Nữ Phụ Xuyên Không Nghịch Chuyển Tình Thế

Chương 2: Chương 2: Quyết ý thay đổi




Vừa bước xuống phòng ăn, Bạch Thuần Hy nhìn khung cảnh cả nhà ngồi ăn sáng cùng nhau làm cô cảm thấy lòng mình ấm lạ. Cô Chỉ sợ đây là ảo giác, chỉ sợ chỉ cần cô chớp mắt một cái thì hình ảnh trước mắt sẽ tan biến đi.

Bạch Thuần Hy hít sâu, dùng sức định thần lại, cô cất tiếng chào kèm theo một nụ cười tươi tắn:

“Ba, mẹ, anh hai chào buổi sáng!”

Cha Bạch ngước lên nhìn theo âm thanh của giọng nói kia. Bạch Thừa Hiên quay đầu lại, còn Mẹ Bạch thì nhìn cô mỉm cười dịu dàng.

Cũng từng biết sơ qua nhà họ Bạch tuấnnam mỹ nữ nhưng đến mức này vẫn làm cô than thở không thôi. Lão cha đã gần 50 mà vẫn không bị dấu hiệu thời gian bào mòn nhan sắc, mà có thêm 1 phần khí chất thành thục của nam tử hán lại có một nét phong tình riêng. Mẹ Bạch thì mang nét đẹp dịu dàng mềm mại nhưng không kém phần rực rỡ dù đã ngoài 40.

Bạch Thừa Hiên và Bạch Thuần Hy thì khỏi phải bàn vì Gen nhà họ Bạch rất tốt, di truyền cho con gái lẫn con trai nét đẹp thuỷ chung của cả cha lẫn mẹ Bạch...

Hôm nay ba người nhà họ Bạch thấy lạ vì cô tiểu thư nhà này bỗng dưng ngoan đột xuất. Họ nhìn cô với một ánh mắt tìm tòi và nghi hoặc.

Con bé này hôm nay khác thế?

Bạch Thuần Hy liếc nhìn biểu hiện và ánh mắt của ba người, dùng đầu ngón chân cũng hiểu họ đang nghĩ gì mà cô thì chỉ có thể âm thầm thở dài...

Không sao! Bất quá từ từ họ sẽ thích ứng với cô thôi.

“Đến đây ăn sáng đi con, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”

Bạch Thuần Hy vừa dặn lòng mình như vậy thì Mẹ Bạch lên tiếng. Cha Bạch cũng cười từ ái nhìn cô, ánh mắt vô cùng bao dung. Thay đổi nhanh chóng này cũng không có gì không hợp lí, người làm cha mẹ luôn luôn không thể ghét bỏ con cái mình được. Huống chi cô thay đổi là theo hướng tích cực đó nha!

“Ái chà Tiểu Hy khi nào thì trở nên dịu dàng ngoan hiền như vậy thế? Hôm nay em uống nhầm thuốc à?”

Bạch Thừa Hiên đẩy nhẹ gọng kính lên hỏi với vẻ mặt đáng đánh đòn.

Khoé môi Bạch Thuần Hy khẽ run... Cô nhớ trong nguyên tác anh trai này của cô là một người khá nghiêm túc. Chứ nào có phải bộ dáng đáng đánh như thế này.

Theo cô biết lúc cô bị đám nam chính hành hạ cho khổ sở thì anh là người chạy ngược chạy xui tìm mọi cách cứu cô ra nhưng lại không thành. Sau vì tan nhà nát cửa, cha mẹ mất em gái chết cũng không có chỗ chôn, anh uống rượu say rồi lao ra đường gặp tai nạn mà qua đời. Một cảm giác chua xót trong lồng ngực làm cô thấy nghèn nghẹn:

“Anh hai em như thế này anh không thích sao? Hay anh thích em làm cô em gái đanh đá nhưng lúc trước? Hử̉m?”

“À thôi, anh thấy Tiểu Hy như hôm nay là đáng yêu nhất.”

Đùa à? Giống lúc trước chắc anh sống không thọ quá. Trêu chó chọc mèo, quậy phá liên miên chỉ toàn bắt người anh đáng thương này đi dọn dẹp tàn cuộc.

“Tiểu Hy cũng 15 tuổi rồi nên như thế...”

Cha Bạch gật đầu nói nhỏ... Vừa ăn xong, Bạch Thuần Hy nghiêm túc lên tiếng trước:

“Cha mẹ, anh hai, con có chuyện muốn nói với mọi người.”

“Vậy ra phòng khách đi.” Cha Bạch bảo.

Ra đến phòng khách ai cũng im lặng nhìn cô. Rất ít khi cô ở nhà nói gì đến ngồi cùng một chỗ nói chuyện như thế này. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc bắt đầu nói:

“Cha mẹ, anh hai! Tiểu Hy suy nghĩ rồi! Không thể sống buông thả mãi được. Từ hôm nay con sẽ cố gắng thay đổi, cố gắng học tập để sau này còn phụ cha và anh để mẹ không phải lo lắng cho con nữa. Cũng đã đến lúc con tự mình trưởng thành rồi.”

Cô ngưng một chút rồi nói tiếp

“Con sẽ không để mọi người thất vọng vì con. Con muốn đi du học!”

Mẹ Bạch giật mình, Cha Bạch cau mày còn Bạch ca thì nhìn cô với vẽ mặt suy tư. Mẹ Bạch vừa mừng vì con gái yêu cuối cùng cũng hiểu chuyện nhưng chưa mừng bao lâu lại nghe cô nói muốn đi du học... Mẹ Bạch hỏi:

“Con muốn đi du học có thật không?”

“Em phải suy nghĩ kỹ đi du học chỉ một mình em không ai chăm sóc...”

“Được!”Cha Bạch quả quyết một câu.

“Nhưng nếu con học không xong, nửa sống nửa chín đòi về hoặc giữa chừng bỏ bê học hành lo ăn chơi thì một đồng cha cũng không gởi cho con”

Cha Bạch nghiêm túc nói.

“Con sẽ làm được!”

Trong đôi mắt to tròn còn mang nét trẻ con của cô loé lên tia kiên định. Biết tính cô trước nay muốn làm gì sẽ làm đến cùng nên cả nhà cũng không ngăn cản nữa. Thay đổi như vậy cũng thật tốt. Đúng không?

“Nhưng trước tiên con nhờ mẹ gọi người thay hết đồ và màu sơn trang trí trong phòng con. Con muốn sơn phòng màu vàng nhạt đồ trang trí thì tuỳ mẹ chọn. Mẹ mua dùm con một ít quần áo mới nhé. Tự dưng bây giờ con không tài nào mặc được đống quần áo trong tủ kia.”

Nhớ đến đống quần áo cô không khỏi cảm thấy rùng mình... Còn mẹ Bạch thì mừng rỡ nhìn cô, đối với cái “gu thẩm mỹ” khác người của cô làm bà đau đầu không thôi, bà nói:

“Được mẹ sẽ thay con làm. Chút nữa mẹ sẽ gọi đến mấy cửa hàng quần áo bảo họ mang đồ đến. Con muốn kiểu dáng như thế nào?”

“Kiểu dáng tuỳ mẹ chọn nhé. Con tin mắt thẩm mỹ của mẹ con là nhất...”

Cô ôm lấy cánh tay của mẹ mà làm nũng. Cảm giác được làm nũng, được bảo bọc che chở thật là tốt... Khoé môi cô cong lên một nụ cười hoàn mỹ. Thầm thề trong lòng sẽ bảo vệ gia đình này mãi mãi. Mẹ Bạch nhìn con đầy yêu thương, tay bà vuốt dọc theo mái tóc dài của con gái:

“Con bé này hôm nay cũng biết làm nũng với mẹ cơ đấy!!!”

Cô cười híp mắt đầu dụi dụi vào ngực bà, mũi hít thật sâu mang theo hương thơm ngọt ngào của mẹ vẽ mặt tràn đầy thoả mãn. Cô quăng hết cái gì mà nam chính nữ chính nữ phụ ra sau đầu. Lúc tận hưởng thì cứ tận hưởng.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.