Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 419: Chương 419: Đột nhiên xuất hiện bé trai




“Ha hả. Một chức chủ tịch thương hội, có thể mang đến ích lợi cho tập đoàn Diệp thị các người bất quá chính là một ít mà thôi. Nhưng mà…… ích lợi tôi cho anh, chính là ước chừng kêu giá trị tập đoàn Diệp thị cao lên gấp ba lần!”

Diệp Triết Hạo quả thực không thể tin được, tờ hợp đồng trên tay anh vậy mà là quyền khống chế niêm yết cổ phần của công ty bốn nhà.

Mới bất quá thời gian ba năm mà thôi, Tuyết Vi vậy mà nắm giữ một tuyệt bút tài phú như vậy, thật sự không thể tưởng tượng……

“hả? Diệp tổng còn do dự sao? Không bằng như vậy đi. Tôi tự cho anh một hứa hẹn, vị trí chủ tịch thương hội này tôi chỉ ngồi một năm liền sẽ từ chức, đến lúc đó, Diệp tổng không chỉ tay cầm quyền niêm yết cổ phần của công ty bốn nhà, hơn nữa, còn có thể tiếp tục tranh cử chủ tịch, cớ sao mà không làm chứ?”

“Diệp tổng……” Lúc này, nữ bí thư bên cạnh Diệp Triết Hạo lộ ra mỉm cười khó nén, ý bảo anh mau chút đáp ứng.

Ngẫm lại, ích lợi phong phú như vậy, có ai có thể cự tuyệt chứ?

Nhưng ai biết……

Sắc mặt Diệp Triết Hạo trầm xuống, khép lại văn kiện trong tay, lạnh lùng đẩy đến Trước mặt Tuyết Vi: “Này đó, tôi không cần!” Thơ_Thơ_ddlqd

“hả?”

“tôi quyết định giúp cô lấy được vị trí chủ tịch thương hội vô điều kiện!!”

“Diệp tổng?!!” Tiểu bí thư đứng ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt không vui.

“Câm miệng cho tôi, cái này không phải chuyện để cô nói!!” Một tiếng gầm nhẹ rơi xuống, tiểu bí thư kia lập tức trở nên an phận xuống.

Giây tiếp theo……

Diệp Triết Hạo mưu phong vừa chuyển, ôn nhu nói: “Tuyết Vi, tôi sở dĩ có thành tựu hôm nay, hết thảy đều quy công cho cô ba năm trước đây viết lá thư kia cho tôi, nếu không phải lá thư kia, tôi không xác định, khi nào tôi mới có thể đi ra khỏi bóng đen tâm lý, nếu không phải cô công đạo một câu, khả năng đời này của tôi đều sẽ tự sa ngã đi xuống.”

“Coi như là Diệp Triết Hạo tôi trả lại cô một ân tình. Cô cần, tôi nhất định giúp rồi!

Nhưng……” Diệp Triết Hạo khó xử dừng một chút: “tôi vẫn là câu nói kia, chủ tịch thương hội không phải dễ làm như vậy. Cho dù có tôi làm người bảo đảm, cô cũng chưa chắc có thể ngồi lên vị trí này! Rốt cuộc…… lực ảnh hưởng của cô ở hoàng thành là số không!”

Dù cho, Diệp Triết Hạo không biết bây giờ Tuyết Vi rốt cuộc có bối cảnh thế nào;

Dù cho, anh cũng không biết Tuyết Vi làm sao lấy được quyền niêm yết cổ phần của công ty bốn nhà kia;

Chính là……

Chủ tịch thương hội cần chính là một thế lực chống lưng, cho dù Tuyết Vi có bản lĩnh, không có thế lực chống lưng cũng không thể trông cậy vào ai lấy được vị trí chủ tịch thương hội!

“Yên tâm đi, Triết Hạo, chỉ cần anh không tranh với tôi, tôi sẽ có biện pháp có được vị trí này. Đương nhiên……” Nói đến đây, Tuyết Vi giảo hoạt cười nói……

“Chúng ta nói việc nào ra việc đó, diệp tổng anh là thương nhân, cho dù tôi không hiểu kinh doanh thương mại, cũng biết ‘ ích lợi ’ giữa thương nhân. Tôi muốn vị trí này, chỉ là vì làm một chuyện, mà anh…… Lại có thể lợi dụng vị trí này làm ‘ rất nhiều chuyện ’, nói rõ chút, tôi là chủ tịch, anh chính là chủ tịch sau lưng! Ích lợi về anh, tới sau lưng tôi!” Thơ_Thơ_ddlqd

Dứt lời, Tuyết Vi ưu nhã đứng lên, lễ phép vươn tay: “Hy vọng về sau chúng ta ……‘ hợp tác vui vẻ ’, diệp tổng.”

“Ha hả, tôi đây chỉ có thể chúc Tuyết tổng cô đêm nay nhất cử đoạt giải nhất!” Nói xong, Diệp Triết Hạo mang theo bí thư cáo biệt cùng Tuyết Vi ……

Mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Ly Tiểu Tiểu trích rớt mắt kính trên mặt, chậm rãi ngồi xuống Trước mặt Tuyết Vi: “Chị Vi Vi, nhân duyên của chị thật tốt, chúng ta không tốn một phân tiền liền thu phục được Diệp Triết Hạo là đối thủ cạnh tranh, thật đúng là ngoài ý muốn.”

“A, nhân duyên? Ai…… Diệp Triết Hạo bút nợ này, tôi càng thiếu càng nhiều.”

Nhưng thật ra cô tình nguyện Diệp Triết Hạo có thể lấy tiền của mình, như vậy ít nhất mọi người đều không ai nợ ai.

Nhưng bây giờ ngược lại, cô vốn là thiếu Diệp Triết Hạo người ta một mệnh, bây giờ lại thiếu người ta một cái nhân tình lớn như vậy, về sau làm sao trả đây?

“Tiểu Tiểu, chúng ta cũng đi thôi.”

“A, đi đâu?”

“Đương nhiên là về nhà chuẩn bị, chuẩn bị, tham gia tiệc tối thương nghiệp đêm nay.”

“Tốt.” Nói xong, chị em hai người này liền một trước một sau đi đến cửa quán cà phê.

Nhưng đột nhiên……

‘ xoảng ’ một tiếng, tiếng một ly pha lê rơi xuống đất ràng buộc bước chân Tuyết Vi.

Cô ghé mắt nhìn lại…… Thơ_Thơ_ddlqd

Chỉ thấy, một bé trai khoảng ba, bốn tuổi kinh hoảng luống cuống từ trên ghế nhảy xuống, nôn nóng muốn đi nhặt lên mảnh kiếng vỡ trên mặt đất.

Thấy vậy……

Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, hai bước liền vọt tới trước mặt bé trai, một tay ôm bé lên: “Người bạn nhỏ, không cần đi nhặt mảnh kiếng vỡ trên mặt đất biết chưa? Nếu không, sẽ bị đứt tay.”

Là một người mẹ, Tuyết Vi nhìn con nhà ai đều yêu thương, sẽ nhịn không được đi quan tâm đứa trẻ nhà người khác.

“Cảm ơn dì, bất quá là Phàm Phàm làm vỡ cái ly, nếu chờ ba ba trở về mà biết sẽ mắng Phàm Phàm.” Bé trai chớp đôi mắt đen nhánh, gương mặt trắng nõn điểm xuyết vài phần nhút nhát.Chọc Tuyết Vi xiêu lòng. “Không có quan hệ. Chỉ cần cháu dũng cảm thừa nhận sai lầm với ba ba cháu, ba ba cháu nhất định sẽ không quở trách cháu biết chưa? Chính là…… Nếu Phàm Phàm bị đứt tay, ba ba cháu nhất định sẽ đau lòng.”

“Nga, trong chốc lát ba ba trở về, Phàm Phàm liền thừa nhận sai lầm với ba ba, cảm ơn dì.” Bé trai ngoan ngoãn nói tạ ơn với Tuyết Vi.

Cô đã bất đắc dĩ, lại thương tiếc xoa xoa đỉnh đầu bé trai. “Phàm Phàm, ba ba cháu đi đâu?”

“Ba ba đi xi xi……”

“……” Vô ngữ!!

Tuyết Vi thật muốn biết, ba ba đứa nhỏ này có bao nhiêu không phụ trách? Ném xuống một đứa trẻ như vậy, chính mình chạy tới WC, không sợ bọn buôn người bắt cóc đứa nhỏ này sao?

Ngẫm lại……

Bây giờ Miêu Miêu vẫn luôn ngốc ở bên người Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Minh cũng sẽ không làm ra chuyện không phụ trách như vậy đi? Thơ_Thơ_ddlqd

Ai……

Liền Nói, người đàn ông không thích hợp chăm đứa trẻ!

“vậy dì bồi cháu cùng nhau chờ ba ba trở về được không?”

“Ác…… Được……”

Tuyết Vi đặt bé trai ở trên ghế, chính tắc canh giữ ở bên người bé trai.

Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy cha của bé trai trở về, cô liền buồn bực, còn không phải là đi tiểu sao? Đến nỗi dùng thời gian lớn như vậy sao?

“Ba ba……” Đúng lúc này, bé trai kích động từ trên ghế nhảy xuống, bước nhanh liền chạy tới buồng vệ sinh.

“Phàm Phàm, ngượng ngùng, ba ba đột nhiên đau bụng, để con đợi lâu, con một mình có gặp rắc rối hay không?”

“Ba ba, thực xin lỗi, Phàm Phàm đánh vỡ ly thủy tinh. May mắn dì này lại đây, giúp Phàm Phàm, còn Nói, bồi Phàm Phàm cùng nhau chờ ba ba trở về……” Nói xong, bé trai liền lôi kéo tay cha đi tới Trước mặt Tuyết Vi.

Mà khi hai người bốn mắt nhìn nhau là lúc……

“Tuyết Vi?!!”

“Mộ…… Mộ tướng quân!!?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.