Nữ Quan Vận Sự

Chương 172: Chương 172: Chương 170: Chuyện tốt bị quấy nhiễu




Khuôn mặt đẹp đẽ của Minh Tiểu Hạc thêm vài phần ma mị dưới ánh trăng, dục long dưới thân kêu gào, cách lớp y bào chọc vào đùi trong của Cố Khinh Âm. Còn lưỡi hắn chậm rãi lướt qua lướt lại, liếm nhẹ vào nụ hoa của nàng.

“A...” Thân thể Cố Khinh Âm run bắn, trong đầu như có một tia sáng trắng lóe lên, cắt đứt một tia lý trí cuối cùng.

Minh Tiểu Hạc cảm thấy đêm nay mình hơi không khống chế được. Hắn vạn lần không nghĩ dục niệm với Cố Khinh Âm lại mãnh liệt đến mức này. Mỗi tấc da thịt, mỗi tiếng rên rỉ của nàng đều có thể kích thích dục vọng nằm sâu trong thân thể hắn. Hắn cúi đầu, mút lấy quả anh đào mê người, để mái tóc đen rối tung phủ lên thân thể mềm mại trần trụi của nàng.

Cố Khinh Âm cắn chặt môi, trong bóng đêm, tất cả giác quan đều trở nên vô cùng mẫn cảm. Chỉ thay đổi nhiệt độ, thêm một chút dụ hoặc đã khiến cảm nhận của nàng được phóng đại lên vô cùng. Đầu lưỡi của nam tử di động trên da thịt, khiến thân thể của nàng bắt đầu lắc lư, dần dần cuồng loạn, cho đến khi có ánh trăng đột nhiên ánh vào mi mắt.

Nàng mất một lát sững sờ ngẩn ngơ, sau đó giật mạnh sợi dây gấm xuống, ánh mắt mê man. Thì ra, lừa mình dối người không phải là chuyện dễ.

Đầu óc nàng đã tỉnh táo vài phần, nhưng thân thể vẫn chẳng chút sức lực, nàng dùng toàn lực đá thẳng vào bụng của nam tử trước mặt. Nghe được tiếng kêu đau đớn, nàng lạnh nhạt nói: “Buông ra!”

Minh Tiểu Hạc đang chìm trong cảnh đẹp, sao có thể ngờ rằng Cố Khinh Âm đã tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đã chống người ngồi dậy, hai mắt thất thần nhìn mình.

Hai thị vệ đứng đợi ngoài bìa rừng khoảng một nén nhang vẫn không thấy Cố Khinh Âm đi ra. Trong lòng họ hơi bất an, cộng thêm thỉnh thoảng trong rừng vang lên một vài âm thanh hỗn loạn hòa cùng tiếng gió thổi mạnh khiến nỗi bất an ấy càng khuếch đại.

Tên thị vệ thấp hơn nhìn vào rừng, nói: “Hình như lúc nãy tôi nhìn thấy một bóng đen đi vào trong đó, chúng ta vào xem thử đi?”

Tên thị vệ cao hơn hơi trầm ngâm, trả lời: “Chi bằng cậu đi bẩm báo tướng gia trước, nghe ngài ấy an bài.”

Hai người đang nói chuyện thì thấy xa xa có hai nam tử cao to đi tới. Tên thị vệ cao hơn chạy tới, cung kính nói: “Ty chức thỉnh an tướng gia, đại tướng quân.”

Hàn Cẩm Khanh đang tranh luận với Ngụy Lãnh Nghiêu về binh quyền ở các Châu phủ. Lúc chỉ thấy có hai tên thị vệ, hắn nhíu mày, hỏi: “Việc ta giao cho các ngươi làm đến đâu rồi?” Làn gió đêm thổi bay góc áo bào màu tím nhạt của hắn.

Thị vệ đó nào dám nhìn thẳng vào Hàn Cẩm Khanh, vội cúi đầu, nói: “Vừa rồi Cố đại nhân đi một mình vào trong rừng, bảo ty chức đứng ngoài đây chờ, ty chức không dám không theo, nhưng lại thấy không ổn, đang định đến bẩm báo tướng gia.”

“Nàng đi vào rừng một mình?” Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, con ngươi như ngọc đen sâu không thấy đáy, “Từ lúc nào các ngươi dám tự tiện sửa lại mệnh lệnh của bản tướng? !”

Hai tên thị vệ lập tức quỳ xuống, kính sợ nói: “Tướng gia tha lỗi, là, là ty chức làm việc không tốt, ty chức sẽ vào trong xem xét tình hình của Cố đại nhân.”

Hàn Cẩm Khanh vẫy tay cho bọn họ đi, quay đầu bắt gặp đôi mắt u lam lạnh lẽo như sương giá của Ngụy Lãnh Nghiêu. Hắn cong môi, nhướng mày nói: “Ngụy tướng quân lo lắng sao?”

Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn cánh rừng tối đen, trầm giọng nói: “Không còn sớm nữa, ta cáo từ trước.” Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Hàn Cẩm Khanh dõi theo bóng dáng Ngụy Lãnh Nghiêu một hồi, xoay người bước nhanh vào trong rừng.

Trong rừng, Minh Tiểu Hạc khiếp sợ lùi lại nửa bước, mái tóc đen rũ tung vì không có dây cột tóc, che gần hết khuôn mặt hắn. Trong lòng hắn cố trấn định vài phần, đang do dự xem có nên ấn Cố Khinh Âm xuống tiếp tục chuyện còn dang dở, hay là cứ vậy rời đi. Chợt nghe thấy tiếng cành lá xao động cực nhỏ, trong lòng hắn rùng mình, lập tức đứng thẳng lên, chạy nhanh ra khỏi cái đình nhỏ, nấp sau một thân cây to.

Cố Khinh Âm chưa kịp phản ứng với thay đổi đột ngột, thấy ngoài đình có hai người đang quỳ, cùng nói: “Ty chức đến chậm, khiến Cố đại nhân bị sợ hãi.”

“Bản quan không sao, các ngươi đừng lại đây.” Cố Khinh Âm không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc áo lại, nhưng hai tay run lên không ngừng, áo bào lại quá phức tạp nên mặc mãi không xong.

Trong lúc nàng còn đang bối rối, một giọng nói lười biếng quen thuộc truyền đến: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.