Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 156: Chương 156




Lệnh bài hình thoi hoàng kim, lẳng lặng nằm trong tay Phượng Cửu Ca.  

Một đầu khắc song long hí châu sống động như thật, đầu kia có hai cái rãnh, hình như là hai khe nối.  

''Các ngươi nói Thiên Môn Lệnh, chính là cái này?''

Đám người Chu Tước toàn bộ kinh ngạc há to miệng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần lại, lại một lần nữa cẩn thận nhìn khối lệnh bài kia.  

Không sai, thật sự là Thiên Môn Lệnh.  

Lệnh bài yên lặng kia, tuy rằng không phải là một khối hoàn chỉnh, lại mơ hồ mang theo một tia khí phách mơ hồ thuộc về Vân Ngạo Thiên, tản ra uy hiếp làm cho người ta không dám nhìn trộm.  

Chu Tước đứng dậy giữ chặt Phượng Cửu Ca, gần như kích động mở miệng: “Đây là từ đâu tới? ”

Phượng Cửu Ca nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, nghĩ đến ngày đó ở trong Linh Lung tháp, đột nhiên nhếch miệng cười mở ra: “Qua luyện tình tam quan thêm quà tặng.”

Nghĩ đến ngày đó Vân Ngạo Thiên liền biết bên trong là cái gì, cho nên rõ ràng không thể vận dụng một tia pháp lực, lại vẫn như cũ liều lĩnh muốn lên tầng trên cùng.  

Thứ này, rốt cuộc đối với hắn có ý nghĩa gì?

“Mẫu hậu ta bị giam giữ một nơi không có Thiên Môn Lệnh, không vào được.”

Vân Ngạo Thiên thấy nàng nghi hoặc, cũng không gạt nàng.  

Nếu đã là thê tử của Vân Ngạo Thiên, vậy thì có quyền biết việc hắn làm, hơn nữa, ủng hộ hết thảy việc hắn làm.  

Phượng Cửu Ca ngẩn người, con ngươi đen lưu chuyển, không tiếng động cầm tay hắn.  

“Không có việc gì, Thiên Môn Lệnh chàng còn muốn bao nhiêu, chỉ cần là ở Lâm Uyên đại lục, ta đều mang tới cho chàng.”

Thiên Môn Lệnh hai bên có rãnh, góc độ cũng kỳ lạ, rõ ràng là muốn dùng vài khối hợp lại với nhau.  

Hiện giờ nếu đã biết Tố Liên lúc trước mang theo Thiên Môn Lệnh chạy trốn chính là Nguyệt Cơ nữ thần Thượng Đế Phong, như vậy còn lại mảnh vụn của lệnh bài, khẳng định cũng là ở Lâm Uyên đại lục.  

Tìm kiếm đồ đạc, vừa lúc, mạng lưới tình báo của Hắc Vũ hữu dụng.  

Vân Ngạo Thiên nghe vậy giương mắt nhìn thẳng nàng, trong mắt màu đen thâm trầm không thấy đáy.  

Lúc sau, sắc mặt hắn nhu hòa một chút, hài lòng gật đầu.  

Nữ nhân của hắn, vì hắn, rất tốt.  

“Chu Tước, ngươi nói.”

Vân Ngạo Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tước, trong nháy mắt bốn phía cao quý, đem Vân Ngạo Thiên lạnh như băng kia, trong nháy mắt tăng lên một tầm cao mới.

Cuồng ngôn lãnh ngạo, trác tuyệt khí độ, mới là chân chính thuộc về Vân Ngạo Thiên.  

Chu Tước cung kính đáp một tiếng, đem phỏng đoán của mình nhất nhất nói ra: “Hơn một ngàn năm trước, Tố Liên mang theo ba khối Thiên Môn Lệnh của Đế hậu đi tới Lâm Uyên đại lục, tốn vô số nhân lực vật lực đem ba khối Thiên Môn Lệnh phân tán giấu đi. Một khối bị phu nhân ngẫu nhiên lấy được, còn có hai khối Thiên Môn Lệnh không biết tung tích. Nhưng manh mối, có thể đang ở Thượng Đế Phong.”

Nếu nàng hao phí nhiều tinh lực như vậy giấu đi Thiên Môn Lệnh, nhất định sẽ lưu lại manh mối cho bọn họ, nếu không năm đó Đế hậu một mảnh khổ tâm toàn bộ uổng phí.  

Phân tích này là hợp lý.  

Vân Ngạo Thiên trong tay lắc lắc chén trà sứ thanh hoa, nghe được Chu Tước phân tích, sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng bàn tay cầm chén trà kia lại không tự giác siết chặt, khớp xương rõ ràng.  

“Không tiếc bất cứ giá nào, tìm.”

Đôi mắt đại bàng sắc bén đen nhánh lạnh lùng vô tình, môi mỏng mím chặt mang theo lạnh lẽo.  

“Vâng.”

Tứ tướng đồng loạt ôm quyền quỳ xuống, nghe lệnh.  

Cái gọi là, cường long không áp đảo đầu xà. Phượng Cửu Ca cũng không hài lòng với thái độ một tay của Vân Ngạo Thiên, tốt xấu gì cũng lưu lại cho nàng một chút không gian phát huy đi chứ.  

Thực lực của bọn họ tuy rằng cường hãn đến không gì sánh bằng, nhưng dù sao cũng chỉ có vài người, làm sao địch nổi mạng lưới tình báo khổng lồ nghiêm mật như mạng nhe của Hắc Vũ?

Nàng hừ lạnh một tiếng, cũng ngạo khí: “Hắc Vũ, ngươi cũng phái người đi tìm cho ta. Cho dù đem Lâm Uyên đại lục lật trời, cũng phải tìm ra cho ta.”

Nàng liền nhìn xem, rốt cuộc là ai tìm được trước!

“Đồ ngốc.”

Vân Ngạo Thiên thấy bộ dáng giận dỗi của nàng, không tiếng động gợi lên một nụ cười yếu ớt, trong nháy mắt loá mù mắt chó của mọi người ở đây.  

Một ngụm khí lạnh rút ngược lại, trong đầu chỉ không ngừng hiện ra hai chữ —— yêu nghiệt!

Phượng Cửu Ca tim đột nhiên trật một nhịp, lại nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, nụ cười kia của hắn nhanh như cơn gió, hoặc là nói càng giống như một hồi ảo giác, làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, liền đã biến mất vô tung.  

Khuôn mặt lạnh như băng như trước, đường nét rõ ràng, kiên nghị mà... Gợi cảm.  

Làm cho người ta thật muốn nhào tới hung hăng gặm một ngụm.  

Chu Tước bọn họ nhận mệnh lệnh, đứng dậy.  

Bạch Hổ trầm ngâm một lát, cung kính một lần nữa hỏi: “Vậy Hoàng định cùng chúng ta hay là tiếp tục cùng phu nhân một đường? ”

Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca, ánh mắt kia rõ ràng, đem quyết định giao cho nàng.  

Phượng Cửu Ca khổ sở với khuôn mặt nhỏ nhắn, u oán: “Phu quân, Kình Thiên Phong trưởng lão hội tuyển chọn nếu ta không đi, ca ca tỷ tỷ thúc thúc bá bá còn có lão gia tử, sẽ đem da của ta từng tầng từng tầng lột xuống phơi khô thành diều.”

Diều da người... Chu Tước bọn họ nhìn nhau một cái, nhất thời nhịn không được tất cả đều lắc đầu.  

Thật đẫm máu.  

Vân Ngạo Thiên gật gật đầu, cũng không ngoài ý muốn: “Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Mã, Huyền Vũ, các ngươi một đường, ta cùng nàng một đường.”

Tuy rằng đối với Phượng Cửu Ca không có ấn tượng gì tốt, thế nhưng Chu Tước bọn họ cũng không phản bác đề nghị này.  

Thứ nhất khí tức của bọn họ dễ dàng bại lộ, mà đến Phượng Cửu Ca còn có Thủy Linh cùng Hỏa Kỳ Lân, cũng có thể bảo hộ Hoàng.  

Vậy sau khi nhận được tin tức, làm sao thông tri hoàng?

Phượng Cửu Ca kéo Hắc Vũ lại, nhanh chóng từ trên người hắn tìm ra một khối bạch sắc ngọc bài đưa cho Chu Tước.  

“Để thông báo cho chúng ta rất đơn giản. Ám Lâu do Hắc Vũ chưởng quản trải rộng khắp thiên hạ, các ngươi chỉ cần nhìn nơi nào có một dấu hiệu bàn chân lớn, là phân đường Ám Lâu ta.”

Chu Tước tiếp nhận ngọc bài kia, vừa lên tay liền cảm giác được dương chi bạch ngọc ôn nhuận.  

Ngọc bài kia một mặt điêu khắc một cái lệnh tự thật lớn, ngược lại, bên kia thì ném ra một cái chân to tạo hình tinh mỹ.  

Bất quá tạo hình có tinh mỹ đến đâu, công việc có tinh xảo đến đâu, cũng không thể che dấu hành vi ấu trĩ của một chân to kia... Phượng Cửu Ca cười một tiếng: “Ta cảm thấy những người dùng hổ báo ưng vân vân làm biểu tượng đều quá cũ kỹ, cho nên chuẩn bị đổi mới một chút.”

Vì thế suốt đêm cạy cửa phòng người ta, trộm một đứa nhỏ vừa mới sinh ra, in dấu cái mô hình chân này, cuối cùng ý tưởng mới khai thiên tích địa này, rốt cục hoàn thành.  

Từ nay về sau, giang hồ xa lạ, hẹp đường gặp nhau.  

“Ngươi là thần thánh phương nào?” Huyền Thiết Lệnh vừa ra.  

Oa, Huyền Thiết Lệnh, ngươi là người của Thiết gia bảo, thất kính thất kính!

Đứng lại, cướp bóc!

Phi Ưng Lệnh vừa ra.  

“Trời ạ, Phi Ưng Lệnh, thì ra là khách quý của Phi Ưng bảo. Các ngươi làm ơn, anh có thể đến trại để uống một tách trà không? ”

Mà người của Ám Lâu—— - Hừ, người tới là ai, báo danh!

Chân nha lệnh cất ở ngực, muốn đưa tay móc ra, cuối cùng suy nghĩ một chút, quên đi.  

Chúng ta không thể bỏ qua tên nam nhân đó.  

Lệnh bài tạo hình kinh thế hãi tục này, không biết đã từng làm khó được bao nhiêu nam nhi hán.  

Chu Tước cũng không khách khí với Phượng Cửu Ca, đem bạch ngọc bài kia thu vào trong ngực.  

Như thế, điều này tiến hành hơn nửa đêm thảo luận thương nghị, rốt cục bụi bặm lắng xuống.  

Ngoài cửa sổ, sắc trời tựa hồ đã biến thành màu xám trắng, đầy trời sao giờ phút này cũng chỉ có khải minh tinh vẫn sáng chói mắt.  

Phượng Cửu Ca duỗi thắt lưng, hướng về phía Vân Ngạo Thiên nói: “Phu quân, còn có chút thời gian, chúng ta nắm chặt một chút còn có thể ngủ một lát.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người ở đây đều kỳ quái nhìn Phượng Cửu Ca.  

Phượng Cửu Ca nhướng mày: “Làm sao vậy? ”

Nàng có nói gì sai sao?

Sai ngược lại cũng không nói sai, chỉ là nói như vậy, trước mặt mọi người nói ra, luôn làm cho người ta sinh ra một ít tưởng tượng làm cho người ta đỏ mặt.  

Trong lòng Chu Tước chợt căng thẳng, trong lòng sợ Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca phá vỡ một tia hạn chế cuối cùng, không khỏi vội vàng kéo Phượng Cửu Ca, nói: “Phu nhân, thật ngại quá a, ngươi có thể dẫn ta đi. Một chút được không? ”

Ở giữa tự động bỏ qua, ném ra một biểu hiện ngươi hiểu.  

Phượng Cửu Ca “Ừ ừ a” vừa mới đáp một tiếng, đã bị Chu Tước kéo ra cửa.

——

Mọi người cho Lan Ca sửa lại một tí Giải Miêu thành Huyền Mã nhá mọi người, chin lỗi vì sự bất tiện này. Thay vào đó mình sẽ bù cho mọi người 2 chương nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.