừa đẹp trai, cũng có gia tài nhất định.

Sắc mặt của Kiều Minh Húc hơi tối sầm lại, thấp giọng gầm nhẹ: "Không được!"

"Tại sao không? Bây giờ anh đã kết hôn rồi, tôi cũng có quyền đi kết hôn với người khác!"

Lâm Ngọc nói xong, lại khóc oà lên một tiếng, gục mặt trong chăn khóc, nói: "Kiều Minh Húc, tôi đã một lòng một dạ yêu anh nhiều năm như vậy, chỉ muốn làm cô dâu của anh, cũng tin vào lời hứa sẽ cưới tôi của anh. Thế mà hiện tại anh lại lừa tôi, cưới người khác, anh muốn tôi sống sao đây? Tôi yêu anh như vậy mà, hu hu..."

Nghe cô ta khóc, trái tim Kiều Minh Húc như bị vò lại thành một nắm.

Anh không thể giấu giếm chân tướng để cô ấy thương tâm được nữa.

"Ngọc Ngọc, em nghe anh nói đã, tôi cùng với cô ấy là kết hôn giả."

Kiều Minh Húc xoa đầu cô ta, bất đắc dĩ nói: "Nếu như anh không kết hôn với cô ấy, ông nội sẽ không giao quyền thừa kế Kiều Thị cho anh. Nhưng em yên tâm, anh đã ký thỏa thuận ly hôn với cô ấy vào ba năm sau rồi. Đến lúc đó, sau khi đã lấy được quyền thừa kế vào trong tay mình, ông nội cũng không thể làm gì nữa."

Nghe vậy, Lâm Ngọc lập tức từ trong chăn ngẩng mặt lên, hơi kinh ngạc vui mừng hỏi: "Thật sao?"

Kiều Minh Húc gật đầu, nói: "Là thật, đó là lý do tại sao anh muốn em ở Provence đợi anh ba năm."

"Nhưng mà..."

Lâm Ngọc nghĩ đến Mạch Tiểu Miên, trong lòng lại cảm thấy bất an.

Phụ nữ đều rất nhạy cảm, dễ dàng nắm bắt được sự biến hóa của tình yêu.

"Không có nhưng gì cả, Ngọc Ngọc à."

Kiều Minh Húc nhìn cô ta, ánh mắt kiên định nói.

"Vậy thì anh thề đi, ba năm sau, anh sẽ ly hôn với cô ấy và kết hôn với em."

Lâm Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: "Không được, em cũng phải cùng anh ký một thỏa thuận, ba năm sau sẽ ly hôn với cô ấy, kết hôn với em. Như vậy em mới có thể an tâm được."

"Ngọc Ngọc, giữa chúng ta không cần như thứ này."

"Em cần!"

Lâm Ngọc kéo tủ đầu giường, từ trong đó lấy giấy bút ra, nói: "Em muốn lời hứa của anh ngay bây giờ!"

Kiều Minh Húc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô ta, ánh mắt vừa bất an vừa sợ hãi, liền cầm bút lên viết trên đó.

"Sau ba năm, tôi sẽ ly hôn với Mạch Tiểu Miên, lấy Lâm Ngọc làm vợ, lấy đây làm bằng chứng, không bao giờ đổi ý!"

Kiều Minh Húc viết trên giấy trắng, sau đó ký tên xuống.

Lâm Ngọc cầm lấy tờ giấy trắng mực đen đó, cẩn thận nhìn kỹ, vừa cười vừa khóc nhào vào trong ngực của Kiều Minh Húc. Đôi mắt ngập nước níu lấy áo sơ mi trên ngực anh, nói: "Minh Húc, em yêu anh, rất yêu anh. Không có anh, em như cảm thấy cả thế giới sụp đổ vậy. Anh đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em, được không?"

Kiều Minh Húc ôm bả vai cô ta, nặng nề "Ừ" một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.