Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 67: Chương 67: Tình cảm ám muội (Hai)




Người đàn ông trung niên nhất thời không hiểu được lời của Phượng Như Ảnh, cứ ngơ ngác nhìn anh.

“Tôi hỏi là có phụ nữ ở trên thuyền này hay không?” Phượng Như Ảnh hỏi lại lần nữa. Lần này giọng nói có chút tức giận và bực mình, làm cho người đàn ông trung niên giật mình, đột nhiên hiểu ra được.

Sau đó dùng tay lắc lắc ý chỉ không có, vừa lắc tay vừa nói: “Không có, không có, tuyệt đối không có.”

“Ông sợ cái gì, tôi cũng đâu có làm gì ông?” Thấy bộ dạng sợ sệt của người đàn ông, Phượng Như Ảnh nổi cáu, bất chợt đưa tay nắm lấy cổ áo của ông ta, hỏi lại lần nữa “Thật sự không có?”

Khuôn mặt người đàn ông thảm thiết, nhìn Phượng Như Ảnh. Mặc dù tạm thời ông không biết thân phận của Phượng Như Ảnh là gì, nhưng có thể lấy ra vật đó thì nhất định là cấp cao trong môn phái, vừa nghe lời của đối phương hỏi như vậy, cho nên ông lầm tưởng là Phượng Như Ảnh sẽ làm gì mình.

“Không có, thật sự không có.” Mặc dù ông rất sợ, nhưng vẫn cứ nghiêm túc trả lời lại một cách chắc chắn. Nói đùa sao, trên thuyền này thật sự không có phụ nữ, kể từ lúc em gái của ông lên bờ để làm việc, không chỉ vậy mà còn đón cha mẹ ông theo, em gái ông cũng hiếm khi trở lại, có thể nói hàng năm chỉ có một mình ông ở trên thuyền này.

Đừng nói là phụ nữ, ngay cả ma nữ cũng không có.

“Quần áo này ở đâu ra?” Mắt Phượng Như Ảnh nhìn chằm chằm bộ quần áo trên tay người đàn ông, cũng không tin tưởng lời nói của đối phương. Anh cảm thấy có quần áo phụ nữ, ít nhất cũng sẽ có phụ nữ mới đúng.

“Đó là của em gái tôi để lại, em ấy làm việc ở trên bờ, rất ít khi trở lại.” Người đàn ông vội vàng giải thích, rất sợ là giải thích chậm, Phượng Như Ảnh sẽ xử lý ông.

“À.” Phượng Như Ảnh vừa nghe đối phương giải thích, tin lời của ông ta, nhưng cũng hơi thất vọng, sau đó nhận lấy quần áo trên tay ông ta, rồi xoay người vào phòng tắm.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn Mộc Vân Phong mắt khép hờ tựa người vào bồn tắm, hạ quyết tâm bước tới, nhẹ nhàng giúp cô cởi quần áo ra.

Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng đưa tay đến trước mặt Mộc Vân Phong, nhắm mắt lại, từ từ cởi nút áo của cô, vừa cởi, tay vừa run rẩy. Nói thật là việc cởi quần áo của phụ nữ, lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu làm, không khỏi có chút khẩn trương. Mặc dù lúc này Mộc Vân Phong đã ngất đi rồi, cũng không biết tại sao Phượng Như Ảnh cứ có cảm giác giống như cô vẫn đang nhìn mình.

Nghĩ như vậy, vừa cởi nút áo của Mộc Vân Phong, mặt của Phượng Như Ảnh từ từ đỏ lên. Điều này làm cho tay anh càng thêm run rẩy, rõ ràng là một việc không thể đơn giản hơn nữa vậy mà cả buổi cũng chưa cởi ra được.

Một lúc sau, nút áo của Mộc Vân Phong căn bản là không nhiều lắm, vậy mà Phượng Như Ảnh lại mất cả nửa giờ để cởi. Cái này là một loại công việc hưởng thụ đối với người khác, nhưng trong mắt Phượng Như Ảnh lại thành một nhiệm vụ hành hạ anh.

Cảm thấy nước trong thùng tắm ngày càng lạnh, cuối cùng Phượng Như Ảnh khẽ cắn răng, mở hai mắt ra, đè xuống ý tưởng không nên có ở trong lòng, nhìn Mộc Vân Phong chìm trong nước rồi dựa vào cảm giác nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo của Mộc Vân Phong, cởi ra chiếc áo ngoài đã bị ướt đẫm.

Cởi được áo ngoài, hơn nửa người của Mộc Vân Phong lộ ra trước mặt Phượng Như Ảnh, làm cho anh không nhịn được hít vào một hơi. Chỉ thấy bờ vai của Mộc Vân Phong phơi bày ra bên ngoài, làn da trắng noãn như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật là một pho tượng hoàn mỹ.

Nhìn làn da xinh đẹp như ngọc, bụng dưới Phượng Như Ảnh trướng lên một trận, thân dưới có một thứ không khống chế được mà cứng lên. Nhìn vật trong quần mình đã dựng đứng lên, Phượng Như Ảnh dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Cô nàng này đúng là một tiểu yêu tinh, đặc biệt tới giày vò mình đây mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.