Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 4: Chương 4: Ngăn giá cũng không phải là chuyện tốt.




Không tới vài ngày, đoàn người Hề Ngọc Đường đã tiến vào địa giới của Lăng Tiêu Các. Không cần sai người đi thông báo, cũng không cần chủ động chạy tới cửa, ngay lúc còn cách sơn môn Lăng Tiêu Các hơn mười dặm đã gặp được người mà nàng muốn gặp.

Lúc Lăng Tiêu Các chủ lạnh mặt mang theo người ngựa đi đón nhi tử đã hôn mê nhà mình, đồng thời còn nhận lấy hoá đơn tính phí lên đến hơn hai vạn của Huyền Thiên giáo, sát khí dày đặc, ngay cả người đánh xe lẫn bốn con ngựa đều không còn sức để đứng.

Dưới sát khí như vậy, rất nhanh sắc mặt của Thẩm Thất đã trở nên tái mét. Từ nhỏ hắn không thể tập võ, không thể chịu nổi sát khí của Tiêu Thừa, hắn siết chặt quyền, mấy đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Tư Ly cũng giống thế, tuổi còn nhỏ, công phu không tốt, tuy trên khoé môi kia vẫn còn ý cười, nhưng khi nhìn kỹ thì nụ cười đó đã sớm có phần cứng nhắc.

Đây là ân oán của Huyền Thiên giáo và Lăng Tiêu Các, quy củ giang hồ, người ngoài không tiện nhúng tay. Lâm Uyên chần chừ một chút cũng quyết định không xen vào, chỉ quan tâm đến việc Thẩm Thất là đại phu trị bệnh cho Việt Thanh Phong, liền bảo hộ bên người hắn, giúp giảm bớt phân nửa áp lực từ Tiêu Thừa.

“Hề Ngọc Đường, ngươi khinh người quá đáng!” Tiêu Thừa gầm lên: “Nếu con ta xảy ra chuyện gì không may, cho dù Tiêu mỗ ta có phải dốc hết toàn lực cũng phải khiến cho Huyền Thiên các ngươi vạn kiếp bất phục!”

Giọng nói hùng hậu có lực hoà lẫn với sát khí đầy bạo ngược, quanh quẩn một lúc lâu trên đầu mọi người, dường như cả gió xuân cũng bị tiếng nói này ảnh hưởng, bỗng chốc lại bắt đầu thổi mạnh hơn, hệt như những thanh đao đầy sắc bén, thổi trúng cỏ dại bên chân, cây cối ven đường đều bắt đầu lay động dữ dội, một luồng sát khí mang theo chút cảm giác chết chóc không thể diễn tả bằng lời.

Cách hơn mấy trượng, Hề Ngọc Đường vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thừa. Không ai biết lúc này nàng đang nghĩ gì, dường như bên dưới lớp mặt nạ bạc vô tình đó chính là dòng tâm tư cuồn cuộn.

Từ trước đến nay nàng luôn muốn kéo tấm mặt nạ vô sỉ của kẻ kia xuống, đánh bọn chúng rớt xuống vực sâu, vĩnh viễn cũng không thể vực dậy, nhưng trước kia nàng rất yếu, Huyền Thiên giáo cũng yếu, mà kẻ địch ngày đó lại rất mạnh. Giờ đây, nàng đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng kẻ địch cũng đã già đi rồi.

Khi xưa là một sự chênh lệch, nhưng hiện giờ cũng chẳng còn gì.

Nàng vỗ nhẹ vào bả vai Tư Ly, nhất thời người sau cảm thấy áp lực đã giảm bớt không ít, Tư Ly thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà dùng một cặp mắt to ngập nước nhìn giáo chủ nhà mình.

“Đừng sợ.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói.

Tư Ly ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng bàn tay vẫn không thể tự chủ mà nắm chặt độc tiễn.

Hề Ngọc Đường cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thừa: “Chẳng lẽ Tiêu Các chủ không biết phân rõ phải trái sao?”

Trả lời nàng, là Tiêu Thừa quả quyết rút kiếm.

Hề Ngọc Đường nhíu mày, vươn tay đẩy nhẹ Tư Ly đến bên người Thẩm Thất, người sau phản xạ có điều kiện tiếp được người, hơi có chút xấu hổ mà nhìn thoáng qua Lâm Uyên.

Lâm thiếu hiệp: ... Thôi, hộ thêm một người cũng là hộ.

Một giây sau, một luồng sát khí rất nhỏ đánh về phía Tiêu Thừa, người sau nhanh chóng giơ kiếm lên nghênh đón. Hai luồng lực lượng yên lặng va chạm vào nhau, đi đôi với nó là nội lực bùng nổ, vạt áo Hề Ngọc Đường không gió mà bay, mà phía sau Tiêu Thừa, hơn mười người đệ tử Lăng Tiêu Các đều bị bức lui ba bức, sắc mặt đều trở nên hoảng hốt.

Lâm Uyên thấy thế, lập tức mang theo Thẩm Thất cùng Tư Ly phi thân ra xa.

Đột nhiên, mấy đầu ngón tay đang nắm chặt của Hề Ngọc Đường được buông ra, ba sợi tơ hồng xuất hiện trong mắt mọi người, một đầu trong tay nàng, một đầu khác lại quấn chặt trên thân kiếm của Tiêu Thừa, tay nàng vừa chuyển động, một lực đạo vô hình khiến Tiêu Thừa lảo đảo, ông ta nhanh chóng khôi phục thế kiếm, xoá bỏ công kích vô hình.

Tiêu Thừa vừa kinh hãi vừa giận dữ, bỗng nhiên dùng lực kéo mạnh, nhưng Hề Ngọc Đường vẫn không nhúc nhích, trong không khí, tơ hồng nhìn như không chịu khống chế mà lay động tuỳ ý theo gió, nhưng lúc này hai người vẫn đang phân cao thấp bằng nội lực.

Ngay sau đó, đột nhiên hai người bắt đầu thủ thế, Tiêu Thừa vươn tay trái rút thêm một thanh kiếm sau lưng, mà một loạt ngân quang lại lướt qua trên đầu ngón tay Hề Ngọc Đường, từng cây ngân châm bạc loé sáng khiến người ta sợ hãi.

Bỗng chốc binh khí va vào nhau, cuồng phong gào thét, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại theo bản năng.

“Vì sao Hề giáo chủ phải lựa chọn thứ vũ khí... Kì lạ như vậy?” Cách đó không xa, Lâm Uyên nhìn chằm chằm vào hai vị đại cao thủ trong giang hồ đang giao chiến, hai chữ 'ẻo lả' cứ quay vòng trên bờ môi, cuối cùng lại được nuốt xuống bụng.

Tư Ly mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người đang đánh túi bụi ở phương xa, đối mặt với sự nghi hoặc của Lâm thiếu hiệp, trầm mặc một chút mới đáp: “Giáo chủ nói... Giáo chủ nên dùng tú hoa châm hoặc tơ hồng làm vũ khí.”

... Cái quỷ gì vậy?

Trận chiến của hai người càng lúc càng nghiêm trọng, Lâm Uyên cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện, đối mặt với Tiêu Các chủ thanh danh lan xa, Hề Ngọc Đường không chỉ không rơi vào thế hạ phong, ngược lại càng đánh càng hăng, thế cục của trận chiến bắt đầu nghiêng về một bên!

Hắn dám nói, không đến thời gian một nén nhang, Hề Ngọc Đường tất thắng!

Kết quả này không chỉ khiến Lâm thiếu hiệp giật mình mà trong phút chốc, điều đó cũng khiến hắn cảm nhận được một áp lực rất lớn, từ sau lần đại hội võ lâm lần trước, võ công của vị thiếu chủ này, lại tiến thêm rồi.

Lâm Uyên có thể nhìn ra thế cục thì sao người ở trong trận như Tiêu Thừa lại không cảm giác được gì? Tuy rằng bề ngoài vẫn là khí thế bức người, ra tay lưu loát, nhưng sâu bên trong lại là sóng to gió lớn! Hề Ngọc Đường hoàn toàn không chừa đường sống cho ông ta, nói chính xác hơn là lúc đầu chỉ là thử, hiện tại sau khi đã thăm dò thực lực của ông ta xong thì chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ chí mạng!

Trong điện quang hoả thạch, vô số ý nghĩ lướt qua trong lòng Tiêu Thừa, thầm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bản thân đang phải chật vật đối phó với công kích như gió táp mưa rào của Hề Ngọc Đường, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra được một kẽ hở, chờ đến khi hoàn hồn, ngân châm của đối phương đã bao phủ hết những huyệt vị quan trọng trên người ông ta, không thể tránh thoát, đồng thời, mấy sợi tơ không biết từ chỗ nào thoát ra, phóng thẳng tới, nếu không thể tránh kịp, chính là đầu rơi xuống đất!

“Dừng tay!”

Đột nhiên một tiếng thét khản giọng truyền tới từ phía sau Tiêu Thừa, cùng lúc đó, giọng của Lâm Uyên cũng vang lên.

“Hề giáo chủ, xin... thủ hạ lưu tình!”

Một luồng kiếm quang lướt qua, chỉ nghe leng keng mấy tiếng, Lâm Uyên ném đao đỡ cho mệnh môn của Tiêu Thừa, mà Tiêu Vân Hàm chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào cũng phi thân sang, mấy tiếng vang trầm đục vang lên, ngân châm cắm thật sâu vào thân thể, người nào đó thật vất vả mới tỉnh lại được, lúc này lại lâm vào hôn mê.

“Hàm nhi!” Tiêu Thừa tiếp lấy nhi tử ngã xuống, sững sờ một chút, trong nháy mắt gân xanh nổi đầy trên huyệt thái dương. Hai tay run run ôm chặt nhi tử, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Hề Ngọc Đường thật sâu, sau mới tạ ơn Lâm Uyên.

“Lâm thiếu hiệp, đa tạ.”

Lâm Uyên gật đầu, từ từ đi tới nhặt vũ khí của mình lên, mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía vị vị huyền y công tử cách đó không xa: “Hề giáo chủ, thắng bại đã phân, dừng tay đi.”

“Cút.”

Hề Ngọc Đường phất tay, mấy sợi tơ đỏ bay thẳng về phía Tiêu Thừa sau lưng Lâm Uyên, Lâm Uyên thấy thế, lúc này nhanh chóng lùi lại mấy bước vung đao lên chắn.

“Còn xin Hề giáo chủ hạ thủ lưu tình!” Lâm Uyên cắn răng: “Xin thứ lỗi cho tại hạ không thể đứng nhìn Tiêu Các Chủ bị giết.”

“Tránh ra.”

“Không được!”

“...”

Biết hôm nay phải kết thúc như vậy, tuy có phần không cam lòng, nhưng dù sao vẫn là chuyện trong dự tính. Hề Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, vừa thu tơ hồng lại trong tay, ngoài miệng cũng không tha cho người.

“Hay cho một Trầm Uyên thiếp hiệp... Nói cách khác, nếu hôm nay đổi thành Tiêu Thừa muốn giết bổn toạ, ngươi có thể sống chết mặc bây rồi.”

Nhất thời Lâm Uyên nghẹn lời: “Tại hạ không hề có ý này, tại hạ...”

Hề Ngọc Đường cười trào phúng, vẻ mặt của Lâm Uyên lại càng trở nên khó coi hơn.

“Đi thôi.” Nàng tiến lên đón hai thủ hạ, không hề quay lại nhìn ba kẻ kia, tiêu sái xoay người rời đi: “Đường kế tiếp, Lâm thiếu hiệp nên tự đi rồi.”

Lâm Uyên nhíu mày, nắm chặt kiếm trong tay, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Tư Ly cùng Thẩm Thất liếc mắt nhìn Lâm Uyên một chút, dứt khoát rời đi theo Hề Ngọc Đường.

Đi vài bước, đột nhiên Tư Ly quay đầu lại: “Tiêu Các chủ, đã đại nạn không chết thì đừng quên trả tiền nha, tốt xấu gì thì vẫn có Lâm Uyên thiếu hiệp làm chứng đấy. Ngài nên cảm thấy may mắn vì giáo chủ ta không dùng ám tiễn để đả thương người, nếu ngân châm trong người lệnh lang có độc, hôm nay ngài sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh rồi.”

Tiêu Thừa vừa nghe, nhất thời khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vốn đã bị nội thương, cuối cùng cũng phun một ngụm máu ra ngoài.

Tư Ly bĩu môi khinh thường, nhanh chóng chạy đuổi theo hai người.

...

Sau khi cáo biệt Lâm Uyên, ba người Hề Ngọc Đường du sơn ngoạn thuỷ, cuối cùng cũng tới Lạc Dương sớm ba ngày.

Mọi người trong phân đường Huyền Thiên giáo ở thành Lạc Dương đã sớm chờ tại cửa thành, sau khi nghênh đón lập tức dẫn đường tới nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị từ sớm.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày thứ hai, sáng sớm Hề Ngọc Đường đã đến thư phòng để gặp người quản sự ở phân đường.

“Giáo chủ.” Chủ phân đường họ Lữ, tên Chính, là nhóm tâm phúc đầu tiên của Hề Ngọc Đường sau khi tiếp nhận Huyền Thiên giáo: “Bên Lăng Tiêu Các kia nói muốn không đội trời chung với thánh giáo chúng ta, vả lại Tiêu Thừa cũng đang tính toán giữ nguyên kế hoạch tới tham gia đại hội võ lâm, giờ cũng sắp đến Lạc Dương rồi.”

Mấy ngón tay như ngọc của Hề Ngọc Đường cầm bức mật hàm mà Lữ Chính đưa tới, nhìn lướt qua rồi ném sang một bên, thản nhiên nói: “Huyết Sát Điện sao rồi?”

“Từ năm trước sau khi Trâu hộ pháp đánh bại tam điện chủ của Huyết Sát Điện, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì. Lần đại hội võ lâm này chỉ có điện chủ Huyết Sát và nhị điện chủ Huyết Ngọc tới đây, hiện tại đã ở thành Lạc Dương.” Lữ Chính trả lời.

Hề Ngọc Đường vuốt cằm.

Lữ Chính do dự: “Giáo chủ, bên Lăng Tiêu Các kia, có cần...”

Hề Ngọc Đường nhìn về phía nam nhân trung niên trước mắt: “Sợ cái gì?”

“Không phải thuộc hạ sợ.” Lữ Chính bất đắc dĩ: “Ngài xem hiện giờ việc Trầm Uyên thiếu hiệp ngăn không để Tiêu Thừa kia chết đã truyền khắp nơi rồi, lấy lòng dạ của Tiêu Thừa, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ... Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở ngài thôi.”

“Dù sao cũng chỉ là thủ hạ của bại tướng, chẳng làm được gì.” Hề Ngọc Đường không thèm để tâm.

Nếu Lăng Tiêu Các muốn phái toàn lực đi đối phó với nàng... Cũng tốt, còn giảm bớt chuyện cho nàng.

Không quá một lúc, một hạ nhân lại đưa đến cho Lữ Chính thứ gì đó, người sau nhận lấy, vừa nhìn lại có chút kinh ngạc.

“Cho ngài.” Lữ Chính đưa thiếp mời cho Hề Ngọc Đường: “Tiệc đầy tháng tôn nữ (cháu gái) của Âu Dương minh chủ, ngày mai.”

Hề Ngọc Đường kinh ngạc: “Âu Dương Huyền này làm việc nhanh thật.”

“Ngài có đi không?”

“Đi, có tiệc miễn phí thì dại gì không tham gia?” Hề Ngọc Đường biếng nhác nói: “Nhớ chuẩn bị lễ vật.”

Lữ Chính lên tiếng trả lời: “Thuộc hạ đã hiểu. Giáo chủ cần mang theo ai? Có cần thuộc hạ liệt ra mấy người...”

Người sau khoát tay: “Mang Tư Ly theo là được.”

Lữ Chính a một tiếng, do dự một chút, câu nói vô nghĩa nhắc chủ tử mình cẩn thận lại nghẹn về.

Chờ hai người thương nghị xong rồi ra ngoài, đột nhiên Hề Ngọc Đường lại nghe thuộc hạ bẩm báo, Thẩm Thất xuất môn, là do đại đệ tử Lâm Uyên của Âu Dương minh chủ tự mình tới cửa mời.

Hề Ngọc Đường không cần nghĩ cũng đã biết là do vị thiếu gia thân thể yếu kém kia, không ngờ đối phương cũng kéo lê theo cái thân thể đầy bệnh tật đó mà tới Lạc Dương.

Nghĩ đến đây, nàng hơi trầm mặc.

Lữ Chính bên cạnh thầm nói không tốt, vừa muốn mở miệng đã nghe chủ tử nhà mình phân phó chuẩn bị xe. Nhất thời Lữ Chính cười khổ: “Chủ tử, chúng ta đi đâu đây?”

Hề Ngọc Đường liếc nhìn ông ta: “Đón Thẩm tiểu Mỹ.”

Thẩm tiểu Mỹ, biệt danh của Thẩm Thất, được lưu truyền rộng rãi trong nội bộ cấp cao của Huyền Thiên giáo, cũng bởi vì hắn họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Mai (mai và mỹ có cách phát âm giống nhau). Vì một số nguyên nhân, Thất công tử bỏ tên thật của hắn, hành tẩu trên giang hồ chỉ dùng tên khác, dần dần, thế nhân chỉ biết có Thẩm Thất, không ai biết Thẩm Mai.

Lữ Chính: “... Hay là thuộc hạ đi đón nhé?”

Hề Ngọc Đường: “Không được.”

Lữ Chính: “... Vậy thuộc hạ đi với ngài nhé?”

Hề Ngọc Đường liếc ông ta, nâng bước đi về phía đại môn, Lữ Chính phân phó người bên cạnh vài câu, mặt dày chạy nhanh theo, sợ vị tổ tông này nghĩ quẩn trong lòng, dùng khinh công chạy sang mà đạp nát cửa nhà người ta.

Phải biết rằng chỗ đó không phải là của ai khác mà chính là biệt viện của thiếu chủ Việt gia đấy...

Nếu đánh tới, giáo chủ nhà họ sẽ huỷ cả phòng ở của người ta mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.