Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 77: Chương 77: Gặp rắc rối!




Bọn họ đã đến bên trong mảnh rừng rậm, tán cây chung quanh chen chúc, che kín bầu trời.  

Ngẫu nhiên đi ngang qua một đoạn cành cây mỏng, ánh mặt trời rực rỡ kia liền loang lổ chiếu xuống, một mảnh vàng óng.  

Phiến rừng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tam tứ cấp ma thú có, ngũ lục cấp ma thú coi như cũng hiếm, thất bát cấp ma thú không biết có tồn tại hay không, nhưng cũng sẽ không tự dưng chạy đến giữa đường a.  

Rốt cuộc là nguy hiểm như thế nào, có thể làm cho Tiểu Thủy sợ hãi?

Đang nghĩ, Thanh Yệch Giác Mã gào thét một tiếng, cước bộ nhất thời rối loạn, ngay cả xe ngựa cũng ngã trái ngã phải.  

Hắc Phong cùng Hắc Kim cưỡng chế ổn định Giác Mã, Phượng Cửu Ca trong xe ngựa lại đột nhiên nhanh chóng lục lọi một bộ nữ trang, tùy loạn khoác lên Vân Ngạo Thiên, đem mái tóc đen tung bay kia thành tóc mai của nữ tử.  

Hắc Vũ ở một bên nhìn thấy mặt đen: “Chủ tử, ngươi làm cái gì vậy? ”

''Bảo vệ tính mạng.''

Phượng Cửu Ca cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp ném ra mấy chữ.  

Hắc Vũ vừa mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, chỉ thấy Hắc Phong vén rèm xe ngựa ra một góc nhỏ, vươn đầu tiến vào thật cẩn thận thấp giọng nói: “Chúng ta gặp phiền toái.”

Bên ngoài xe ngựa chính là nơi dày đặc nhất trong rừng cây này, cảnh tượng xuất hiện lúc này quả thực chính là kỳ quan ngàn năm khó gặp. Nhưng lại không khéo như vậy, bị bọn họ đụng phải.  

Hàng chục ngàn loài rắn các loại lơ lửng ở thân cây trên đỉnh xe ngựa, với đuôi treo lơ lửng giữa không trung. Hoặc là đi trong bụi cỏ bên đường, hoặc là ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn bọn họ tiếp cận.  

Thanh âm “tê tê tê tê” kia phun ra cái lưỡi đỏ tươi, làm cho da đầu đoàn người có chút tê dại.  

Vô luận đối với ai mà nói, mạnh hơn nữa cũng được, một đám cho dù là cấp thấp hơn nữa, nhưng muốn diệt cũng phải tốn một phen công phu.

Huống chi những con rắn này phần lớn ngậm độc, chỉ cần bị cắn một miếng, hậu quả khó lường.  

Hắc Vũ nhìn thấy tình huống như vậy cũng cả kinh: “Khu vực này không nên xuất hiện loại tình huống này. Trừ phi...”

''Người làm.”

Thanh âm Phượng Cửu Ca nhất thời lạnh tám độ, ánh mắt nheo lại, ẩn chứa sát khí.  

Nàng và Hắc Vũ ra khỏi xe ngựa, sóng vai cùng Hắc Phong, Hắc Kim mà đứng.  

Trên người mỗi người đều hiện ra đấu khí của mình, sát khí tất hiện. Mà đồng thời ở phía sau bốn người, ba ma thú cùng Tiểu Thủy sóng vai đứng bên nhau.  

Ảo ảnh Phong Lang cấp tám, Chồn Kim Vân Lưu cấp bảy, Kỳ Lân Xích Thố cấp bảy, đều là ma thú trên Lâm Uyên đại lục. Huống chi còn có thiên trường trời sinh trang bị cả thiên hà chi Thủy Linh, đội ngũ hậu viện có thể nói là cường đại.  

Những ma thú so sánh với loài mạnh hơn nó, trời sinh có một loại năng lực thành phục cùng e ngại.  

Phượng Cửu Ca nhìn hàng ngàn độc xà quanh co không hề lùi bước, ngược lại bước chân ma thú của bọn họ có chút khiếp sợ. Nhất thời hiểu được phiền toái lần này, khẳng định không chỉ như thế.

Quả nhiên, hàng ngàn đại quân độc xà xung quanh đột nhiên phân ra hai bên, một tiếng ''sạch'' vang lên, một con cự mãng màu xanh hoa hướng bọn họ bò tới.  

Khi con trăn kia bò thì thân thể nhỏ, lúc cách bọn họ còn năm sáu thước, đột nhiên ngẩng đầu lên, nân lên nửa người nhìn xuống bọn họ. Độ cao kia ít nhất phải có vài thước, thoáng cái liền làm nổi bật ra sự nhỏ bé của bọn họ.  

Đôi mắt u lục kia giống như dạ minh châu cực lớn, bắn ra lục quang làm cho người ta phát sốt.  

Thập cấp Hoa Thanh Trăn, chỉ sợ là ma thú cấp bậc tổ tông trong tiểu lâm này.  

Họ là gặp may mắn gì!

Truyện hay mong mọi người cho Ca xin một like a (^3^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.