Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 155: Chương 155




Gió nhẹ nhàng tung bay, ngọn cây xào xạc rung động —— cùng tiếng nhai nuốt của người nào đó trong phòng, rất tương phản.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên mặt Vân Ngạo Thiên.

Chỉ thấy sắc mặt hắn bình thường nhai thức ăn vừa mới bỏ vào miệng, tựa hồ cũng không có khó chịu. Nhưng chỉ cần nghe tiếng “rắc rắc” vang dội kia, cũng đủ để làm cho sắc mặt mọi người thay đổi sắc mặt.

Cái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Vì sao thoạt nhìn thức ăn hết sức mềm, ăn vào lại giống như nhai đến tảng đá vậy?

Mồ hôi lạnh đồng loạt đổ xuống, may mà bọn họ vừa rồi cũng không có hạ đủa.

Nhưng Hoàng... Bọn họ giương mắt lên, tiếp tục nhìn Vân Ngạo Thiên không chớp mắt.

Chỉ thấy Vân Ngạo Thiên chậm rãi ăn xong đồ trong miệng, lúc này mới buông đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng.

Ung dung hoa quý như vậy, tư thái cao nhã, phảng phất thật sự là đang hưởng thụ một buổi thịnh yến.

“Xem ra chủ tử lúc này không lừa gạt chúng ta, thứ này tuy rằng khó coi, nhưng không tính là khó ăn.”

Hắc Vũ nhìn thấy biểu tình Vân Ngạo Thiên không có một tia dị thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắc Kim bĩu môi, có chút không chắc chắn nói: “Hắc Vũ ngươi xác định? ”

Hắn làm sao cảm thấy lấy tính tình Vân gia mặt lạnh kia cho dù trời sập cũng sẽ không đổi sắc, muốn từ phản ứng của hắn nhìn ra món ăn này tốt xấu, thật sự là quá khó phán đoán.

“Phu quân...”

Phượng Cửu Ca cảm giác nước mắt rưng rưng, sau đó một phen nước mũi một phen nước mắt nhào tới trên người Vân Ngạo Thiên.

Sắc mặt Vân Ngạo Thiên buông lỏng, vừa định sờ đầu nàng nói “Không biết làm sau này thì không cần làm”, kết quả ngược lại bị nàng cướp trước.

“Phu quân, chỉ có chàng đối xử tốt với ta. Cũng chỉ có chàng mới biết, trù nghệ của ta cũng không phải quá kém đúng không? ”

Không phải là quá xấu, nhưng là kém.

Vân Ngạo Thiên đột nhiên phát hiện khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngóng trông kia của nàng, lại nhìn đôi mắt trong suốt kia, câu nói vừa rồi của hắn đã nói không thể nói nên lời.

Phượng Cửu Ca vừa thấy Vân Ngạo Thiên không có trả lời, coi như hắn chấp nhận. Vội vàng đứng dậy hiến mị, lại gắp cho Vân Ngạo Thiên rất nhiều món ăn vào trong chén của hắn: “Phu quân, chàng thích ăn liền ăn nhiều một chút a.”

Vân Ngạo Thiên: “...”

Dừng một chút, hắn một lần nữa cầm đũa lên, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người: “Các ngươi cũng ăn.”

Không phải là đe dọa, giống như là đang ra lệnh.

Tất cả mọi người ở đây, có ai dám nghịch Vân Ngạo Thiên?

Đều đồng loạt cầm đũa lên, nhanh chóng hướng chậu rau kia luồn tới, sau đó cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, hỏa tốc nhét vào trong miệng.

Trong nháy mắt bỏ vào miệng, tất cả mọi người đều hóa đá.

Mùi gì... Kinh thiên địa quỷ thần khó ăn, đã không hình dung được một phần vạn. Loại cảm giác này, so với đi một lần trong Quỷ Môn Quan còn khó chịu hơn.

Quay đầu lại, nhìn Vân Ngạo Thiên vẫn vân đạm phong khinh ăn như trước, Phượng Cửu Ca vẻ mặt có thể so với rau củ vô công, đang liều mạng gắp thức ăn cho hắn.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy, người dám cưới Phượng Cửu Ca, thật sự cần dũng khí rất lớn.

Vân Ngạo Thiên giương mắt nhìn động tác của bọn họ ngừng lại, có chút không vui nhíu nhíu mày: “Tiếp tục ăn, nhất định phải ăn xong.”

Ăn xong...

Một chậu lớn như vậy...

Đúng, đã không thể dùng từng chén từng đĩa để hình dung thức ăn của Phượng Cửu Ca, mà là một chậu, một chậu lớn!

“Trời oi, ta cảm thấy như ta sắp chết rồi.” Hắc Kim kêu rên

“Tiểu mệnh nhỏ xin nghỉ ngơi.” Khuôn mặt Hắc Vũ khổ sở, liên tục lắc đầu.

Hắc Phong luôn luôn ít nói ít nói, hiện giờ “rầm rầm” nhai đồ trong miệng, cảm giác được hương vị bên trong quay cuồng, phá lệ nói ra một câu khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

“Làm cho ta tiêu hồn đi.”

Đám người Chu Tước tuy rằng không nói gì, nhưng mấy ngàn năm qua định lực đoán tạo ra đều bị hủy diệt sạch sẽ, hiện giờ toàn bộ hóa đá ở nơi đó.

Trong miệng vẫn tận lực nhai nuốt, lại không phân biệt được cái gì là trời, cái gì là đất.

Ngay cả Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng khó có thể trốn thoát, bị ánh mắt giết người của Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm, ngoan ngoãn nhảy lên bàn tìm được đĩa của mình.

Ô ô ô, Cửu Ca lại khi dễ Tiểu Thủy!

Tiểu Hỏa ngược lại khó có được phong độ thân sĩ một lần, vươn móng vuốt nhỏ vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Thủy một chút.

Tiểu Thủy ngoan, không khóc, ta giúp ngươi ăn là được.

Tiểu Thủy vừa nghe, tròng mắt nhỏ bé như hạt đậu đen ngừng rơi lệ, sau đó xúc tu phi động, nhanh chóng đem thức ăn trước mặt mình toàn bộ đẩy đến trước mặt Tiểu Hỏa.

Tiểu Thủy biết Tiểu Hỏa là tốt nhất!

Được rồi, được rồi, tốt lắm.

Tiểu Hỏa nhìn Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca, lại nhìn Tiểu Thủy trước mặt vẻ mặt đáng yêu, nhất thời thở dài.

Đôi phu thê này thật gian trá, Tiểu Thủy thật không khách khí.

Đường đường là vua của vạn thú. Co được giãn được, nó nhận mệnh.

Trong phòng, một mảnh quỷ khóc sói gào, so với bên ngoài trời tối đen, càng kinh khủng vạn phần.

Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ vừa ăn xuống hề, không trả lại.

Tất cả mọi người ở đây, với một cái giá vừa trả quá đau đớn, để đổi lấy một sự thật đẫm máu: không bao giờ để cho Phượng Cửu Ca, xuống bếp!

Đêm đã khuya.

Vạn vật yên tĩnh, trời đất im lặng.

Mọi người ăn xong toàn bộ sắc mặt nghiêm túc ngồi vây quanh bàn tròn, đã không còn bộ dáng vừa rồi.

Vân Ngạo Thiên giương mắt nhìn Phượng Cửu Ca, dùng ánh mắt ý bảo: “Ngươi nói.”

Phượng Cửu Ca gật gật đầu, rất nghiêm túc nhớ lại tình huống mình và Nguyệt Dao đối đầu, tỉ mỉ đem số đường thần thuật cùng phương pháp thi triển của Nguyệt Dao nói rõ ràng với bọn họ. Đồng thời, còn kèm theo truyền thuyết về nữ thần Nguyệt Cơ mà nàng không tin tưởng.

Đám người Chu Tước Bạch Hổ nghe vậy, sắc mặt chợt tràn đầy vui mừng.

Pháp thuật sơ cấp, truyền thuyết Nguyệt Cơ... Bốn người bọn họ cơ hồ trong nháy mắt liền nghĩ đến trọng điểm.

Đôi mắt phượng yêu mị của Chu Tước sáng lên: “Thời gian Nguyệt Cơ xuất hiện ở Lâm Uyên đại lục, trên cơ bản cùng thời gian Tố Liên mất tích trùng khớp.”

Bạch Hổ gật đầu: “Nguồn gốc của pháp thuật sơ cấp, cũng coi như có căn cứ để học theo.”

Giải Miêu tuy rằng cũng nghĩ đến những thứ này, nhưng có một điểm thế nào cũng không rõ: “Nếu thật sự là Tố Liên, vậy nàng nên biết quy củ, nàng làm sao dám tự mình truyền thụ pháp thuật? ”

Huyền Vũ tinh giản mở miệng: “Nhân lực.”

Chu Tước nhếch khóe miệng cười, gật đầu đồng ý quan điểm của Huyền Vũ: “Tố Liên tự nhiên là biết quy củ, cho nên Thượng Đế Phong lợi hại nhất cũng bất quá chỉ là vài pháp thuật sơ cấp. Mà tất cả những gì nàng làm, cái gì xua tan ôn dịch cứu người tị nạn dạy mọi người pháp thuật, bất quá là bởi vì nàng cần nhân lực, đến giúp nàng hoàn thành một ít chuyện một mình nàng không có khả năng hoàn thành.”

Và chuyện đó... Bọn họ rốt cục hiểu được vì sao Hoàng muốn đem tiểu đế quốc này để vào mắt.

Đám người Phượng Cửu Ca cùng Hắc Phong ở một bên nghe được như trong sương mù. Vẫn nghe đến cuối cùng, trong đầu mới hình thành một ấn tượng mơ hồ.

Nàng kéo ống tay áo Vân Ngạo Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Tố Liên mà các người nói, chính là nữ thần Nguyệt Cơ của Thượng Đế Phong? ”

Vân Ngạo Thiên gật gật đầu: “Tố Liên là tỳ nữ thiếp thân của mẫu hậu ta, trên người nàng có thứ ta muốn.”

Hơn một ngàn sáu trăm năm trước, đỉnh mây đại loạn, chia làm hai.

Yêu Hoàng đế sau đó đồng loạt mất tích, mà Tố Liên này, cũng không thấy đâu.

Mà thứ mất tích chung với bọn họ, còn có ba khối Thiên Môn Lệnh kia.

“Thiên Môn Lệnh là cái gì? Chìa khóa để mở kho báu? “

Ánh mắt Phượng Cửu Ca lóe ra lục quang, giống như mãnh thú ngủ đông thức dậy, trạng thái hưng phấn không cần nói cũng biết.

Chu Tước nhếch khóe miệng, vô tình cắt đứt ảo tưởng của nàng: “Thiên Môn Lệnh chỉ là một thông hành lệnh mà thôi, bất quá là dùng hoàng kim đúc thành, cũng coi như đáng giá mấy đồng tiền.”

Phượng Cửu Ca trong lòng khẽ động, nghĩ tới cái gì, đưa tay từ trong không gian giới chỉ cầm ra một cái bảo rương bằng gỗ.

Bên trong Linh Lung tháp, Vân Ngạo Thiên muốn nàng cất một khối hoàng kim lệnh bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.